Beast Girl

Chương 18


Bạn đang đọc Beast Girl – Chương 18

-Cược? cược gì?
-Chúng ta ngày mai đều đến trường muộn, đúng 9 giờ 30 gặp nhau ở sân vận động đằng sau trường, nếu như cậu dám cười nửa tiếng đồng hồ trước mặt trời mà không bị mũi dài ra thì cậu thắng.
-Sao tôi phải làm chuyện vô bổ, điên rồ này chứ?
-Vì sao à? Chẳng phải cậu đã khẳng định hùng hồn là câu chuyện không có thật sao? Tôi sẽ chứng minh là nó có thật!
-Kha kha….. – tiếng cười của jame.
-Sao vậy không dám à? Sợ mũi bị dài ra mất hết vẻ đẹp chứ gì
-Ok thích thì chiều, đến lúc thua đừng tự tử vì nhục nhã đấy nhé
-Nhưng cá cược phải có thứ gì thách đấu chứ hả, nếu cậu thua thì phải đưa cho tôi 3 tỷ, nếu tôi thua tôi trả cậu 1 tỷ đô, thế nào?
-À há!!! Cô định dùng chiêu này để thoát nạn à ?ngu xuẩn! cứ dùng cái gọi là niềm tin của cô đi rồi sẽ thua thảm bại cho coi! Đồ con gái vừa xấu vừa ngu.
-Cứ chờ xem ai sẽ là người thua thảm bại.”
Từng lời đối thoại của jame và miney ngày trước, vang vọng, to rõ.
Phóng ăn im thin thít, câm nín, không nói được câu gì !
Jame ngoái cái cổ của mình, lơ đãng hướng đôi mắt ra mọi người.
-Sao nào ! đã hiểu ra điều gì chưa ?
Trong căn phòng tĩnh lặng đến mức con ruồi bay qua cũng nghe thấy tiếng vove.
Không ai trả lời, jame lại cười hời hợt:

-Những điều mọi người vừa chứng kiến chính là lý do vì sao tôi lại phải chịu sự nhục nhã ngày hôm qua.
Hắn chậm rãi ngước mắt nhìn tên công tử kia, rồi đi đến chỗ từng học sinh.
-Và tôi……………. Tôi vừa chứng minh dù là ai thay vào vị trí của tôi ngày hôm đó, đều dễ dàng bị lừa và phải chịu cái cảm giác khinh miệt đó.
-Vừa rồi chẳng phải mọi người cũng đã bị lừa theo đúng cách mà tôi bị lừa sao?.
Khắp cả một khu phòng ăn sững sờ, mọi người vừa mới hiểu ra câu chuyện, hiểu ra hành động kì quái của jame hôm đó.
Tất cả học sinh đều cúi đầu xấu hổ, những tiếng khinh miệt coi thường, dần dần tắt thay vào đó, mũi tên chĩa về phía miney.
-Mình hiểu rồi, không thể trách jame được, là do cái con miney đó quá mưu mô thôi !
-Đúng rồi, con bé đó đúng là cáo già, hóa ra jame cũng bị lừa thôi, nếu là tớ, tớ cũng dễ dàng bị lừa.
-Đúng chúng ta nghi oan cho jame.
Zoey mở trừng mắt nhìn mọi người rồi nhìn vẻ mặt thản nhiên ngàn năm không đổi của miney.
-là như vậy ! ý định ngay từ đâu của jame khi nói những lời đó là muốn mọi người đều lâm vào cảnh như hắn đã bị lừa.
Zoey hiểu rồi, hướng mắt sang miney thì zoey nhận ra miney không còn nhìn mình nữa mà đang nhìn người đối diện.—jame.
Và jame cũng đang nhìn miney. Họ cứ như nói chuyện bằng mắt ấy.
Hết ngó jame rồi nhìn miney, zoey nhận ra ánh mắt thách thức lẫn nhau của cả hai người họ. Xem ra trận quyết chiến vẫn còn chưa bắt đầu, tất cả mới chỉ là phần khởi động mà thôi.
Jame đã thỏa mãn, hắn đến lặng lẽ và đi cũng lặng lẽ. Mick cũng biến mất ngay sau đó.
Đối với miney, những trò này của jame không bao giờ vượt quá trong tính toán của mình, cô ấy như đọc được suy nghĩ của người khác. Người mà miney thực sự khó hiểu lại không phải là jame, mà là mick.

Mick người luôn bình thản đứng nhìn mọi việc, luôn biến mất khi jame bỏ đi, luôn đứng ngoài tất cả, nhưng miney đã nhận ra người vạch lên tất cả kế hoạch phải là mick mới đúng.
Bí mật này đáng lẽ không ai có thể biết, nhưng đã bị miney nhận ra ngay từ đầu, nhận ra ngay từ cái lần đầu tiên cô gặp jame và mick đứng nhìn mọi việc.
3 cái tát đó !có lẽ ai cũng nghĩ vì miney tức giận sau lời xỉ vả của jame nhưng không ai ngờ đó mới chỉ là thử nghiệm để quan sát thái độ của mick.
Đó chỉ là một kế hoạch nhỏ , một bước đầu trong một kế hoạch lớn.
Mới chỉ là bắt đầu !!!!!!
-Yên tĩnh quá- miney đi lòng vòng trong vườn, nhà kính như một hình cầu khổng lồ với đường kính 20m.
Kiến trúc hạ tầng ở đây rất tinh tế, chia làm hai tầng : tầng thực vật thấp, lùn; tầng thực vật cao.
Giữa hai tầng có các bậc cầu thang, những cái xích đu treo lơ lửng trên không, giữa những tán cây um tùm.
Từng tia sáng len lỏi qua các khe lá, xuyên qua lớp kính của ngôi nhà hình cầu này, đọng lại lóng lánh trên những giọt nước còn vương lại trên lá.
Trường genius là ngôi trường nổi tiếng, không chỉ bởi nên giáo dục mà còn được coi như danh lam thắng cảnh của một nền công nghệ.
Cái khu vườn khổng lồ hình cầu ,làm bằng kính bao bọc một thảm rừng thực vật quý hiếm này là một trong những địa danh nổi tiếng thế giới của trường.
Khu vườn hoa, hệt rừng nhiệt đới này cũng là nơi mà miney coi là “đáng được duyệt” nhất, cô chỉ thích đến đây thay vì đến khu nghỉ dưỡng, hay khu game của trường.
Lúc này đây, miney đang rất mệt mỏi sau cuộc chiến tranh nảy lửa với Zoey.
“- cậu đã thấy chưa? Cũng là một đoạn ghi âm như nhau nhưng tùy vào mục đích sử dụng nó lại mang các công dụng khác nhau, nếu ngay từ đầu chúng ta sử dụng thì nó sẽ trở thành con dao đẩy tên jame đó đến đường cùng, còn bây giờ hắn lại sử dụng nó như một chiếc dây thừng thoát khỏi cái bẫy của cậu, đồng thời trói chặt cậu– Zoey chạy theo miney trên khuôn viên, giữ miney lại rồi iney một trận mắng té tát.

-Phải!!! có gì lạ chứ? Rút cuộc cũng là do tư duy cùng kế hoạch của kẻ sử dụng.
-Cậu chắc chắn biết đến tình huống này chứ? Phải không? Cậu cố ý cho hắn thoát? Cậu tự đẩy mình vào tình thế bị động—Từng câu hỏi của zoey như lũ tràn bờ. Zoey tức giận, càng ngày càng cảm thấy miney trở nên xa lạ.
Đôi mắt sâu thẳm của miney không có ý định trả lời zoey.
-Khoan đã- zoey như bừng tỉnh— Sao mình đang có cảm giác chuyện vừa rồi không phải là đối đầu….
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu, zoey lắp bắp—Hệt như một cuộc tập rượt vậy……… đúng!!!!! hệt như một cuộc rèn luyện vậy.
Miney hất cánh tay đang giữ chặt mình, mạnh đến buốt óc, chẳng nhìn zoey đến một lần.
Bóng dáng miney mất hút
-Rồi sẽ có ngày cậu hiểu toàn bộ việc làm của mình, đừng suy nghĩ nhiều tự làm khổ bản thân nữa.
-Miney ! miney ! đứng lại ! mình bảo đứng lại!!!!!!!!”
Ào ! ào ào. Miney mở hệ thống vòi phun sương trên nóc khu nhà kính. Những hạt nước long lanh là hàng ngàn lăng kính. Chúng đang phân tích ánh sáng trắng của mặt trời ra hàng chục dải sáng màu.
Những dải sáng màu nhảy nhót trên các phiến lá xanh, cành hoa đỏ, vàng tím…..
Trên không, vẽ nên một dải cầu vồng, do kết tinh ánh sáng tạo nên. Những cây cọ căng dù che nắng., thân cao to, che mát cả lối đi.
Các khe ánh sáng mập mờ thoắt ẩn thoắt hiện. Cảnh vật êm đếm chìm trong hơi sương, nét nhẹ nhàng, thư thái trong ngày nắng ngắt.
Tiên cảnh ???!!!!!!!!!!!
Đây là từ mà bất cứ ai đều muốn nhận xét khi đến đây, dù sớm mai, hay đêm khuya với những thiên thần sao như những viên ngọc vô giá tỏa sáng trên nền tím thẫm của trời đêm. ĐẸP MÊ HOẶC LÒNG NGƯỜI.
Miney nhanh chóng kiếm một chỗ trên những chiếc đu như bay trên không( thực ra là gắn trên mặt kính) đặt người nằm xuống đám cỏ mượt như nhung được cắt xén tỷ mỷ.
Cô không ngủ, chỉ hé hờ mắt, im lặng đua đưa chân trong không trung, hòa theo nhịp điệu bài hát nhẹ nhàng trong headphones.
Theo cách nói mơ mộng mà cô vẫn gọi thì đây là cảm giác “ lâng lâng đến thiên đường”.

~Đà đi đá~ đi đầ đa đà~~- réo rắt quá!!!
Khi miney chuẩn bị bước vào giấc “ngủ đông” lười biếng trong tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng thì một âm thanh réo rắt, trầm bổng len lỏi vào trong âm thanh nhẹ nhàng của chiếc headphones.
Mới đầu không nghe rõ, vì bị lẫn tạp âm giữa tiếng nhạc trong máy và âm thanh mới xuất hiện, nhưng âm thanh đó cứ to dần, rõ ràng, sắc nét.
Miney đặt tay vặn nhỏ tiếng nhạc, để nghe rõ hơn, đôi mắt đang nhắm hờ vì mệt mỏi mở dần để nhâm nhi hưởng thụ.
~~ đà đi đá đi đà đá đà ~– âm thanh đó ngân dài, vang vọng trong không gian, mượt mà, sâu lắng.
Không phải đàn cũng không phải sáo?
Gió cũng bắt đầu xào xạc ngân nga theo tiếng nhạc, những tán cây dần lay động, đu đưa. Thật kì lạ thứ âm nhạc này làm cả người cả cảnh đều mê lòng, chỉ muốn chìm vào giai điệu mượt, như muốn thoát ly khỏi thế giới này đến một phương trời xa lạ.
Miney cũng phải nhắm mắt lại hít một hơi sâu. Cô trước giờ là một người khắt khe với âm nhạc, những nhạc công đứng đầu cũng chưa chắc làm cô có chút nhã hứng bỏ chút thời gian lắng nghe vậy mà giai điệu này làm cô phải say sưa, thi thoảng lắc lư cái đầu theo điệu nhạc, buột miệng thốt lên.
-Tuyệt quá!!!!! Đây rút cuộc là nhạc cụ gì mà có âm thanh trầm bổng đến vậy?
Thời gian bỗng dưng ngừng lại, không gian ánh sáng, cây cỏ như cúi mình nhường chỗ cho tiếng nhạc đó.
Rồi từ giai điệu mượt mà ấy, tiếng nhạc dần dần đổi sắc thái. Bỗng rít sâu, rồi kéo dài âm, trầm đến ngạt thở
-Buồn quá!!!! Cảm giác đau lòng đến nhói tim.
Thật may !!!Người nghe là miney, một người có trái tim mạnh mẽ nếu là một cô gái bình thường chắc hẳn đã rơi nước mắt mất rồi.
Tiếng nhạc lại tiếp tục tiếng kêu gào bi ai.
-Đau lòng quá !!!- một khúc nhạc không lời, nhưng da diết hơn bất cứ lời nhạc nào, nó xoáy sâu, rồi khoét lên trong tâm trí người nghe cảm xúc quằn quại.
Miney vẫn không khỏi bàng hoàng, không ngờ trên đời này lại có truyền cảm đến vậy.
–Ra thế!! Mình tìm ra rồi!!! cái này chính là khả năng sát thương của âm thanh, thầy IUO có nói “khi một người chơi nhạc có tâm hồn đến mức nhuốm cả cảnh vật, họ sẽ không cần đến các nhạc cụ thông thường nữa, họ chơi nhạc bằng bất cứ thứ gì, kể cả cây cỏ,,, nhưng chỉ khi con người đó có tâm hồn bị tổn thương nặng nề, trái tim đau đớn tột độ thì khi chơi nhạc sẽ truyền cảm xúc này đến người nghe, làm người nghe đau đớn như tim bị xé thành trăm mảnh, khi đó ta gọi là sự sát thương về tâm hồn của âm thanh”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.