Bạn đang đọc Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt – Chương 8: Tạo Phản Rồi
Khánh Minh nghe vậy liền làm theo, dù không hiểu gì.
Vừa bước vào phòng, ánh sáng cũng yếu ớt dần, căn phòng gần như tối om, chỉ còn lại ánh sáng le lói của chiếc đèn bàn học.
Hạ Chi đang nhíu mày, khoanh tay trước ngực nhìn anh, mặt hơi hất lên trời, lạnh lùng vặn hỏi.
“Tìm em làm gì?!”
“…”
Thái độ cùng giọng điệu đúng kiểu giang hồ chợ mới.
Rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn để đối đầu với hắn đây mà.
Thế nhưng Khánh Minh nhìn cách nào cũng thấy tạo hình hiện tại thật sự không liên quan gì cả.
Bé con nào đó hiện tại đang để “kiểu tóc NaTra” tóc củ tỏi búi cao hai bên, đáng yêu hết chỗ nói, đã vậy mà trên đầu con đeo thêm cái băng đô hình tai thỏ nữa.
Mày đúng là đang nhíu lại, cực kỳ nghiêm nghị, giống như đang rất giận dữ vì bị anh làm phiền, nhưng mà hai cái má bánh bao trắng nõn kia thật không tương thích gì với cái điệu bộ ấy cả, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy muốn nựng một cái thôi.
Khánh Minh im lặng một lúc vẫn không tiếp lời, thật ra là giây phút im lặng ấy hắn đang cố gắng hết sức để không phải bật cười.
Đã là thỏ thì dù có cố gắng nhe nanh, múa vuốt, cũng chỉ có thể nhe ra được hai cái răng cửa to bự thôi, chứ không có nổi cái răng nanh nào.
Hai người giữ nguyên tư thế mặt đối mặt một lúc, Khánh Minh liền vươn tay đến cái công tắc gần đó, vô cảm bật đèn lên.
Tạch.
Cả phòng liền sáng bừng trở lại.
Cái cục răng thỏ kia đúng là có hơi bỡ ngỡ vì hành động của hắn, nhưng rất nhanh lại trở về tư thế giang hồ như nãy.
Cô bé mím môi, tức tối hỏi lại:
“Em hỏi tìm em làm gì?”
Khánh Minh bước nhanh đến chỗ Hạ Chi, đua tay búng một cái bốc lên chán cô bé.
“Đi học bài chứ chi, em định bỏ học à?”
Hạ Chi bị đau ôm trán la lên một tiếng, tức giận đáp.
“Ừ đấy! Không học nữa, đây tự học được.”
Nói thì mạnh miệng lắm, nhưng mà từ nãy đến giờ có một bài toán mà cô bé giải mải vẫn không xong.
Trường cấp ba hiện tại kiến thức rộng hơn hẳn, kiến thức ở trường cấp hai trong xã nhỏ của cô đúng là không đủ dùng.
“Nói chuyện với người lớn như thế đó hả? Còn dám nói trổng không nữa?”
Lần này đến lượt Khánh Minh nhíu mày nhìn Hạ Chi.
Cô bé quay mặt đi, bĩu môi một cái cãi lại:
“Ừ đấy! Đây thích thì nói, không thích thì nói.”
Đúng là càng lúc càng ngang ngược, Khánh Minh bắt đầu có phần tức giận khi thấy Hạ Chi như vậy.
“Có tin anh đánh đòn em không?”
“Đánh đi rồi biết, đây đi méc cô đấy.”
“Ba mẹ vừa mới ra ngoài rồi.”
“…”
Khánh Minh nhẹ nhàng nói.
Hạ Chi nghe anh nói xong, cái mặt nhỏ liền mếu xệch cả ra, nhưng mà cô bé vẫn tỏ ra dũng mãnh mà lên tiếng:
“Vậy…!vậy đây gọi điện méc…!ông, méc cha, méc mẹ, cũng đi nói hết với họ hàng luôn.”
Hạ Chi bắt đầu lần mò đến cái điện thoại đang để trên bàn, nhưng mà Khánh Minh đã nhanh chóng chụp lấy nó trước.
“Vậy méc cũng được, nhưng mà hiện tại để anh đánh xong rồi méc sau vậy.”
Hắn khẽ cười đầy nham hiểm.
Ha Chi âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Thôi rồi, hình như cô chọn sai thời điểm tạo phản mất rồi.
Như thế này mà đợi mọi người về đến, có khi cô đã mồ xanh cỏ rồi không?
Chưa đợi Hạ Chi kịp phản ứng, Khánh Minh đã nhanh chóng đi đến bàn học rồi ôm lấy con gái nhà người ta đi về phía giường ngủ, hung dữ đặt cô bé nằm úp sấp lên giường, cho dù Hạ Chi đã giãy giụa không thôi.
“Em muốn đánh mấy roi?”
Hạ Chi lúc này bỗng dưng như con cá ch.ết, nằm bất động trên giường, hai vành mắt bắt đầu đỏ lên, im lặng không đáp, cả người cuộn tròn trong chăn, giận dỗi quay lưng đi.
Tay nhỏ ở trong chăn âm thầm cuộn tròn lại.
Đợi cô lớn thêm một chút nữa đi, chắc chắn cô bé sẽ đủ sức đánh lại anh!
Kết quả là không lâu sau, kế hoạch làm phản của cô bé có thể nói là thành công được một nữa.
Buổi tối hôm ấy, Hạ Chi thành công bỏ học, bởi vì cô bé nằm trong ổ chăn êm ái của mình rồi ngủ quên mất.
Để lại người nào đó phải ôm trán đầy bất lực.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại cũng không phải lần đầu hắn bị cô bé răng thỏ này làm cho cạn lời đến như vậy.
Mà kể từ lần gặp đầu tiên đã thế rồi…
…
#mèo.