Beast Girl

Chương 20


Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 20

Hiểu lầm
– Đại tiểu thư. — một người thanh niên mặc vest đen kính cẩn cúi chào một cô nhóc. Chính xác hơn là một bé gái có một gương mặt hệt thiên thần, mặc bộ váy trắng muốt.
Cô nhóc mở to đôi mắt ngây thơ hiền lành, nét mặt ngạc nhiên:
– Sao lại gọi là đại tiểu thư ?
– Ơ… vì tiểu thư là con của chủ tịch mà ? – người thanh niên hơi ngạc nhiên, lúng túng rồi trả lời một cách cực ngớ ngẩn.
– Đừng gọi thế! Vì anh hơn nhiều tuổi nên gọi em là Chi nhé ! Tên tiếng việt của em Xuyến Chi. — cô bé đó cười rất thuần khiết với người thanh niên làm anh ta phát hoảng:
– Sao có thể thế được? Sao có thể gọi tên tiểu thư được ?
– Hãy gọi như thế đi ! Thế mới thân thiết! Đây là lệnh đó ! – cô nhóc đó lại cười tít mắt, tay vuốt vuốt chú hổ bên cạnh.
Chú ta khoái chí mắt nhắm nghiền, nũng nịu.
– Vậy Chi … có muốn ăn gì không ? — người vệ sĩ vẫn giọng kính cẩn nhưng không còn cách xưng hô kia nữa.
Cô nhóc lắc đầu, chàng thanh niên làm cận vệ hiểu ý nên không nói gì thêm.
– Á ! Hổ dữ!!! —một cậu bé hoảng hồn khi nhìn thấy con hổ con trong tay cô bé kia, mặt tái mét, sợ hãi.
– Miu không dữ, Miu của Chi hiền lắm ! — cô bé đó nạt lại cậu bé, tay dứ dứ, tình hình nếu cậu nhóc đó mà gọi như vậy một lần nữa là ăn đòn.
Cậu nhóc ngây ra, nhìn con hổ: “Nhìn nó giống giống con mèo nhà mình.”, đứng trân trân nhìn con hổ con. Lúc sau cậu nhóc chạy lại gần cô nhóc đó sờ sờ vào lông con hổ rồi hốt hoảng rụt tay vào, chỉ vào mặt con hổ con:
– Đây là một con hổ con.

– Bậy nào ! Miu là một con mèo già ! – cô bé kia quả quyết — Ba của Chi bắt ở khu bảo tồn, nó mất mẹ rồi, giờ Chi là mẹ của nó.
Cô nhóc đó bế con hổ lên, áp mặt nó vào mặt mình, giọng rất bà cụ non.
– Rồi nó to lên nó ăn thịt bạn cho coi ! — cậu nhóc đó vừa làm động tác vòng tay lên, ưỡn ngực, nhón chân để thể hiện sự “to lên” vừa quắp ngón tay lại gằm ghè, giả giọng hổ “Gru gru”.
– Èo chẳng biết gì xấc, con tiger của Chi sẽ yêu Chi mãi mãi ! — cô nhóc đó lại vênh mặt lè lưỡi với cậu bé — Vì chỉ cần bạn biết quý trọng và yêu thương nó, nó sẽ yêu bạn thôi mà.
Cô nhóc đó cứ gãi cổ chú hổ con, nó lăn ra phởn chí, kêu ngao ngao.
– Sao bạn biết được chứ ? – cậu nhóc rất nghi ngờ nhìn chú hổ con.
“Soạt”
Cậu nhóc bị một bàn tay nhỏ bé kéo về phía trước, ngồi thụp xuống gần con hổ.
– A ! – cậu ta kêu thất thanh rồi lùi vội về phía sau nhưng không kịp, một hơi mát lạnh lùa vào lòng bàn tay, cô nhóc đó đã kéo cậu lại.
Đặt nhẹ lên đầu chú hổ, làm cậu nhóc giật thót tim.
Ấm quá ! Bộ lông xù và mượt.
– Thế nào ? Thích quá hả ? — cô bé cười tít nháy mắt với cậu bé đó.
Bàn tay cậu nhóc xoa lên đầu chú hổ, cảm giác thật mới lạ. Hơi sờ sợ, hơi lo lo, hơi thích thích. Cảm giác thật tuyệt !
Bỗng chú hổ liếm tay làm cậu nhóc giật mình, định rụt tay lại thì lại bị bàn tay nhỏ xinh của cô nhóc giữ lại.
– Đừng lo, Miu không làm hại ai cả ! – được thể chú hổ không bỏ qua cơ hội, liếm láp lấy lòng ngay, đuôi ngoái tít. Cậu bé đó cũng không còn sợ nữa, tay ôm ghì chú hổ vào lòng, gãi gãi cổ làm chú ta càng thêm hứng chí, kêu ngao ngao.

– Thú vật nào cũng thế thôi ! Chúng đều biết cảm nhận tình cảm, khi ở ngoài hoang dã vì tự vệ mà chúng trở nên dữ dằn, thực ra chúng cũng rất đáng yêu ! — cô nhóc phát biểu một câu rất chi là chân lý, rồi hun chụt chụt vào lông chú ta. Không còn sợ nữa, cậu nhóc đó cũng hun thử.
Chao ôi ! Vật nuôi mà cũng dùng sữa tắm nữa, thơm quá đi !
Bỗng cậu bé nhớ tới chú Miu lười và lão Lulu rất ranh ma ở nhà. Lâu nay chúng được nuôi làm cảnh. Người ta cho chúng ăn, cho chúng tắm sạch sẽ, chúng cũng rất thơm, nhưng chúng không bằng chú hổ này… được người chủ yêu thương. Liệu Lulu và Miu nhà cậu bé có cần yêu thương không ? Câu trả lời là có ! Cậu nhóc quyết định rồi ! Phải cho chúng thứ tình cảm mà chúng đáng được nhận.
Chiều hôm đó….
– Chào cậu chủ ! – quản gia và những cô hầu vẫn khom người cúi chào cậu chủ theo thông lệ.
– Ơ … Đừng gọi là cậu chủ ! – cậu nhóc đó mỉm cười rất thiên thần với họ.
– Hả ? – ai cũng bất ngờ trước hành động kì lạ của cậu chủ.
– Hãy gọi là Jame đi được không ? – cậu nhóc đó lại cười thật tươi, rồi cầm tay họ, vuốt vuốt.
Thực sự thường ngày mọi người ai ai cũng quý cậu, coi cậu như em như bạn và quan trọng hơn là một cậu chủ lương thiện, nhưng mà gọi thẳng tên cậu chủ thì có vẻ hơi trái lẽ thường.
Như đọc được suy nghĩ của mọi người, cậu bé đó hiền hòa, nắm chặt tay mọi người, rung rung, vẻ nũng nịu như một đứa bé mới vài tháng tuổi đang chơi cùng gia đình.
– Gọi là Jame đi mà bác quản gia, chị Châu, chị Ngọc….. – Thật bất ngờ cậu chủ biết tên từng cô hầu, từng người làm!
– Cậu chủ biết tên chúng tôi ? – mọi người đều ngạc nhiên “Trước giờ có từng thấy cậu chủ hỏi tên đâu mà sao biết ?”. Hóa ra cậu nhóc luôn âm thầm quan tâm mọi người.
– Trời, đương nhiên rồi ! Tôi có phải trẻ con mẫu giáo đâu chứ ? Trông vậy thôi chứ tôi 6 tuổi rồi đó ( người ta nghe không hiểu lại tưởng sáu tuổi đã là “lớn ghê ghớm lắm” –__0) – cậu nhóc đó khoanh tay nhìn mọi người ra vẻ “ta đây lớn lắm rùi”.
Có vài tiếng cười khúc khích, những cô hầu và ông quản gia phải cười đỏ mặt trước dáng vẻ đáng yêu của cậu nhóc Jame.

Jame hoàn toàn không hiểu thái độ của mọi người, nhưng thấy người khác cười là tự dưng cậu ta cười theo, vì hạnh phúc của người khác cứ như là hạnh phúc của cậu vậy.
-Ừm ! Hi, chào Jame ! — mọi người bất giác không ai bảo ai, đứng lại xoa đầu Jame rồi lại nhìn nhau, nói khẽ : “Cậu chủ đáng yêu quá !!!”.
Jame nhắm tít mắt lại cười ngây ngô, luôn thể khoe luôn cái răng sún làm mọi người cười lăn cười bò. (hôm đó biệt thự của tập đoàn dragon như bị rung chuyển bởi tiếng cười).
– Mama thấy con siêu không ? – Jame nằm trong lòng mẹ, nghịch nghịch mái tóc quăn xõa xuống của bà.
– Sao nào con yêu ? Kể ẹ nghe. – bà ấy vuốt nhẹ làn tóc tơ ngắn cũn cỡn của cậu con trai, vỗ nhè nhẹ vào lưng Jame đều đều.
– Con nhá ! Mới 6 tuổi mà con nhớ hết tên các anh chị, bác quản gia luôn đó ! – Jame phấn khởi ngồi bật dậy, hai tay múa may loạn xạ để miêu tả ẹ – Nè, thì chị Loan hay vừa lau nhà vừa hát nè (nhảy nhảy kiểu nhạc rock vừa lấy cây đánh gôn của bố vung vẩy), còn bác Chu thì khi lau đồ cổ thường nhíu mắt lại, chắc bác ấy già rồi ( mắt nheo nheo, trông cực ngố) còn………..
Bô lô ba la….. một hồi, Jame phán một câu :
– Con yêu tất cả mọi người ! – (cười tít mắt, nhe răng sún ra) đây chính xác là kiểu cười “không đụng hàng với ai” của Jame.
– Woa! – bà mẹ có vẻ rất tự hào, bà vừa gật đầu vừa vỗ tay tán thưởng – bốp bốp.
Khi Jame nói xong một lèo thì bà cũng mỏi nhừ tay.
– Còn nữa! – Jame kéo tay mẹ chạy những bước chân nhỏ xíu ra ngoài, đến khu vườn sau.
– Moaw ~! – cậu nhóc ôm chặt chú Miu, hôn lên đầu chú Lulu, mồm lại người nhoẻn — Này nhá ! Bây giờ con lớn rùi nà, con sẽ tắm cho Lulu và Miu, cho Lulu và Miu ăn lun, con sẽ chăm sóc thật là kĩ nè, con sẽ iu chúng như mama yêu con.
Mắt sáng long lanh, hai tay ôm chú chó Lulu chạy một hơi ra chỗ bồn tắm ngoài vườn.
“Mẹ mua cho con heo đất í ò í o….em không thèm ăn cơm, em không thèm ăn bánh, em để giành cho heo mỗi ngày hai đồng……) (tg : èo, đang tắm cho chó mà hát bài con heo đất, đúng ra phải hát bài : con dog cảnh chứ).
Trong vườn sau vang lên tiếng hát nhí nhảnh không theo bất cứ khuôn nhạc nào của cậu nhóc Jame và thi thoảng góp thêm vài câu “ í ò í o” của người mẹ. Con Lulu cũng muốn chung vui, vẫy nước, những bong bóng bảy sắc cầu vồng lơ lửng đùa vui, nhảy múa trên không.
Ai cũng bảo : Hôm nay biệt thự hạnh phúc và nhốn nháo quá ! (nhờ cậu chủ nhỏ cả đó mà !!!)
– Ai đây ? — cậu chủ Mick vừa làm người hùng đánh nhau với bọn côn đồ giải cứu người đẹp trong game thì thấy cậu chàng Jame gọi liền nhớn nhác chạy ra. Hôm nay Jame không đi một mình đến mà đi cùng một cô bé thiệt là xinh, đặc biệt là đôi mắt có cái gì đó mà người ta vẫn gọi là mắt bồ câu, nhưng theo cách gọi của Mick thì là “to như quả trứng gà”, “sắc như dao găm”… trông có vẻ rất lanh lợi.

– Đây là Chi … – Jame kéo vai cô nhóc tên Chi lên đứng trước mình, giới thiệu cho Mick – Là bạn mới của mình, và cũng là thành viên mới của công ty PLAY VIDEO GAME.
Chi xòe bàn tay trắng ngần, với những ngón tay thon dài ra muốn bắt tay với Mick :
– Chào bạn mình là Chi, chắc bạn là Mick bạn thân của Jame hả.
Mick nhìn cánh tay chìa trước mặt mình, hất phắt đi, rồi hứ một tiếng :
– Ai thèm chơi với cậu! Đồ con gái ! Biến đi ! Tránh xa Jame ra ! – Mick đẩy Chi ra khỏi phòng, rồi phẩy tay như đuổi đàn chó hư. Mặt của cô bé trông rõ ngạc nhiên, không hiểu vì sao mình vừa mới gặp đã gây ác cảm gì với tên nhóc này.
“Xoạt”
Lúc Mick đang đẩy mạnh Chi ra ngoài, thì một bức tường nhỏ bé chắn ngang (nói là bé thui chứ cũng cao bằng Mick đó). Jame dang rộng tay ra cản Mick, hất cái tay đang nhấn mạnh vào vai Chi của Mick.
Dang tay che cho Chi ở đằng sau. Mắt nhìn Mick một cách khó hiểu :
– Chi có làm gì đâu mà Mick đánh đuổi Chi ?
Mick gằn lên, mặt bơ đời nhìn Jame:
– Không chơi với bọn con gái, không cho con bé đó vào công ty 2 thành viên của bọn mình đâu! Bọn con gái mít ướt lắm!
– Không! Chi không mít ướt, Chi mạnh mẽ lắm, bạn ấy bạo gan lắm !—Jame khẳng định chắc nịch, tay cứ giang rộng, sợ Mick lồng lên mà đẩy cô nhóc phía sau thì có mà chổng vó — Cho Chi tham gia vào công ty bọn mình đi, cùng chơi game bắn súng.
Mick nhìn Jame. Jame nhìn lại. Mick nhìn Jame với ánh mắt quái đản. Jame cũng ngoác mắt nhìn vẻ chẳng hiểu gì.
– Sao lại nhìn mình với ánh mắt như vậy ?
– Cậu làm trò gì thế ? – Mick chỉ phía sau Jame, Jame cũng vừa nói vừa nhìn về phía sau.
– Thì tớ đang che cho… — Oái! Đằng sau vắng người, chẳng biết cô nhóc Chi biến mất từ lúc nào. Cả Mick và Jame phát hoảng nhìn xuống cầu thang thì thấy nhóc Chi của chúng ta đã lững thững đi xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.