Đọc truyện Bé Thỏ Trắng Nhà Thầy Giáo Lục – Chương 17
Cất bước bố mẹ, Lục Miễn ôm lấy Tiểu Bạch hung hăng hôn một hơi, nhìn hai má cậu ửng đỏ, nhất thời không khống chế được tim bắt đầu nhộn nhạo lên. Có điều giờ có chuyện cần hơn, Lục Miễn ôm lấy cậu, lập tức nhanh chóng lôi kéo cậu tới gương to đằng trước.
“Miễn Miễn, soi gương làm gì vậy a?” Tiểu Bạch cười tủm tỉm nhìn Lục Miễn trong gương.
Lục Miễn cười xoa bóp mặt cậu, nhìn kiểu tóc của cậu trong gương, lại nhìn chính mình, phát hiện quả thực là giống như đúc.
Hai người tuổi tác bất đồng, khí chất khác nhau, kiểu tóc giống nhau dùng ở hai người khác nhau thể hiện ra hiệu quả khác biệt, rồi lại có cảm giác kỳ diệu, Lục Miễn cùng Tiểu Bạch ở chung lâu thế nhưng cho đến nay chưa hề phát hiện ra điểm này.
Hơn nữa, Tiểu Bạch làm người được vài tháng, cho đến nay chưa bao giờ đi cắt tóc. Anh biết Tiểu Bạch đi ngủ tóc sẽ kéo dài, bởi vậy cho tới nay hoàn toàn không để ý đến chuyện kiểu tóc…
“Tiểu Bạch, ban ngày tóc ngắn của em sao lại giống anh?” Lục Miễn giật giật tóc cậu, nói xong chợt ý thức được mình hỏi không, “Ai… quên đi quên đi, phỏng chừng em cũng không biết…”
Quả nhiên, Tiểu Bạch vẻ mặt mờ mịt lắc đầu: “Không biết a!”
“Làm sao lại có yêu quái như em thế này?” Lục Miễn dở khóc dở cười, “Là do quen biết anh xong tóc mới ngắn hay sao?”
“Vâng!” Tiểu Bạch cười hì hì ôm lấy thắt lưng anh, lại bị hôn một cái, nhất thời đỏ mặt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
“Vậy em ban ngày có thể biến ra tóc dài hay không?”
“Em không biết a, trước kia ban ngày tóc cũng dài.” Tiểu Bạch lại lắc đầu.
Lục Miễn nghĩ nghĩ, xoa bóp mũi cậu: “Nếu không em thử xem xem?”
“A? Miễn Miễn anh muốn nhìn sao?” Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn anh.
“Ừ, muốn nhìn.” Lục Miễn hôn một cái lên vành tai cậu, tiếng nói trầm thấp vài phần, “Lúc em tóc dài càng thêm mê người, anh muốn nhìn lại…”
Tiểu Bạch đối với từ ‘mê người’này còn chưa hiểu biết sâu, nhưng bị hơi thở nóng cháy chui vào lỗ tai kích thích tê dại, đột nhiên hô hấp dồn dập hẳn lên, lập tức bị phản ứng của mình dọa sợ, không biết làm sao, dúi mặt nóng cháy vào ngực Lục Miễn: “Miễn Miễn, em không thể a, không biết biến như thế nào… Nếu anh thích, em sẽ đi ngủ ngay bây giờ, biến cho anh xem…”
Lục Miễn cười rộ lên, đang muốn nói quên đi, đột nhiên kinh ngạc trừng thẳng mắt.
Tóc Tiểu Bạch nhanh chóng dài ra, giống như lúc ngủ vậy, từng tấc từng tấc như thác nước sóng trào xuống, không bao lâu dài đến dưới thắt lưng.
Lục Miễn nháy mắt mấy cái bình tĩnh lại, đưa tay vuốt ve, kéo một lọn tóc đưa đến trước mắt Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, em xem đi.”
“A?” Tiểu Bạch còn kinh ngạc hơn anh, vươn tay mò sau lưng lấy nắm tóc: “Làm sao lại biến ra rồi? Vừa nãy không phải như thế a!”
“Có lẽ em muốn nó có dạng gì nó sẽ ra dạng gì đi, đây là tóc em, đương nhiên nghe lời em nói.” Lục Miễn vuốt ve mái tóc mềm mại trơn bóng như tơ lụa, càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình rất đáng tin, vì thế chạm vào má Tiểu Bạch, cười nói, “Nếu không em thử lại xem, trong lòng nghĩ nó ngắn lại, xem nó có nghe em hay không.”
“Nga!” Tiểu Bạch gật gật đầu, tóc lập tức dần ngắn lại.
Lục Miễn nhìn sợi tóc trong tay mình như sợi tơ trốn khỏi lòng bàn tay, cuối cùng cũng có suy nghĩ “Quả nhiên Tiểu Bạch là yêu, thật yêu dị a”… vân vân, nhất thời có chút buồn cười.
“Tiểu Bạch, yêu thuật của em không tinh a, còn phải để người phàm như anh chỉ điểm cho em.” Lục Miễn giễu cợt cậu một chút, lập tức chua sót, nếu Tiểu Bạch từ nhỏ được bố mẹ chăm sóc, nhất định sẽ không như bây giờ cái gì cũng không hiểu.
“Ưm! Em phải cảm ơn Miễn Miễn!” Tiểu Bạch cong ánh mắt cười rộ lên, ôm cổ Lục Miễn dán mình lên, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào.
Lục Miễn áp lực hơi thở rối loạn, tiến đến bên tai cậu thấp giọng hỏi: “Cảm ơn anh thế nào?”
Tai Tiểu Bạch vừa đỏ lại nóng, ngực chạy chồm lên, khì khì cười nâng mặt lên “chụt” một cái lên môi anh: “Cảm ơn như vậy!”
Tay ôm Lục Miễn cậu chợt căng cứng, lôi kéo cậu dán vào người mình, đụng vào mũi cậu cười rộ lên: “Không đủ.”
“A?” Tiểu Bạch chớp chớp mắt mờ mịt nhìn anh.
Trong mắt Lục Miễn đầy ý cười sung sướng, khẽ liếm cánh môi cậu, luồn một chút vào trong: “Anh muốn như vậy.”
“Ưm! Được a!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu, nhanh chóng phối hợp mục đích rõ ràng không thuần khiết của Miễn Miễn nhà mình, vươn đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm trên môi anh, có chút ngây ngô học đòi đưa đầu lưỡi vào.
Hô hấp Lục Miễn càng thêm nặng nề, không chút do dự há miệng ngậm đầu lưỡi cậu, bị động thành chủ động, hôn thật sâu vào.
Óc Tiểu Bạch nổ vang, cả người mềm nhũn, lập tức bị Lục Miễn ôm càng thêm chặt.
Hai người lưu luyến thật lâu mới tách ra, hai mắt Tiểu Bạch trong suốt lấp lánh nhìn Lục Miễn, nhìn chốc lát đột nhiên nhấc đầu chôn vào ngực anh, đỏ mặt cười rộ lên: “Miễn Miễn, em càng thích anh rồi!”
“Đứa ngốc!” Lục Miễn cười hôn lên gáy cậu, nghĩ cậu lúc nãy thương tâm, lại đau lòng lại vui sướng: “Tiểu Bạch, nếu không thể ở bên anh, em sẽ rất khổ sở sao?”
Tiểu Bạch ngừng cười, nhắm môi trầm mặc gật gật đầu.
“Vậy em có nguyện ý luôn ở bên anh hay không? Cho dù anh già rồi, em vẫn muốn ở bên anh?”
“Vâng!” Tiểu Bạch khẳng định gật gật đầu thật mạnh.
Lục Miễn ôm chặt cậu thở dài: “Tiểu Bạch, anh thật sự có phúc!”
“Hì hì…” Tiểu Bạch nâng đầu hôn lên mặt anh, hôn xong phát hiện lông mày anh hơi cau, đưa tay đè lên, “Miễn Miễn, anh làm sao vậy? Sao lại nhíu mày a?”
Lục Miễn trầm lặng một lúc lâu, cười khổ: “Anh là người thường, người thường sống không lâu, qua vài chục năm anh sẽ chết, anh chết sẽ không có cách nào tiếp tục ở bên em.”
“Không đâu a, em có thể chết cùng anh a!”
“Nói bừa gì đó!” Lục Miễn gõ lên gáy cậu.
“Thật đó! Em có thể già đi cùng anh, chẳng phải có thể cùng chết sao? Em biết này!”
“Nói hươu nói vượn!” Lục Miễn hôn lên môi cậu day cắn, “Không được phép nói bậy.”
“Em thật sự biết đó!” Tiểu Bạch lo lắng kéo áo anh, “Em biết này, hồi trước em có thử qua! Suốt 50 năm em từ trẻ con nhỏ như vậy, sau lại nghĩ lớn một chút, liền lớn như vậy.” Tiểu Bạch nói xong vươn tay ước chừng độ cao múa may một chút, lại vươn tay lên đỉnh đầu ướm ướm một chút.
Lục Miễn không thể tin nhìn cậu, dở khóc dở cười: “Xem chừng yêu thuật của em thật không cần chú ngữ a, toàn bằng ý nghĩ thôi. Em thật lợi hại! Tiểu Bạch, nói không chừng đạo hạnh của em thật thâm sâu, mà em chưa phát hiện ra đó thôi.”
Tiểu Bạch cong mắt, tự hào nâng cằm lên.
Lục Miễn hôn cậu một chút, cười rộ lên: “Tiểu Bạch, em chỉ cần sống tốt là được. Trên đời này nếu có yêu quái nói không chừng có luân hồi, cùng lắm thì anh đầu thai lại đi tìm em.”
Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, quệt mồm lắc đầu: “Tìm không thấy làm sao bây giờ?”
“Em còn nghĩ nhiều!” Lục Miễn vươn tay xoa bóp mặt cậu, “Tương lai nói sau, dù sao tùy theo tâm tình của em, chỉ cần em không chê anh là được.”
Tiểu Bạch lại ôm anh, ngẩng mặt lên cong mặt mày cười: “Em mới không chê Miễn Miễn già đâu!”
Lục Miễn nhìn nụ cười kia tâm đều tan chảy, nâng mặt cậu lên hung hăng xoa nhẹ hai cái: “Tiểu Bạch, sao em lại đáng yêu như thế kia chứ?”
“Thật vậy sao?” Nụ cười Tiểu Bạch càng thêm rạng rỡ.
Lục Miễn bị nụ cười kia làm cho cây cỏ trong lòng điên cuồng trào ra sinh sôi, tiến đến bên tai cậu thì thầm: “Tiểu Bạch, em có biết hai người ở bên nhau không chỉ cùng sinh sống, còn có chuyện khác phải làm không?”
“Là gì a?” Tiểu Bạch tò mò nhìn anh.
“Anh dạy cho em.” Lục Miễn nói xong nhanh chóng ôm lấy cậu, đặt cậu xuống giường, cười hôn cậu: “Thích anh hôn em như vậy không?”
“Thích!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu.
Lục Miễn cúi đầu hôn cậu, trằn trọc thật lâu mới buông tha, thở dốc hỏi: “Như vậy thì sao? Có thích hay không?”
“Thích…” Mặt Tiểu Bạch nóng cháy mơ màng lại gật đầu.
Lục Miễn đưa tay luồn vào áo cậu, vùi đầu dọc theo cổ rơi xuống những nụ hôn liên tiếp, hô hấp dồn dập nặng nề: “Như vậy đâu?”
Tiểu Bạch nắm góc áo, nắm chặt rồi lại buông, nói không ra lời, chỉ biết gật đầu.
Lục Miễn từng chút một cởi từng nút áo cậu, một đường hôn nhẹ vươn tay vuốt ve, lướt đến thắt lưng đột nhiên dừng lại, vươn thân mình nhìn cậu thật sau, khàn khàn nói: “kế tiếp, nếu em không thích, thì ngăn anh lại, biết không?”
Tiểu Bạch mở ra hai mắt mơ màng, ngơ ngác nhìn anh, gật gật đầu.
Vì thế ——
Tắt đèn!
Úc, ngượng ngùng, bởi vì thầy Lục già ban ngày tuyên ***, cho nên, không có đèn ạ.
Vậy, kéo màn đi!
…