Bạn đang đọc Bề Tôi Trung Thành – Chương 34
Edit: Shpdarn
Phòng khách sạn dưới tên Quân Dật đều rất chú trọng đến ánh sáng, trên tủ rượu và kệ sách là một loạt đèn spotlight sáng rực, trên mặt gương trong phòng lắm là đèn LED cảm ứng hình vòng, bên cạnh giường là đèn lồng tre đặt dưới đất, tỏa ra ánh sáng vàng nhu hòa ấm áp lọt qua từng lỗ hổng.
Khi hai người chìm trong yên tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, dường như trong sự tĩnh lặng này còn có thêm mấy phần tình thú dịu dàng ái muội.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tiếng tim đập cũng có thể nghe được rõ ràng bên tai.
Nam nữ trưởng thành, tiếp đó có xảy ra chuyện gì dường như cũng là hợp tình hợp lý.
—— Nếu như, bụng Quý Minh Thư không đói đến nỗi kêu gào.
–
Cho đến tận ngày hôm sau rời giường, tiếp tục đi tham gia ghi hình chương trình, Quý Minh Thư vẫn còn suy nghĩ đến chuyện tối qua.
Tràn ngập trong đầu cô đều là hình ảnh hai người bốn mắt nhìn nhau chuẩn bị hôn, với chuyện cái bụng kia của mình lại không biết cố gắng mà kêu lên, trong vô thức lại cảm thấy hối hận, thậm chí cô còn không nhìn được mà tưởng tượng ra trọn vẹn những chuyện xấu hổ mà đáng lẽ sẽ xảy ra sau đó.
“Minh Thư, Minh Thư?” Phùng Viêm gọi cô hai tiếng, “Cô đang cười một mình cái gì vậy? Xuống xe thôi.”
Nhan Nguyệt Tinh nghe vậy cũng liếc cô một cái, biểu cảm hơi có vẻ khinh thường, thấy camera vẫn chưa mở lên, cô ta cũng lười diễn, quái gở nói một câu: “Phát xuân*!”
(*) Phát xuân: ham muốn tình dục, tục hơn là “động dục”.
Nói xong cô ta xuống xe trước, vừa bảo nhân viên trang điểm giúp mình sửa lại lớp makeup, vừa thấp thỏm quay đầu lại, giả vờ lơ đãng nhìn vào trong xe.
Mấy ngày nay, Nhan Nguyệt Tinh bị Quý Minh Thư chèn ép đến nỗi cả người bốc hỏa, nhưng cô ta lại là thiếu nữ thần tượng, trong lòng có hàng trăm triệu lời chửi tục cũng không thể không kiêng nể gì trước ống kính như Quý Minh Thư.
Hơn nữa cái cô Quý Minh Thư này vô cùng kỳ quái, không biết lấy đâu ra tự tin mà chẳng biết khiêm tốn nhẫn nhịn là gì, dù cho là một chút, làm cái gì cũng hoành hành ngang ngược một cách trắng trợn.
Mấy ngày nay đã thấy được hoàn toàn tính tình hống hách của Quý Minh Thư, Nhan Nguyệt Tinh khẩu nghiệp* xong, trong lòng hối hận không thôi.
Cô ta nơm nớp lo sợ, sợ Quý Minh Thư lúc phản ứng lại sẽ lao xuống xe, một lúc cho cô ta hai cái bạt tay.
Cô ta cảm thấy Quý Minh Thư có khả năng rất cao sẽ làm mấy chuyện như vậy.
(*) Nguyên tác là “miệng tiện”: nói những lời chanh chua, đanh đá, lời đùa cợt ác ý, soi mói khuyết điểm.
Lúc này Quý Minh Thư tỉnh khỏi trí tưởng tượng của chính mình, nhưng cô cũng không rảnh mà đi tính sổ Nhan Nguyệt Tinh.
Bởi vì ngay sau đó, cô lại đắm chìm trong nỗi khiếp sợ “Mình vậy mà lại sinh ra ý nghĩ không nên có với Sầm Sâm”, qua một lúc lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Quá xấu hố!
Quá không chân thực!
Quý Minh Thư vỗ vỗ mặt mình, liên tục nhắc nhở bản thân phải mau tỉnh táo lại.
Sao cô có thể ảo não vì đã không làm cuyện gì đó với Sầm Sâm được, đã vậy còn tự tưởng tượng ra nữa chứ?
Không, không thể nào! Chắc chắn là do lâu rồi không sinh hoạt vợ chồng nên mới cảm thấy đói khát!
Hơn nữa, rõ ràng là cô không đời nào lại đi thích cái tên Sầm Sâm từ nhỏ đã là khắc tinh với cô, thật đúng là quá nực cười!
Vô cùng đơn giản, cô chỉ là thích tiền của anh ta thôi!
Đúng, không sai, chính là như vậy.
Thuyết phục bản thân xong, Quý Minh Thư còn nghiêm túc gật gật đầu.
–
Hôm qua binh hoảng mã loạn, cả đêm lại ngủ không sâu, Sầm Sâm còn chưa hết jet-lag.
Sáng sớm hôm nay lại mở cuộc họp triệu tập các ban lãnh đạo, một đám người ngày nào cũng áo mũ chỉnh tề ngồi đó chỉ trích nhau, trốn tránh trách nhiệm, ầm ĩ mất ba tiếng đồng hồ.
Sầm Sâm còn sống sờ sờ vẫn đang ngồi ở ghế chủ vị, bọn họ lại mặt đỏ tía tai không ai nhường ai, ồn ào cứ như tranh chấp tài sản.
Cuộc họp kết thúc, trong đầu Sầm Sâm vẫn còn quanh quẩn tiếng đàn vịt ồn ào nhốn nháo.
Một mình anh bước vào văn phòng, cũng phân phó Chu Giai Hằng không được để bất cứ ai đi vào, bản thân thì ngả lưng lên ghế làm việc nghe một khúc dương cầm khoảng nửa tiếng, sau đó mới thoáng hồi phục lại tinh thần.
Còn nói phụ nữ ồn ào, so với đám đàn ông này, anh cảm thấy Quý Minh Thư cũng có thể gọi là dịu dàng cẩn thận rồi.
Nhớ tới Quý Minh Thư, anh lại cầm điện thoại lên, mở WeChat, chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Bình thường Sầm Sâm rất ít khi lướt vòng bạn bè, nhìn thấy ảnh chụp trong album ảnh của Quý Minh Thư, anh tiện tay nhấn vào, lướt lướt xem thử.
Không ngờ chỉ một lướt xem thử này, đã lướt mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Vòng bạn bè của Quý Minh Thư cũng không khác mấy so với trong tưởng tượng của anh, nhưng ngoài cái vỏ bọc danh viện ưu nhã và hào môn phu nhân của cô, cũng có rất nhiều điều rất có hơi thở cuộc sống, thậm chí còn lộ ra một chút ngốc nghếch.
Lúc Chu Giai Hằng gọi vào điện thoại nội bộ nhắc nhở anh chiều nay còn phải đi xã giao, anh vừa mới nhìn đến ảnh chụp đầu năm nay mà Quý Minh Thư đăng lên.
Cô và đám trẻ con họ hàng của Sầm gia cùng đắp người tuyết, khoác áo khoác lông xù, trên đầu còn đội cái mũ đỏ, mắt cười cong cong, xinh đẹp rạng rỡ lại đáng yêu.
Anh vừa lưu lại tấm ảnh, vừa nhạt giọng phân phó công việc.
–
Mà bên kia, Qúy Minh Thư vừa ăn cơm hộp do khách sạn mang đến vừa lướt điện thoại, hoảng đến mức suýt nữa thì hất đổ cả hộp cơm.
Cô vừa mới mở vòng bạn bạn bè đã mấy mấy cái thông báo, nhấn vào xem, vậy mà lại là Sầm Sâm nhấn hơn trăm cái like cho cô.
Hơn nữa đang lúc cô nghi ngờ cái ứng dụng bỏ đi này có phải có phải bị lỗi rồi không, Sầm Sâm còn đang tiếp tục nhấn like.
Một cái thông báo, hai cái thông báo không ngừng nhảy ra, nội dung nhấn like càng ngày càng cũ, lại còn bắt đầu phê bình online.
Sầm Sâm:【Chụp ảnh không tập trung.】
Sầm Sâm:【Màu sắc quần áo quá lòe loẹt.】
Sầm Sâm:【Dùng sai thì*.】
Sầm Sâm:【Dùng sai thành ngữ.】
(*) Thì (Tense): giống như các thì trong tiếng Anh: Hiện tại đơn, Quá khứ đơn, Tương lai đơn, v.v..
Quý Minh Thư nhìn chằm chằm vào thông báo bình luận, cả đầu đều đầy dấu chấm hỏi, anh ta tự cho mình là giáo viện chủ nhiệm à, còn vừa xem vừa chấm bài!
Quý Minh Thư:【?】
Quý Minh Thư:【Anh đang làm gì vậy?】
Sầm Sâm:【Xem vòng bạn bè của em.】
Tuy rằng những thứ như vòng bạn bè này cô vẫn luôn chia sẻ công khai, nhưng thật ra Sầm Sâm không nằm trong phạm vi cô mà muốn chia sẻ.
Mà cái tên này bị làm sao vậy, xem thì xem đi, còn cứ phải like một cái, bình luận một câu: “Trẫm đã duyệt” mới chịu hả? Thật không thể hiểu nổi!
Quý Minh Thư cũng không muốn tranh luận nhiều với anh, lập tức chặn nước từ đầu nguồn, sửa lại chế độ công khai vòng bạn bè thành ba ngày gần đây, sau đó lại gửi một cái meme lè lưỡi đắc ý.
Không ngờ Sầm Sâm cũng ra bài không bình thường, đột nhiên gửi cho cô một cái ảnh đắp người tuyết lúc nghỉ Tết, còn một chọi một mà bình luận.
Sầm Sâm:【Ảnh này đẹp nhất.】
Quý Minh Thư:【……】
Sầm Sâm:【Khá là đáng yêu.】
Quý Minh Thư:【……】
Vành tai cô đỏ bừng lên.
Tên, tên cẩu nam nhân này, không phải đang thả thính cô đấy chứ? Đột nhiên lại thẳng thắn như vậy là sao?
Không hiểu sao cô lại thấy chột dạ, vội vàng nhét điện thoại vào túi xách.
Thất thần ăn xong cơm hộp, lúc lên tầng lại đúng lúc gặp Phùng Viêm và Bùi Tây Yến đang cưa gỗ.
Hầu hết số gỗ mà bọn họ cưa đều không có tác dụng, chẳng qua là để tăng thêm tình tiết cho chương trình, để người xem cho rằng những đồ dùng được đặt làm riêng này cũng có công lao của nhóm khách mời.
Lúc này camera không mở, hai người bọn họ cũng chỉ đang luyện tập, dù sao đến lúc thực sự ghi hình, tư thế dùng cưa quá dị cũng rất có thể sẽ bị người ta cà khịa.
Cô đi qua đó, ngồi xổm xuống ôm mặt nhìn, nhưng suy nghĩ thì đã lơ đãng bay lên chín tầng mây.
Phùng Viêm thuận miệng hỏi một câu, “Minh Thư, cô làm sao vậy? Hôm nay hình như hơi mất tập trung.”
Quý Minh Thư hoàn hồn, “Tôi không sao, tôi chỉ đang suy nghĩ……!Về tính thực dụng của phương án chúng ta, có lẽ phải cụ thể hơn một chút.”
Vấn đề này Phùng Viêm và Bùi Tây Yến cũng không biết nói thế nào.
Bọn họ là minh tinh, trong sinh hoạt đa phần đều sống trong an nhàn sung sướng, có thể thưởng thức thiết kế cao cấp của Quý Minh Thư, nhưng không hiểu được như thế nào là thiết kế gần gũi với cuộc sống.
Tối qua Sầm Sâm nói tính thực dụng trong thiết kế của Quý Minh Thư không đủ, Quý Minh Thư cũng nghiêm túc suy nghĩ rất lâu.
Nhưng thời hạn cải tạo công trình đã qua một nửa, lắp đặt phần cứng cũng không còn nhiều chỗ trống để sửa, chỉ có thể thay đổi từ lắp đặt phần mềm.
Cô cảm thấy ngọn nguồn của vấn đề tính gia cư không đủ mạnh chính là không gian lưu trữ không đủ, hôm nay lúc đến đây, cô đã đến nhà hàng xóm trong tòa nhà này thăm hỏi một chút, dựa vào quan sát, cô tạm thời sửa lại bản vẽ của một vài đồ dùng trong nhà được đặt làm riêng.
Ví dụ như sofa.
Tinh Thành ở phía Nam, vào đông không dùng sàn sưởi, đại đa số gia đình đều quen dùng lò sưởi điện.
Lúc ở nhà hàng xóm, cô nhìn thấy bọn họ để lò sưởi điện dưới bàn trà, nhưng lò sưởi điện đều khá lớn, đặt dưới bàn trà thứ nhất là chiếm diện tích chỗ trống dưới gầm bàn, khi xem TV không tiện duỗi chân, thứ hai hai là mất mỹ quan.
Vậy nên cô sửa lại sofa một chút, dành ra một không gian hình hộp chữ nhật dưới chân ghế để cất bếp điện, bên ngoài làm một cánh cửa gỗ nhỏ đẩy lên hạ xuống, hai bên dưới ghế sofa được làm thành tủ đựng đồ.
Chỉ là quá trình cải tạo đã tiến hành tới giai đoạn này, những chỗ cô có thể sửa chữa lại thực sự quá ít.
Quý Minh Thư lại ngồi xổm xuống một lát, thấy bọn họ đổi hướng miếng gỗ, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, “Tôi hỏi hai người một vấn đề.”
Phùng Viêm: “Vấn đề gì?”
Quý Minh Thư: “Chính là, có bao giờ hai người đột nhiên nhấn like rất nhiều lần cho một cô gái, sau đó còn lưu ảnh trong vòng bạn bè của cô ấy, rồi lại gửi cho cô gái kia, nói với cô ấy tấm ảnh này rất đẹp, còn khen cô ấy đáng yêu?”
Phùng Viêm và Bùi Tây Yến dừng lại động tác, mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau, ngay sau đó lại đồng thời lắc đầu.
Yến Tể Tể vẫn còn là một đứa nhóc chưa có kinh nghiệm yêu đương thì khỏi nói, còn Phùng Viêm tuổi cũng không nhỏ mà lắc đầu cái gì.
Quý Minh Thư lại túm lấy anh ta hỏi: “Vậy anh cảm thấy những hành động như vậy là nói lên điều gì?”
Phùng Viêm: “Cái này…!Có thể là thích?”
“Thích cái gì mà thích, còn không phải là tán tỉnh?”
Nhan Nguyệt Tinh đảo trắng mắt một cái, đối với ba con người tuổi cộng vào cũng hơn 60 rồi mà còn giả vờ hành động ngây thơ này, cô ta cảm thấy hết sức cạn lời.
Phùng Viêm sợ hai cô gái này lại ầm ĩ, vội nhìn Quý Minh Thư khẽ lắc đầu, ý bảo cô đừng so đo.
Mấy ngày nay mọi người cũng coi như đã thấy rõ bộ mặt thật của Nhan Nguyệt Tinh, trước máy quay là thiếu nữ thần tượng đáng yêu, máy quay vừa tắt chính là một tiểu thái muội*.
(*) Tiểu thái muội: chỉ những cô gái ngông cuồng, ương ngạnh, lưu manh côn đồ.
Thực ra lúc đầu cô ta còn muốn giữ hình tượng tốt đẹp để dựa dẫm Bùi Tây Yến, thế nhưng trước có Quý Minh Thư che chở, sau có kỹ năng né tránh của Bùi Tây Yến, cùng nhau ghi hình một chương trình, nhưng căn bản cô ta chẳng thể lại gần, nói chuyện cũng chỉ được vài câu, cô ta cũng lười uổng phí chút tâm tư này.
Cô và Sầm Sâm là vợ chồng, có thể leo thẳng lên giường luôn chứ còn tán tỉnh cái gì.
Quý Minh Thư không để ý mấy lời vớ vẩn của Nhan Nguyệt Tinh, chỉ chống cằm suy nghĩ sâu xa như lời Phùng Viêm nói, Sầm Sâm thích cô sao?
Thật kỳ quái, bình thường hoàn toàn đâu có cảm nhận được gì, giờ tự dưng lại như vậy.
Chẳng lẽ ngoại trừ mất trí nhớ gián đoạn, còn có thích gián đoạn?
Cô lại thảo luận với Phùng Viêm.
Trong quá trình này, Bùi Tây Yến từ đầu đến cuối đều giữ thái độ lễ phép xa cách, không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ là nửa đường cậu ta lại ra ngoài nhận điện thoại của Sầm Sâm.
Sầm Sâm gọi điện thoại cho Bùi Tây Yến để hỏi cậu ta xem Quý Minh Thư có sửa lại phương án thiết kế không.
Anh vừa gửi tin nhắn hỏi Quý Minh Thư, nhưng Quý Minh Thư hình như không xem điện thoại, vẫn chưa trả lời.
Bùi Tây Yến đáp vài câu, cuối cùng suy nghĩ một chút, lại nhắc nhở, “Sâm ca, ừm thì…!dạo này hình như có người đang theo đuổi chị Minh Thư.”
Sầm Sâm: “Cái gì?”
Bùi Tây Yến cảm thấy, mình là con trai, không nên nhiều chuyện như vậy, chỉ bảo anh tự đi hỏi Quý Minh Thư.
Nhưng Sầm Sâm lại hỏi đầu đuôi, cậu nhóc hết cách, ho nhẹ một tiếng, ngắn gọn nói: “Có người đàn ông nào đó bão like trên vòng bạn bè của chị Minh Thư, còn gửi ảnh của chị Minh Thư cho chị ấy xem, khen chị ấy xinh đẹp đáng yêu, là như vậy đó, anh đừng nói là em nói với anh nhé.”
Cậu nhóc lại ho một tiếng, dường như cảm thấy xẩu hổ vì hành vi mật báo này.