Bạn đang đọc Bề Tôi Trung Thành – Chương 10
Quý Minh Thư rất nhanh cũng nhận ra có lỗi kỹ thuật*, cô cho rằng Sầm Sâm sẽ không kịp xem nhanh như vậy, vì thế nhanh tay xóa đi đoạn tin nhắn từ sau câu “Học hỏi chút đi” kia, định coi như chưa có gì xảy ra.
(*) Theo raw là BUG trong bản đồ: nghĩa là có lỗ hổng, lỗi kỹ thuật trong bản đồ trong game.
Nhưng ở đây thì ý chị là chị phát hiện ra trong tin nhắn mình gửi có đoạn nói anh là cẩu nam nhân.
Nhưng xóa đi chưa được 30 giây, trong giao diện trò chuyện lại liên tục nhảy tin nhắn:
Sầm Sâm:【Đây là tuyệt thế tiên nữ nào rơi xuống phàm trần】
Sầm Sâm:【Váy không phải thiết kế riêng cao cấp! Em mới là cao cấp】
Sầm Sâm:【Dáng vẻ bán nhan sắc và tiêu tiền của cục cưng hoàng yến bé nhỏ thật là khiến người ta u mê】
Quý Minh Thư: “……”
Thoát khỏi mấy dấu chấm than thả ra rắm cầu vồng, tin nhắn được gửi tới từ avatar đen thùi lùi của Sầm Sâm, mấy câu sao chép máy móc dường như lạnh băng còn mang theo chút trào phúng.
Trong phút chốc Quý Minh Thư lại không thể phân biệt anh đây là đang muốn thể hiện tốc độ ghi nhớ hay là năng lực học tập của mình.
Sầm Sâm:【Bắt chước giống không.】
Quý Minh Thư:【……】
Cô hiểu rồi, tên cẩu nam nhân này thì ra là đều muốn khoe cả 🙂
Không nhắn lại câu cuối cùng chỉ sợ là bởi vì anh cảm thấy bút pháp sáng tác mà bản thân học được không tồi, cố ý để lại cho shipper* không gian vô hạn để tưởng tượng.
(*) Shipper – người cho không [白给人]: thuật ngữ internet chỉ những người chơi game không cho đồng đội được cái gì xong còn chết sớm để kẻ thù lấy được đồ, ai chơi pubg chắc biết, bên mình gọi là shipper ấy.
Ý nghĩa trong đây thì chắc là nói chị gửi tin nhắn bảo anh học hỏi rồi còn để anh trêu lại.
Cô buông di động, ngoài cười nhưng trong không cười nói với nhân viên cửa hàng: “Xin lỗi, không cần kẹp cà vạt nữa.”
–
Nhờ có Sầm Sâm đắc tội, ba ngày tiếp theo trong hành trình tuần lễ thời trang, Quý Minh Thư hoàn toàn không hề nương tay, bất cứ nơi nào cũng đều thấy bóng dáng quẹt thẻ tiêu sái của cô.
Những nhà thiết kế ngoài mặt thường lạnh lùng với minh tinh đều chủ động mời cô chụp ảnh chung thể hiện sự nhớ nhung với cô; nhóm nhân vật cấp cao cũng dành ra thời gian bận rộn của mình mời vị khách quý đến từ Trung Quốc này cùng đi ăn bữa trưa, bữa tối; xem show lại càng khỏi nói, nếu không phải chỗ ngồi hàng đầu thì thư mời căn bản cũng chẳng đến được tay cô.
Cốc Khai Dương đã nhìn quen lối sống xa xỉ của vị đại tiểu thư này, vậy mà vẫn không khỏi ghen tị đánh giá một câu —— huhuhu, đúng là có tiền thì muốn làm gì cũng được TvT
Cốc Khai Dương cùng đoàn người của tạp chí đến Paris, thân là phó chủ biên mới lên chức, một đống việc đang chờ cô giải quyết, tất nhiên là không thể thoát khỏi đoàn để vui chơi một mình.
Sau khi hoạt động của tuần lễ thời trang kết thúc, bọn họ vẫn còn một ít kế hoạch chụp bổ sung nên phải ở lại một ngày, dù sao hình tượng kẹt xỉ của tập đoàn cũng vĩnh viễn không thoát ra được, cứ như chuyến đi Paris này mà không chụp đủ là đã mất cả trăm triệu.
Quý Minh Thư vốn định kéo Cốc Khai Dương theo cùng, ngồi máy bay tư nhân để quay về, nhưng Cốc Khai Dương lại không đi được, hơn nữa máy bay đã đến hạn phải đi bảo dưỡng, cô dứt khoát để máy bay đi bảo dưỡng, còn mình thì ở Paris thêm một ngày, chờ Cốc Khai Dương cùng nhau về nước.
Tuy nói là cùng nhau về nước, nhưng Cốc Khai Dương lên máy bay còn phải cùng đồng nghiệp chạy deadline, cũng không ngồi cùng khoang với cô được.
Thật trùng hợp, ở khoang hạng nhất, Quý Minh Thư lại cùng Tưởng Thuần oan gia ngõ hẹp.
So với mấy ngày trước đây, Tưởng Thuần đã gầy đi không ít, chiếc cằm vốn mượt mà lại hơi lộ ra nhòn nhọn, cả trang điểm cũng không, chỉ mặc áo phông và quần jean mộc mạc, nhìn mặt mộc ra ngoài có chút tiều tụy, nhưng cũng có cảm giác nhìn mà thấy thương.
Quý Minh Thư kéo kính râm xuống, sau khi thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Thuần còn có chút bất ngờ.
Trước kia cô đã nhận ra đường nét gương mặt của Tưởng Thuần không tồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy mặt mộc của cô ấy.
Thì ra tên cũng lấy không sai nha, đây còn không phải là một mỹ nữ thanh thuần tiêu chuẩn sao?
Quý Minh Thư trước giờ đều thích người đẹp, ngày thường còn hay ra vẻ cao quý lạnh lùng với Tưởng Thuần, lúc này lại chủ động bắt chuyện, “Tưởng tiểu thư trông có vẻ như vết thương tình chưa lành.”
Tưởng Thuần: “……”
Nhìn thấy Quý Minh Thư, Tưởng Thuần lại không giống như ngày thường, trong một giây là có thể chuyển sang trạng thái ý chí chiến đấu sôi sục, cũng không giống lần trước ở đại sảnh khách sạn, bất chấp tất cả cứ phải cắn Quý Minh Thư hai cái trước đã.
Cô ấy dựa người vào lưng ghế, cả người tản ra một loại thất thần ủ rũ “Ok, người vợ bị bỏ rơi này mặc cô xỉ nhục thế nào cũng được”.
Tiếp viên hàng không lại đây đưa rượu, Quý Minh Thư thoáng hất cằm về phía Tưởng Thuần, “Phiền mang lên cho vị tiểu thư này một phần bữa sáng, và cả một ly Midsummer Breeze, cảm ơn.”
Tưởng Thuần ngồi lì trên ghế không chút phản ứng.
Tiếp viên hàng không nhìn nhìn, nhất thời cũng không biết có nên nghe theo hay không.
Quý Minh Thư cười, “Chúng tôi quen nhau, mang lên đi.”
Tiếp viên hàng không hơi giật mình, cảm giác tim mình đột nhiên tăng tốc.
Như này cũng, quá xinh đẹp rồi đó.
Nụ cười kia của cô, hoàn toàn là một lần nữa định nghĩa lại hai câu “Mắt ngọc mày ngài” “Minh diễm động lòng người” mà!
Sau khi tiếp viên hàng không bình tĩnh lại rời đi, lại hỏi đồng nghiệp đang chuẩn bị đồ ăn của mình: Vị mỹ nữ khoang hạng nhất kia có phải là minh tinh gì không? Sao anh ta lại không biết? Chẳng lẽ là bởi vì không nổi sao? Nhưng trông xinh đẹp như vậy mà sao lại không nổi?
Trong chốc lát, đồ ăn mà Quý Minh Thư gọi cho Tưởng Thuần đã được mang lên.
Ngoài ra tiếp viên hàng không còn mang lên cho Quý Minh Thư một miếng bánh ngọt, nói là mời cô nếm thử món mới.
Quý Minh Thư rất nể tình mà nếm thử một miếng.
Tưởng Thuần lại uể oải, dường như không định ăn.
Quý Minh Thư cũng không để ý cô ấy nữa, đồ cũng đã gọi rồi, thích ăn thì ăn.
Xung quanh đều yên tĩnh, Tưởng Thuần nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dạng u sầu như Tưởng Đại Ngọc*.
(*) Lái tên Lâm Đại Ngọc thành Tưởng Đại Ngọc, Lâm Đại Ngọc (nhân vật trong Hồng Lâu Mộng) kiều diễm, yếu đuối, thường rơi vào tình trạng u uẩn, triền miên trong nghĩ ngợi suy tư, tâm hồn nàng vô cùng nhạy cảm như một sợi tơ đàn mảnh mai, bất kể một giọt mưa thu hay tơ liễu bay đều âm vang một điều bi thương đứt ruột :))
Quý Minh Thư ăn xong bánh ngọt, lại lật xem tạp chí.
Mấy tờ tạp chí được chuẩn bị trên máy bay này cô đã xem hết rồi, chỉ có《Không Độ》của Cốc Khai Dương bọn họ làm là chưa xem,《Không Độ》là tạp chí dành cho nam giới, cô lại chẳng phải cô vợ hiền hiền huệ một tay lo chuyện ăn mặc của chồng, mắc gì phải xem.
Cô che miệng ngáp một cái, đeo bịt mắt lên, chuẩn bị đi ngủ.
–
Ngoài cửa sổ bầu trời trong xanh, mây bay bồng bềnh dưới chân, giống như từng miếng kẹo bông gòn thật lớn bị dính vào nhau, ánh sáng mỏng manh ấm áp, mơ hồ có thể thấy được vầng mặt trời tỏa ánh sáng vàng chói lọi phía xa xa.
Sau một lúc không nghe thấy tiếng lật sách nữa, Tưởng Thuần khóe mắt liếc liếc, phát hiện ra Quý Minh Thư không biết đã đeo bịt mắt nghỉ ngơi từ lúc nào, cô thoáng động lòng, liếc mắt thấy bữa sáng và rượu, theo bản năng mà liếm liếm môi.
Cô đã ba bốn ngày không được ăn ngon như vậy, không thấy đồ ăn thì còn được, nhưng đồ ăn cứ bày trước mặt thế náy, lực chú ý của cô đều bị mùi hương thu hút, cảm xúc suy sụp cũng tan đi không ít.
Cô khẽ khàng cầm lấy sandwich, lại liếc nhìn Quý Minh Thư.
Quý Minh Thư tuy rằng không nhúc nhích, nhưng ngủ không được ngon lắm.
Không hiểu sao, tự nhiên cô lại mơ thấy cảnh tượng Tưởng Thuần bắt gian Nghiêm Úc, chỉ là nhân vật trong đó lại đổi thành cô và Sầm Sâm.
Trong mơ Sầm Sâm còn tra hơn cả Nghiêm Úc, trực tiếp nắm cổ tay của cô đẩy ra, nhìn cô ngã trên đất đến nửa ánh mắt cũng lười nhìn một cái.
Bên cạnh còn có một đám chị em hoa nhựa trong giới nhìn cô cười nhạo, còn chế giễu nói cô phải nhẫn nại thật nhiều, sau này còn phải bưng trà rót nước hầu hạ tiểu tam cho tốt, nếu không Sầm Sâm sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.
—— Quý Minh Thư rõ ràng là bị tức đến bừng tỉnh.
Cô kéo bịt mắt ra, một hơi uống hết nửa cốc nước, vừa hồi phục lại tâm tình thầm thuyết phục bản thân đây chỉ là giấc mơ, vừa không nhịn được mà mắng tên cẩu nam nhân Sầm Sâm, đến cả trong mơ cũng không để yên cho cô.
Cô buông ly nước xuống, trong lúc vô tình quay đầu nhìn lướt qua, không ngờ đúng lúc đối diện với Tưởng Thuần đang lặng lẽ ăn sandwich.
Chắc là đói đến hoa mắt rồi, Tưởng Thuần lập tức cắn một miếng thật to, còn chưa kịp nuốt xuống, lại bị động tác đột ngột của Quý Minh Thư làm cho hoảng mà nghẹn lại, chỉ có thể che miệng ho khan.
Quý Minh Thư cứ như vậy nhìn Tưởng Thuần ho đến mặt đỏ tía tai, vừa tìm khăn giấy vừa uống rượu, đột nhiên cười khúc khích.
Tưởng Thuần như con mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức xù lông, “Cười gì mà cười, không phải chỉ ăn một chút thôi sao? Khụ! Khụ khụ khụ!”
Tâm trạng Quý Minh Thư bỗng tốt hẳn lên.
Cô chống cằm nhìn Tưởng Thuần, hỏi: “Cô có thấy mình có chút đáng yêu không?”
“……”
Tưởng Thuần dùng một ánh mắt nhìn đồ thần kinh mà nhìn cô.
Quý Minh Thư vắt hết óc đổi một cách so sánh khác, “Giống như một con chim cánh cụt trước nay chưa từng ra khỏi Nam Cực, đột nhiên không sợ lạnh nữa, có thể sinh sống ở vùng cận nhiệt đới, tay chân lại vụng vụng về về?”
Còn có loại chim cánh cụt như vậy à?
Tưởng Thuần ngẩn ra hai giây, cuối cùng cũng hiểu ra, “Ý cô là nói tôi lúa*?”
“Không, là lúa đáng yêu.” Quý Minh Thư sửa đúng.
Tưởng Thuần: “……”
Thật là phải cảm ơn lời khen của ngài quá.
(*) Lúa: theo raw là thổ, nghĩa là quê mùa.
Còn lúa đáng yêu là vì chị Quý nói bạn Tưởng là thổ manh là tên tiếng trung của nhân vật Tomoe – thủy thủ sao Thổ, manh nghĩa là đáng yêu, mình không biết sửa thế nào nên cứ để là lúa đáng yêu vậy, cũng không sai lắm.
Cô ấy tức giận đến trợn trắng mắt, ngồi thẳng dậy, dứt khoát cây ngay không sợ chết đứng mà bắt đầu ăn.
Bay từ Paris đến Đế đô phải mất mười một tiếng đồng hồ, Quý Minh Thư rảnh rỗi sinh nông nỗi, thỉnh thoảng lại lấy Tưởng Thuần ra để tìm vui.
Lúc đầu Tưởng Thuần rất không muốn để ý đến Quý Minh Thư, nhưng tâm trạng bi thương trước đó đã tiêu tan hết sạch, thấy Quý Minh Thư xem một gameshow mà mình cũng đang theo dõi, lại vô thức tiếp lời cô.
Quý Minh Thư: “Tôi cảm thấy Bùi Tây Yến rất đẹp trai.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Tưởng Thuần nhịn không được nói, “Vừa đẹp trai vừa có cá tính, lớn lên nhất định sẽ càng vượt trội.”
“EQ cũng cao.”
Tưởng Thuần gật đầu không ngừng, “Đúng đúng đúng, tôi còn xem cả show mà cậu ấy tham gia cùng mẹ khi còn bé, thật ra tôi không phải rất thích Tô Trình, nhưng con trai cô ấy lúc nhỏ đáng yêu quá, haha.”
“Đúng không, tôi cũng thấy vậy.”
–
“Hành khách thân mến, chuyến bay dự kiến sẽ tới sân bay quốc tế Đế đô sau mười lăm phút nữa, nhiệt độ mặt đất là 36℃.
Ladies and Gentlemen……”
Lúc sắp xuống máy bay, trên mặt Tưởng Thuần đã hoàn toàn không còn vẻ ủ rũ như lúc lên máy bay nữa, cả người như đang tỏa sáng, đôi mắt hiện lên trái tim màu hồng, còn chặn họng Quý Minh Thư mấy lần, nói cái gì mà giá trị nhan sắc của bé con thần tiên nhà cô phải được để tâm thưởng thức trong từng khung hình.
Quý Minh Thư cạn lời, dứt khoát ném máy tính bảng vào lòng cô ấy.
Hành lí của Quý Minh Thư đã được chuyển về nước từ hôm trước, cô chỉ mang theo một vali xách tay nhỏ nhẹ.
Xuống máy bay, cô đang định tụ hội với Cốc Khai Dương, nhưng bên tạp chí của Cốc Khai Dương xảy ra tình huống khẩn cấp, phải ngay lập tức trở về mở cuộc họp.
Cô đành phải một mình đi cùng Tưởng Thuần, một đường đi dọc theo cửa hàng miễn thuế trong sân bay còn tốt bụng vừa phổ cập khoa học vừa đi ra ngoài.
Tưởng Thuần chưa bao giờ biết chọn đồ thôi mà còn có nhiều quy trình như vậy, lúc đầu cô ấy còn cùng Quý Minh Thư sóng vai vừa đi vừa nghe, không biết làm sao mà sau đấy lại biến thành em gái kéo vali cho Quý Minh Thư, tự tìm một cái xe đẩy, để vali của hai người lên, một mình ôm trách nhiệm mà đẩy.
Đến cửa ra, dòng người trong sân bay càng trở nên đông đúc.
Quý Minh Thư còn đang phân tích về một cái túi, nhưng đột nhiên giọng nói dừng lại, bước chân cũng chậm lại theo.
Tưởng Thuần vô cùng ngốc bạch ngọt* hỏi một câu, “Cô làm sao vậy?”
(*) Ngốc bạch ngọt: chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Quý Minh Thư đè đè bụng, mày nhíu lại.
“Cô đau bụng?” Tưởng Thuần nhìn quanh bốn phía, chỉ về một hướng nói, “Chỗ đó có toilet.”
Bên thái dương Quý Minh Thư lấm tấm mồ hôi, gian nan mà bước vội về phía toilet.
Cô đi một đôi giày cao gót rất cao, đi một đoạn nhanh như vậy, gót chân vừa nóng rát vừa tê dại.
Vào toilet, trướ mắt Quý Minh Thư bỗng nhiên tối lại.
Tưởng Thuần đi cùng cũng nhỏ giọng kinh ngạc: “Sao lại nhiều người vậy!”
Phía trước xếp hàng có ít nhất bảy tám người, hơn nữa đây có lẽ là WC nhỏ nhất ở sân bay, chỉ có bốn buồng vệ sinh, trong đó còn có một cái không có vách ngăn.
Đợi hai phút, cả hàng người vẫn không có di chuyển.
Tưởng Thuần đang định hỏi Quý Minh Thư, có muốn đi tìm chỗ khác không, nhưng lại thấy bộ dạng không thể nhịn nổi, sống không còn gì nuối tiếc của Quý Minh Thư, cô nàng lại liếc mắt nhìn quanh, buột miệng thốt ra một tối kiến đi vào lòng đất, “Hay là đi bên này đi, dù sao cũng không có ai.”
Cô ấy chỉ chỉ sang WC nam.
Biểu cảm trên mặt Quý Minh Thư là “Có phải cô điên rồi không”.
Nhưng Tưởng Thuần vô cùng ân cần, còn chạy vào giúp thăm dò một vòng, “Thật sự không ai, tôi giúp cô canh cửa.”
Quý Minh Thư cảm thấy não mình cũng ngắn lại rồi, nghe Tưởng Thuần nói như vậy, thế mà trong thâm tâm còn có chút dao động.
Trong bụng đánh lên từng đợt đau nhói, mức độ càng ngày càng tăng lênlên.
Đến cuối cùng, cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, gian nan đeo kính râm lên, hạ giọng nói với Tưởng Thuần: “Canh giúp tôi, liên lạc qua WeChat.”
Tưởng Thuần như vừa nhận được một nhiệm vụ quan trọng, nghiêm túc gật gật đầu.
–
Ba phút sau, Quý Minh Thư cuối cùng cũng nhận ra mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì.
Tưởng Thuần:【Bây giờ không ra được đâu, có người vào】
Năm phút sau.
Tưởng Thuần:【Toang rồi, có một đoàn người đang vào, cô chờ một chút, đừng lên tiếng】
Quý Minh Thư:【……】
Quý