Beast Girl

Chương 51


Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 51

Jame chưa kịp chạy tới. Mick đã bế bổng Miney lên, vẫy tay về phía Zoey.
– Chúng ta mau đi thôi. Nơi này không thể ở lại lâu.
Zoey đi qua, đập bộp vào vai Jame đầy khiêu khích.
– Jame! Thông báo với thầy hộ nhé.
Jame gật nhẹ. Trong đầu hắn trống rỗng. Lysa cùng hắn trở về khu trại.
___________________
“- Con biết con sinh ra khác với người thường?- Một người đàn ông với khuôn mặt lãnh đạm, nghiêm khắc nhìn đứa con của mình.
– Con biết! – Đứa con mím môi gật đầu.

– Vậy mà vẫn hành động như một người tầm thường vậy sao? Con là thành quả của công nghệ, con khác với con người, để con được sinh ra… – Người đàn ông mang nặng muộn phiền, ông luôn miệng than trách cho tới khi phát hiện ra tiếng nước mắt rơi tí tách.
– Con chỉ là một cỗ máy, chỉ như cái lò sưởi, như cái máy tính, chỉ là một công cụ cao cấp- Đứa con vừa nói vừa ròng ròng hai hàng nước mắt.
Thấy con không ngừng khóc, người đàn ông chua xót ôm lấy con mình.
– Ý ta không phải thế?
– Con… cảm thấy vui vì tất cả những điều các bạn làm rất khó khăn nhưng con cảm thấy rất dễ dàng, con thấy vui vì con thấy được những điều người ta không nhìn thấy, con thấy vui vì con quy tụ tất cả khả năng hơn người, con thấy vui vì con vượt trội hơn hẳn mọi người … nhưng mà… con buồn lắm… con buồn còn nhiều hơn niềm vui. Sao con cứ phải sống khác người chứ? Không ai giống con, cha biết con lạc lõng lắm không? Vì sao con cứ phải suy nghĩ chuẩn mực, phải có chút sai sót thì mới có cái để hoàn thiện chứ?… Tại sao con không thể có tình cảm như một con người. Tại sao cha cứ bắt con phải toàn diện toàn mỹ. Con muốn giống người bình thường… Con muốn được sinh ra một cách bình thường – Đứa con khóc ré lên, nó trút bỏ mọi gánh nặng trong lòng nó bao lâu nay, mọi ấm ức như đợt nước lũ tràn qua khóe mắt.
Dáng người cao lớn bất lực ôm con, vỗ về con, vô thức thở dài. Có trách thì phải trách ông đã quá tham lam. Ông đã có hai đứa con trai mà trong mắt mọi người là toàn diện, hoàn mỹ, vậy mà ông lại ham muốn có thêm một đứa con phi thường. Để sinh ra được đứa con này, ông đã đổ ra biết bao tiền của, thế nhưng cuộc sống mà ông vốn tưởng là vượt xa cuộc sống giản dị đời thường này lại làm đứa con gái bé bỏng cảm thấy đau khổ. Ông phải làm gì đây?”
– Hay thật! Rõ ràng lúc ấy đã ngừng thở, vậy mà bỗng dưng tỉnh lại.- Mick cười, nhưng dấu hỏi to đùng hiện ra trong đầu. Đúng là không phải con người.
– Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. – Zoey nhìn Miney đang mở trừng mắt. Lúc ở trên bờ biển, Miney đã tỉnh lại, Mick đã bế Miney đi trước khi Jame kịp lại gần, từ lúc ấy tới giờ, Miney như cái xác không hồn, như đồ nhựa, không chút cử động, kể cả đôi mắt. Quả là làm người ta không khỏi thất kinh, sợ hãi.
– Chuyện như thế này đã từng xảy ra chưa? Vì sao tôi định gọi bác sĩ thì cậu lại ngăn?- Mick rất khó hiểu.
– Nếu như tôi đoán, khoảng 1 tiếng sau, chúng ta sẽ gặp một Miney khác.- Zoey cứ đều đều nói, không để ý rằng người Mick hơi giật giật và chuẩn bị đóng băng. Gì chứ? Đa nhân cách sao? Zoey khum tay trước mặt, ngước mắt nhìn đồng hồ.
– Còn khoảng 5 phút nữa.
Bất thình lình, cái thân xác của Miney chống tay ngồi dậy. Ngước đôi mắt đen, vô cảm, hết nhìn Zoey rồi nhìn Mick. Cả hai cùng nín thở chờ đợi.

– Zoey – Trong con ngươi đen ngòm, thoắt cái sáng lên, tươi cười gọi tên Zoey.
Zoey thở phào nhẹ nhõm, đi lại ôm lấy cô bạn thân chí tốt. Mick thấy nhẹ lòng đi phần nào.
– May quá! Cậu không sao. – Zoey vui sướng muốn nhảy dựng lên, lắc lắc vai Miney.
– Um um. Dĩ nhiên rồi! – Giọng Miney tươi vui hẳn lên. Khác hẳn với giọng nói trầm trầm hằng ngày, giọng rất tươi tắn, dễ thương.
Đưa mắt sang nhìn Mick, Miney bắt ngờ hỏi một câu làm Mick chết đứng: Cậu là Mick phải không?
– “Cậu là Mick phải không? “…. Câu này ý là còn biết hay đã quên vậy. ?
Thấy Mick ngớ ngẩn nhìn mình, Miney tiếp tục nói thêm một câu lại làm Mick giống bị ném xuống hầm lạnh.
– Trong kí ức, tôi nhớ tôi gọi cậu là Mick.
Thế này có được gọi là mất trí nhớ không? Không thể hiểu nổi Miney đang bị làm sao nữa.

Ngương mặt càng lúc càng tối của Mick khiến Miney cụp mắt xuống, hệt con cún con bị chủ mắng. Điệu bộ này có khi cả đời mới được bắt gặp một lần ở cái khuôn mặt ấy.
– Tớ quên mất phần kí ức còn lại rồi. Nhớ giúp tớ khôi phục nhé.
Tuyệt!!! Hiện tượng ngược đời trong ngành tâm lý học, khoa học về não bộ chính là người điên biết mình bị điên, người mất trí nhớ biết mình mất trí nhớ, cũng tương tự như việc con chó biết mình là con chó, con mèo biết mình là con mèo.
– Zoey! Đưa mình đến tìm người tên Lysa được không? – Miney nhẹ nhàng hỏi.
– Um. – Zoey đỡ Miney dậy.
Mick nãy giờ cứng đờ, điệu bộ Miney đã khác, giọng điệu Miney đã khác, trí nhớ Miney đã khác. Nhìn lên trần nhà, hôm nay là một ngày kì lạ. Chuyện gì sắp xảy ra?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.