Bề Tôi Trung Thành

Chương 65


Bạn đang đọc Bề Tôi Trung Thành – Chương 65


Edit: Shpdarn
_
Trong mắt Sầm Viễn Triều, chuyện Quý Minh Thư lên chương trình lên hot search chỉ là chuyện chơi bời không đáng kể của đám con trẻ, trong thời đại thông tin bùng nổ, tin nóng tin mới gì đó chỉ thường thôi.
Ông không nghĩ Sầm Sâm sẽ vì một chuyện cỏn con như thế mà mặc cho chuyện bàn bạc làm ăn chưa chắc chắn đã bay về ngay, trong mắt ông Sầm Sâm cũng không phải là kiểu người nóng đầu không phân rõ nặng nhẹ như thế.
Cho nên ông hơi khó hiểu với hành vi này của Sầm Sâm.
Nhưng Sầm Sâm càng lớn lại càng không thích giải thích nhiều với ông.
Thật ra chính Quý Minh Thư cũng cảm thấy Sầm Sâm không phải kiểu người như thế, nhưng lần này Sầm Sâm không quản ngày đêm mà bay về, dường như chính xác là vì chuyện cỏn con này của cô.
Mặc dù lúc anh vội vàng về đến thì hướng gió dư luận mạng đã chuyển biến, những không phải anh vẫn ân cần hỏi han cảm xúc của cô, còn tặng cô một hòn đảo có thể thấy được cực quang sao.
Quý Minh Thư thoáng thất thần chốc lát, cuộc nói chuyện trong phòng sách đã chuyển sang một chủ đề khác không liên quan đến Sầm Sâm.

Cô nín thở, rón rén đi khỏi đó
Trên đường trở lại phòng mình, Quý Minh Thư có chút thất thần.

Ngồi ngây ra trước bàn làm việc một lát rổi cô đẩy cửa sổ hé ra một nửa, ngắm nhìn tuyết rơi.
Bông tuyết giá lạnh rơi dày dặc như lông ngỗng, cách nửa khúc quanh hành lang nhỏ hẹp, cơn gió lạnh lẳng lặng luồn vào.

Tay cô chống cằm, không biết đang có gì suy tư, tâm trí như lơ đãng bay đi thật xa.

“…!Khoản vốn của Bác Thụy gây dựng lại nhanh nhất cũng phải đến năm sau mới có thể hoàn thành, trong nửa năm có thể hồi lại cổ phiếu loại A hay không cũng rất khó nói.


Sau khi gây dựng lại cải cách cổ phiếu, quan hệ của bọn họ với Hải Xuyên chưa chắc đã có thể thân thiết được như hiện tại, không phải còn có mấy bên có xí nghiệp cộng hưởng* cố tình rót vốn sao?”
(*) Cộng hưởng (Synergy): là khái niệm cho rằng giá trị và hiệu suất của hai công ty khi được kết hợp với nhau trong sáp nhập và mua lại (M&A) sẽ lớn hơn tổng giá trị và hiệu suất của từng công ty khi chúng hoạt động riêng biệt.
“Nói là nói thế, nhưng Hải Xuyên không thân với họ thì chẳng nhẽ lại thân với chúng ta à? Bọn họ có thể nhân lúc này đầu tư, vậy cơ bản là không có khả năng hợp tác với bên chúng ta, cho dù là có ý định hợp tác thì khả năng cao là họ sẽ muốn chiếm hời nhiều hơn.” Một người khác phản bác.
Trụ sở chính của Công ty phát triển Nam Loan nằm trên tầng mười của tòa nhà Hoa Điện.
Hạng mục đầu tư của Hoa kiều quốc tịch Pháp Vincent bị Sầm Dương mới nhậm chức ở công ty Hải Xuyên Capital giật mất, dự định dùng cho ngành khai phá năng lượng mới sau khi Bác Thụy được gây dựng lại, vì vậy mà dự toán tài chính cho việc xây dựng cầu vượt vòng xuyến Nam Loan giai đoạn 2 xảy ra một lỗ hổng lớn.

Liên tiếp mấy ngày liền, người phụ trách liên quan đều phải hội tụ ở đây để tham gia cuộc hộp thương thảo.
Thật ra việc xây dựng cầu vượt vòng xuyến Nam Loan giai đoạn 2 cũng không phải không có kế hoạch B kế hoách C, chỉ là so với việc thành công nắm được khoản đầu tư này là có thể khởi hành thuận lợi kế hoạch A, thì những phương án còn lại đều không phải giải pháp tối ưu.
Hơn nữa trong tiền nhét tiền, không ít những người ngồi đây đều có hành động kéo lợi ích về phía mình.

Đánh cờ mấy ngày nay, chủ yếu cũng là quay quanh việc phân chia lợi ích của các phương án còn lại.
Thật ra triển vọng phát triển và tiềm lực lợi nhuận của Nam Loan cao hơn so với hạng mục nguồn năng lượng mới của Bác cao hơn không chỉ một cấp bậc, nhưng so với tỉ lệ lợi nhuận của đầu tư ngắn hạn thì rõ ràng là người sau có ưu thế hơn.
Có người đề nghị hợp tác với Hải Xuyên Capital, nhưng người phụ trách của hai nhà Sầm Quý có mặt trong cuộc họp dường như đều không tán thành với ý tưởng này.
Bọn họ có quen với người phụ trách khu vực Trung Quốc của Hải Xuyên Capital, có thể xảy ra chuyện hôm nay, vốn là hành vi cố ý của Sầm Dương, sao có thể nói đến hai chữ “hợp tác”.
Kết thúc cuộc họp, Sầm Sâm nhìn đồng hồ, còn định về Quân Dật ký mấy văn kiện phải ban hành trước năm mới.
Nhưng Chu Giai Hằng đi sau anh nửa bước bỗng gọi, “Sếp, có điện thoại ạ.”
Sầm Sâm dừng bước, thoáng quay đầu lại.
Chu Giai Hằng bước đến đưa di động tận tay Sầm Sâm, sau đó lại im lặng lũi về chỗ cũ, ho nhẹ một tiếng nói: “Là Sầm Dương tiên sinh…!của Hải Xuyên.”
Sầm Sâm rũ mắt nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, vẻ mặt bình đạm nhấn nghe.
Sầm Dương bên kia điện thoại không chào hỏi dài dòng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Sắp ăn Tết rồi, tôi có chuẩn bị cho ông bà nội và ba mẹ, Tiểu Thư một chút quá, hai ngày nữa sẽ đưa đến ngõ Nam Kiều, hy vọng Sầm tổng đừng để ý,”
Sầm Sâm không lên tiếng.

“Nhưng hình như bây giờ Sầm tổng cũng không có lòng mà để ý đâu nhỉ, chuyên bên Vincent kia, xin lỗi nhé.”
Giọng Sầm Dương trong sáng ôn hòa, có vài lời anh ta dùng giọng lanh lảnh như kim gõ vào ngọc, làm người ta mụ mị, dường như khiến người ta khó mà phân biệt được là châm chọc hay là thật xin lỗi.
“Đưa đến ngõ Nam Kiều thì khỏi, anh cứ đưa thẳng đến nghĩa trang đi, cho mẹ ấy.” Ngữ điệu của Sầm Sâm thật thản nhiên, như đang nói chuyện thời tiết ngày mai vậy, sau đó còn hơi có vẻ mỉa mai mà tặng thêm một câu, “Cảm ơn anh, An Dương tiên sinh.”
Chu Giai Hằng vô cùng muốn giữ mạng, lúc này ngồi ở ghế phụ lái cũng không quên âm thầm ghi nhớ kiến thức mới: Sau này không được gọi là Sầm Dương, phải gọi An Dương.

Đúng, Sầm tổng đã gọi là An Dương mà.
Sầm Sâm nói xong câu này thì người bên kia im lặng một lúc lâu, cũng không biết là câu “Đưa đến nghĩa trang” gợi lên hồi ức của anh ta hay vì cái tên “An Dương” này chọc đau nữa.
Sầm Sâm cũng không để ý lắm, chỉ bổ sung câu: “Vốn dĩ tôi cứ tưởng rằng anh sẽ không ra tay với phụ nữ, xem ra tôi xem trọng anh quá rồi.”
Giọng anh càng về sau lạng lạnh, cuối câu còn hơi cao giọng, rất có vẻ khinh khi lãnh đạm.

Chưa đợi Sầm Dương tiếp lời, anh đã dứt khoát cúp máy luôn.
Người chinh chiến thường trường sẽ không cảm thấy bất cứ chuyện gì đều là ngẫu nhiên ngoài ý muốn, ngay lúc xảy ra biến cố ở bên phía Vincent, Sầm Sâm đã điều tra rõ ràng là có Sầm Dương động tay động chân ở giữa.
Chuyện Quý Minh Thư bị cắt ghép ác ý, ngoài mặt thì có vẻ là Nhan Nguyệt Tinh và tổ chương trình chọn ngày lành liều chết.
Nhưng trước đó Quý Minh Thư gặp Sầm Dương đã bâng quơ nhắc đến đôi chút về chuyện mình tham gia chương trình, trong đó bao gồm cả chuyện thái độ của tổ chương trình và chuyện bất hòa với Nhan Nguyệt Tinh.
Sầm Dương là người có tâm tư, điều tra theo hướng những chuyện mà cô đã bâng quơ nhắc tới đó.

Trước khi chương trình lên sóng, lại dùng chút thủ đoạn châm ngòi thêm lửa.

Cuối cùng tổ chương trình và Nhan Nguyệt Tinh người nọ đổ vỏ cho người kia, anh ta chẳng để lại chút giấu vết, tay chân sạch sẽ.
Thật ra anh ta vốn chỉ muốn để Quý Minh Thư cãi nhau với Sầm Sâm, giống như Sầm Viễn Triều, không ngờ Sầm Sâm lại vì chuyện này mà vội vàng bay về nước.

Nhưng Sầm Sâm đã tự tay dâng điểm yếu, ngu gì mà anh ta không chiếm.
Sầm Dương chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ trở lại nhà họ Sầm, cũng không nghĩ sẽ lấy lại được thứ gì từ đó, nhưng gia tộc máu lạnh như họ Sầm, không xứng có được bình yên dù chỉ giây lát, không bao giờ.
Bắt đầu từ yêu cầu “có anh không có tôi” của Sầm Sâm; bắt đầu từ năm ấy, Sầm Viễn Triều không một lời giải thích đã đưa anh ta đi; bắt đầu từ khi Sầm Viễn Triều biết anh ta không phải cốt nhục nhà họ Sầm liền không muốn ra tay giúp đỡ.
Trước kia từng yêu gia đình này bao nhiêu, về sau lại càng có bấy nhiêu oán hận.

Cuối cùng quà của Sầm Dương đã đưa đến nghĩa trang hay đưa đến ngõ Nam Kiều, Sầm Sâm không quan tâm, dù sao chỉ cần Quý Minh Thư không nhận được là được rồi.
Trước đêm giao thừa, Sầm Sâm và Quý Minh Thư từ biệt viện ngoài ngoại ô trở về khu biệt thự Minh Thủy.
Chẳng qua là Sầm Sâm vẫn ngày ngày bận rộn như thế, mấy lần Quý Minh Thư muốn hỏi anh chuyện hạng mục đầu tư bị Sầm Dương nẫng tay trên, nhưng lần nào không phải vì anh có điện thoại bị cắt ngang thì cũng là chính cô tự dung lúng túng chuyển chủ đề.
Bởi vì dù cho là đặt câu hỏi từ góc độ nào đi chăng nữa, cuối cũng vẫn không trảnh khỏi một câu: Tại sao anh lại làm vậy?
Rõ ràng là có thể xử lý xong hết rồi mới trở về…!Nếu Sầm Sâm vì cô mà nhất thời xúc động, hình như cô sẽ thấy có chút áy náy.

Vậy nếu vì Sầm Sâm có lịch trình khác mà không phải nhất thời xúc động vì cô, hình như cô cũng sẽ không vì không thấy áy náy mà vui vẻ.

Cho nên cô đang rất rối rắm, cứ vòng vo mãi, cuối cùng chẳng nói thành lời được.

Tết đến, không ít thanh niên trẻ đang phát triển ở nước ngoài đều dành thời gian để trở lại Đế Đô, Tứ Cửu thành càng náo nhiệt hơn xưa, các cuộc tụ tập cũng nối nhau không ngừng.
29 tháng Chạp vừa hay là sinh nhật Vivian, Quý Minh Thư và Tưởng Thuần đều mang quà đi dự party.
Cô nàng Vivian này mê theo đuổi thần tượng, mười năm trước đã từng làm ra hành động vĩ đại là trốn học rồi nói dối để tài xế đưa mình ra sân bay đón oppa Hàn Quốc.

Mấy năm nay đối tượng theo đuổi đã mở rộng khắp năm châu, ngành nghề cũng rất đa dạng, từ họa sĩ, nghệ sĩ dương cầm đến cả vận động vên.

Nếu không phải do điều kiện khách quan hạn chế, có khi theo đuổi hết năm châu, cô nàng còn theo đuổi về tận cổ đại luôn ấy chứ.
Thế là bữa tiệc sinh nhật này đã trở nên vô cùng lộn xộn, lúc thì là bài hát Rock n Roll của ca sĩ nọ, lúc lại là danh khúc diễn táu dương cầm của nghệ sĩ kia, còn có cả nhóm nhảy nam, vận động viên biểu diễn đá bóng, vô cũng náo nhiệt mà lại chẳng ăn nhập gì nhau.
Thấy Quý Minh Thư thất thần, Tưởng Thuần vừa ăn bánh kem vừa hỏi: “Cậu làm sao đấy?”

Quý Minh Thư tay chống má, thở dài, lại uể oải nói: “Chẳng sao cả.”
Tưởng Thuần thuận miệng suy đoán: “Không phải là mang thai rồi chứ?”
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy…” Quý Minh Thư nhìn cô ấy như nhìn đứa thiểu năng.
Tưởng Thuần còn thấy suy đoán của mình rất có lý, lấy ví dụ từ biểu hiện của chị dâu gần đây mới mang thai của cô ấy: chán ăn, tinh thân mệt mỏi, vân vân mây mây.
Quý Minh Thư vội kêu dừng, nói sang chuyện khác: “Khoan đã, không nó chuyện này.

Mình hỏi cậu cái này nhé, thì là, bình thường cậu có hay chuẩn bị quà gì cho Đường Chi Châu không? Ví dụ như cậu làm chuyện gì đó có lỗi với Đường Chi Châu, lúc Đường Chi Châu đang vất vả mệt mỏi ấy, cậu sẽ tặng chút gì đó hay là an ủi gì gì đó…”
“Mình làm chuyện gì mà có lỗi với Đường Chi Châu chứ? Khoan, không phải là cậu làm chuyện gì có lỗi với Sầm Sâm đó chứ? Cậu ngoại tình? Với anh trai thanh mai trúc mã kia á?”
Tưởng Thuần cứ quang quác cái miệng, mắt thì trợn tròn, kém bánh dính lên miệng mà cũng không biết.
Quý Minh Thư nhắm mắt, ngay sau đó giật một tờ khăn giấy ịn lên mặt cô ấy, rồi xua xua tay, ý bảo đồ ngỗng quê không bắt cùng một kênh với cô này hay ngậm miệng liền, ngay, lập tức —— để cô được yên tĩnh một lát.
Tưởng Thuần đã tắt tiếng, nhưng hội trường ồn ào này thì không.

Thấy không ít người đang quay video sân khấu, không biết Quý Minh Thư đã nghĩ gì rồi cũng lấy điện thoại ra quay lại gửi cho Sầm Sâm.
Gửi xong cô còn cân nhắc viết thêm một dòng tin nhắn gửi đi.
Quý Minh Thư:【Em đang tham gia tiệc sinh nhật của bạn, anh ở công ty có phải bận rộn mệt mỏi lắm không, có muốn xem biểu diễn để thư giãn chút không?】
Chẳng mấy chốc Sầm Sâm đã trả lời cô: 【Tiêu chuẩn biểu diện phải được làm chặt hơn.】
Cô xem lại video mình vừa quay lúc nãy, à, thì ra cô vừa quay trúng cảnh nam idol vén áo.
Quý Minh Thư:【Em chờ cắt bánh kem là đi được rồi, anh ở công ty đúng không? Có muốn em mang một miếng bánh kem cho anh không? Hay là anh muốn ăn cái gì khác, gần đây có tiệm nấu canh, lúc em ngồi trong xe thấy người ta vẫn mở cửa đấy.】
Trong khung chat cứ chốc chốc lại nhảy lên dòng chứ “Đối phương đang nhập”, nhưng đợi mãi không thấy anh nhắn gì thêm, Quý Minh Thư có hơi khó hiểu.
Sầm Sâm còn khó hiểu hơn cô.

Đàn ông trưởng thành, sợ nhất có lẽ là vợ mình bỗng dưng quan tâm đột xuất.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, anh mới trả lời một câu:【Em muốn mua thứ gì vượt quá giới hạn thẻ hả?】


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.