Bạn đang đọc Be Xong Thành Ánh Trăng Sáng Của Các Lão Đại – Chương 4: Hóa Ra Ta Là 1
Nhân viên của giới xuyên sách đều có mật hiệu, mật hiệu của Tô Yểu Kính là “Nàng tiên cá nhỏ”.Bởi vì nhiệm vụ của nàng còn một cách kết thúc khác: nếu có được tình yêu chân thành của nam chính nào đó thì coi như nhiệm vụ thành công ngay lập tức.Điều kiện này giống với truyện cổ tích nàng tiên cá nên Tô Yểu Kính đã lấy cái tên đó.Ngay từ đầu, Tô Yểu Kính cũng có ý đồ công lược nam chính, vậy sẽ không cần tới thế giới khác bị ngược thân ngược tâm đến chết nữa.Chỉ là kết cục của nàng tiên cá rất đau thương, Tô Yểu Kính cũng vậy, không có bất cứ ai là thật lòng.Trước khi xuyên sách, Tô Yểu Kính là một nhân viên bình thường, ở nhà ba mẹ chiều chuộng, em trai mạnh miệng thường xuyên đấu võ mồm nhưng thực chất rất nghe lời và dễ mềm lòng.
Quan hệ với bạn bè ở trường và ở kí túc xá đều tốt, đi đâu cũng sẽ mua đồ ngon cho Tô Yểu Kính, Tô Yểu Kính cũng sẽ dùng tiền làm thêm của mình mua quà cho các bạn.Đến bây giờ, Tô Yểu Kính vẫn cảm thấy nhân duyên của mình không tệ, không phải rất tốt thì cũng là bình thường.Chỉ là sau khi xuyên sách, nàng mới phát hiện không phải mọi chuyện đều như vậy.Nàng đã trải qua sáu thế giới, đừng nói được đến người khác thật lòng yêu thích, cho dù là một bằng hữu tình nghĩa bình thường nàng cũng chưa từng có.Xe ngựa lung lay, Tô Yểu Kính nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện dáng vẻ của sáu nam nhân.Nam nhân đầu tiên một thân y phục tím thẫm, viền vàng ở tay áo, mặt như ngọc, đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ bất định.Hắn có tư thái tản mạn, tựa vào chiếc ghế rộng phủ mền lông cáo, trên tay cầm một cây roi tẩm độc, cánh môi mỏng, đuôi mắt hẹp dài, dưới mắt còn có một nốt rồi lệ, lạnh lẽo lại sắc khí.Đây là Bình Viễn vương thế tử Lê Đoạt Cẩm, hắn lớn lên ở biên quan, sau khi phụ thân chết trận, Lê Đoạt Cẩm được triệu hồi về kinh thành, cho một chức quan nhàn tản, nói là ban thưởng, thật ra là nuôi nhốt.Lê Đoạt Cẩm chính mắt thấy phụ thân chết thảm, nên rất thù hằn với triều đình và tất cả mọi người.Hắn không tin phụ thân mình chết vì bị thương tích trong trận chiến nhỏ, ở kinh thành, mỗi đêm hắn đều như bị kim đâm dưới lưng, không được yên giấc.Đây không phải là vẻ đẹp bi thảm sao? Cái sắc khí bị giam cầm kia, Tô Yểu Kính tuy chưa từng yêu đương, nhưng đã xem qua vô số bộ phim truyền hình, loại vai này đối với nàng mà nói quả thực hợp thời cực kỳ.Mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời của Lê Đoạt Cẩm chính là tìm ra sự thật về cái chết thảm thương của cha mình năm đó.
Để cưa đổ hắn, Tô Yểu Kính đã mượn trước thân phận từ hệ thống, dùng 3 năm thời gian, giúp Lê Đoạt Cẩm chạy chân, thay Lê Đoạt Cẩm làm nội ứng, không sợ mệt không sợ chết giúp hắn tra được rất nhiều tin tức.Chính vào lúc sắp tra được chân tướng, Tô Yểu Kính trong một đợt biến động ở phủ thế tử bị mật thám đổ tội, Lê Đoạt Cẩm thế mà lại tin tưởng, tự tay chém chết nàng.Tô Yểu Kính lúc ấy cũng không thể nghĩ tới cốt truyện sẽ chuyển biến bất ngờ, sau này nàng mới hiểu được, kỳ thật ngay từ đầu Lê Đoạt Cẩm chưa từng tin tưởng nàng.Nàng dùng rối gỗ hệ thống cung cấp, thoát khỏi thể xác, bản thể đứng ở một bên, nhìn thân thể gọi là “A Kính” của mình bị Lê Đoạt Cẩm một kiếm xuyên tim.Trong cổ họng A Kính đầy máu, ngẩng đầu nhìn thế tử mình theo ba năm.Hắn đưa lưng về ánh sáng, dây chuyền trên ngực được phản quang chiếu đến sáng ngời, tay nàng nhẹ nhàng nâng, như muốn bắt lấy vạt áo hắn, rồi nhìn bàn tay đầy máu lại không dám đụng vào làm dơ hắn, ngón tay thu lại, chậm rãi buông.”Thế tử……!Điện hạ.” Thanh âm nàng nhỏ nhẹ như lúc nào cũng có thể tiêu tán trong gió, cũng không biết người ấy có nghe thấy không.Nàng tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không giải thích điều gì, mà chỉ nói lời nguyện: “……!A Kính về sau không còn, mong sau này tâm nguyện của điện hạ được báo đáp, không còn ác mộng.”Ba năm, A Kính chưa học được quy củ, luôn gọi thẳng tên Lê Đoạt Cẩm, lại ở di ngôn cuối cùng học được, biết nam nhân trước mắt có thể nắm quyền sinh sát của nàng trong tay là thế tử điện hạ mà nàng tôn sùng.Thân thể A Kính dần dần ngã xuống, Tô Yểu Kính bị bắn ra khỏi thế giới của cuốn sách thứ nhất, nàng trở lại không gian, nhìn phía trên mặt Lê Đoạt Cẩm hiện “BE thành công”, trong lòng có chút khó chịu.Loại khó chịu này như chơi trò chơi không dễ gì cướp được năm mạng, cuối cùng lại bị đoạt mất.Không đến mức thương tâm, chỉ là có chút không cam lòng.Tô Yểu Kính dời “ánh mắt” trong đầu đi, chuyển sang nhìn nam nhân thứ hai, Thẩm Thụy Vũ.Khuôn mặt Thẩm Thụy Vũ có góc cạnh rõ ràng, lông mi như đao tước, dáng người cao lớn cường tráng.Hắn có vẻ mặt nặng nề, giống như hồ nước sâu rộng, vạt áo chiếu theo luật lệ triều đình cài đến kín mít, chỉ có ít nơi lộ ra là màu da khỏe mạnh, ánh mắt hắn nhìn về phía trước cương nghị mà cứng cỏi, giống như vĩnh viễn không khuất phục.Đây là soái ca thành thục mà Tô Yểu Kính xem trọng nhất, sau khi đọc xong quá khứ của Thẩm Thụy Vũ, Tô Yểu Kính càng thêm ngưỡng mộ hắn.Thẩm Thụy Vũ là kim triều Đại Lý Tự thiếu khanh, làm người cương trực ghét a dua nịnh hót, lại có tài văn chương.Hắn là người trẻ nhất giành được Trạng Nguyên trong suốt 50 năm qua, một lòng vì nước vì dân, trên tay hắn chưa bao giờ có một án sai, hắn tra ra rất nhiều tham quan ô lại, thanh trừ rất nhiều sâu mọt giúp bá tánh.Hai mươi tám tuổi, Thẩm Thụy Vũ thăng chức Đại Lý Tự Khanh, nhưng bởi vì Bình Viễn vương thế tử gây cản trở, hắn không thể tấn chức.
Dù vậy, Thẩm Thụy Vũ vẫn cần cù chăm chỉ, chưa bao giờ trễ nải bất cứ việc gì, cái gọi là danh lợi, không ở trong mắt hắn.Đúng thế, Bình Viễn vương thế tử này chính là Lê Đoạt Cẩm mà Tô Yểu Kính gặp được ở thế giới thứ nhất..