Bạn đang đọc Bé Thỏ Không Ăn Cà Rốt – Chương 14: Thoa Thuốc Cho Anh
Cơm nước xong, Hạ Chi và Khánh Minh cùng nhau rửa bát, hai vợ chồng già hết sức tình tứ mà ra ra ngoài phòng khách xem ti vi.
Còn cặp đôi gà bông kia thì…
“Em rửa cái này đi, anh không muốn rửa.”
“Sao em phải rửa chứ? Rõ ràng đã chia cho anh rồi mà.”
Bình thường đã giao là cô bé sẽ rửa bát, đĩa, còn anh rửa nồi, chảo.
Tự dưng anh lại ném cái nồi sang cho cô.
Khánh Minh giơ tay trái lên, cánh tay có dấu răng to đùng, rồi nhếch mày nói:
“Nhìn đi, tay anh còn đau đấy, làm sao mà chà được cái nồi đen xì này.”
“Tay anh đau lại liên quan gì em?”
Hạ Chi phồng má cãi lại.
Khánh Minh tức mình, bực dọc nói:
“Làm sao không liên quan? Em cắn người ta độc ác đến như vậy.”
“Ai bảo anh chọc em trước làm chi.”
“Anh chỉ trêu em có một chút, cũng không bằng mấy việc háo sắc mà em đã làm.”
Hạ Chi mở to mắt nhìn anh, sốc vô cùng.
“Em háo sắc khi nào chứ? Anh đừng có mà vu khống cho người khác.”
“Ừ, ừ, không háo sắc.
Vậy có cần anh kể lại cho em nhớ không?”
Hạ Chi nghe vậy lại bắt đầu thẹn quá hóa giận, người ta thích anh nên mới vô tư gần gũi với anh chút xíu, vậy mà qua miệng anh lại thành háo sắc rồi.
Cô bé không nói nữa, ghét bỏ quay mặt đi, cũng thuận tiện lấy luôn cái nồi khi nãy Khánh Minh đưa qua.
Im lặng làm việc của mình.
Thấy vậy Khánh Minh càng không để yên, còn đưa tay ra khều khều bé con đang giận dỗi, miệng kề sát vào tai cô bé, tỏ vẻ mờ ám mà thì thầm.
“Sao đấy? Ngượng rồi?”
“…” Hạ Chi không thèm phản ứng, yên lặng rửa hết bát đĩa của mình.
Rồi lại yên lặng đi lên trên lầu.
Ghét không thể tả!
Nhưng vừa ra đến phòng khách, cô bé lại bị mẹ Hà gọi lại.
“Hạ Chi này, lại ăn trái cây đi con.”
Thế là Hạ Chi tạm thời gác sự giận dỗi sang một bên, định chén xong đĩa cam rồi mới đi lên phòng.
Cô bé vừa ngồi xuống ghế, Khánh Minh cũng từ phòng bếp đi ra, Hạ Chi nhìn thấy Khánh Minh nhưng đến liếc nhìn anh một cái cũng không thèm nhìn.
Khánh Minh biết vậy, cũng chỉ khẽ cười một tiếng rồi đi thẳng lên phòng mình.
Lại hay, Hạ Chi mừng không thể tả, khỏi phải gặp mặt, khỏi bị giành phần ăn.
Nhưng mà cặm cụi ăn một lúc, Hạ Chi cảm thấy buồn chán, đành tạm biệt cô chú và tạm biệt mấy miếng cam mà đi lên phòng.
Lúc sau, tự dưng mẹ Hà đuổi theo rồi nhét cho cô bé một vật gì đó.
“Lát nữa con giúp cô bôi cái này cho anh Khánh Minh nha.”
“Đây là cái gì vậy cô?”
“Thuốc mỡ, con cắn anh bị đau đấy.
Phải bôi cái này cho mau lành.”
Mẹ Hà dịu dàng giải thích, tự dưng Hạ Chi cảm thấy buồn buồn, hình như, hồi chiều cô bé có hơi quá đáng thật.
Hạ Chi cầm thuốc mẹ Hà đưa nhưng cũng không trực tiếp qua phòng anh ngay, mà rẽ sang phòng mình đi tắm, rảnh rang, mới định đi qua tìm anh.
Tắm xong, cô bé thay bộ đồ hồi chiều ra rồi chọn một bộ đồ ngủ pijama tay dài màu hồng, hình con vịt vàng, tóc thì búi cao củ tỏi như Na Tra, kiểu tóc yêu thích của cô bé, vừa xinh xắn vừa thoải mái.
Hạ Chi đứng trước cửa phòng Khánh Minh, chậm chạp gõ cửa phòng anh.
“Em vào được không?”
“Vào đi.”
Hạ Chi đẩy cửa bước vào, lúc này Khánh Minh đang nằm trên giường đọc sách, trông rất an ổn.
Cô bé cũng đi đến, bỏ dép đi trong nhà hình thỏ bông ra, rồi đặt ngay ngắn cạnh đôi dép của anh.
Lại đứng nhìn hai đôi dép một lúc, cảm thấy trong lòng có chút bức bối, cô bé lôm côm ngồi xuống, nhặt hai chiếc dép hình thỏ nâu của anh rồi xoay hai cái đầu thỏ cùng hướng ra cửa, giống y hệt dép thỏ trắng của cô mới chịu.
Cặp thỏ được Hạ Chi sắp xếp ngay ngắn, trông đẹp mắt, đáng yêu vô cùng.
Xong xuôi, Hạ Chi mới trèo lên trên giường ngồi xếp bằng cạnh Khánh Minh.
Cô bé xòe tay ra đưa chai thuốc cho anh.
“Cô Hà kêu em lên bôi cái này cho anh này.”
Từ nãy đến giờ Khánh Minh vẫn âm thầm quan sát bé con nào đó cặm cụi làm việc, trông ngốc không thể tả, cũng âm thầm cười trộm cô mấy lần, chỉ là ngay sau khi cô bé quay đầu nhìn lên, hắn đã lập tức trở lại cái mặt lạnh lùng, cao lãnh như bình thường.
Khánh Minh ra vẻ chăm chú đọc sách, tùy tiện hỏi lại:
“Gì vậy?”
“Cô nói là thuốc mỡ gì đấy, cho vết thương mau lành.”
“Ừ, thế bôi cho anh đi.”
Khánh Minh nghe vậy liền đưa một tay ra cho Hạ Chi, còn tay còn lại vẫn cầm sách.
Cô bé nhìn thấy chỗ vết thương kia rồi tư dưng lấy hai tay che mặt, nhắm tịt cả mắt lại.
Khánh Minh cảm thấy khó hiểu liền nhíu mày hỏi.
“Lại gì nữa, không phải đòi bôi thuốc sao?”
“Thấy…!thấy ghê quá.”
Gì?
Thấy ghê?
Cái gì thấy ghê?
Khánh Minh nghe vậy tâm tình đang bình lặng lại bắt đầu nổi sóng gió.
Con bé “răng thỏ” đó giám chê bai hắn đấy.
Khánh Minh gỡ tay Hạ Chi ra, giọng lạnh băng mà hỏi lại.
“Thấy ghê cái gì chứ? Không phải là dấu răng của em hả?”
“Nhưng mà…!nhìn sợ, còn muốn nổi da gà nữa, nó có lỗ nữa kìa…!em sợ lỗ lắm.”
Hạ Chi vừa nói mặt cũng biểu cảm không vừa, giống như là đang nhìn thấy thứ gì kinh hãi lắm vậy.
Bây giờ Khánh Minh mới nhớ ra Hạ Chị bị chứng “sợ lỗ”, mà vết cắn lại còn khá sâu để lại mấy dấu răng lổm chổm.
Đến cuối cùng, Khánh Minh đành phải tự thân vận động, tự lấy thuốc rồi tự bôi cho mình.
Hạ Chi cảm thấy không có việc gì nữa nên đã muốn leo xuống giường rồi đi về.
Người nào đó lại gấp gáp nắm lấy tay cô bé kéo về.
“Định đi đâu?”
“Thì em đi về.”
“Ở lại…!chờ một chút.”
“Để làm gì?”
Hạ Chi chớp chớp mắt hỏi lại.
Khánh Minh thoáng ngập ngừng rồi bịa đại một lý do.
“Thì đợi anh bôi thuốc xong rồi lấy chai mang về.”
“Đưa cho anh mà, em mang về làm gì?”
“Thì…!thì để ngày mai đem qua nhắc anh bôi thuốc, anh hay quên lắm.”
“Nhưng mà…”
“Lại còn muốn từ chối, là tại em cắn anh nên anh mới phải như vầy đấy.”
Nghe anh trách móc, cô bé đành bĩu môi một cái, không chút sẵn lòng cũng phải làm theo lời anh.
Hạ Chi ngoan ngoãn ngồi nhìn anh thoa thuốc.
Vết cắn ở gần khuỷu tay, lại nằm ở mặt ngoài nên lúc thoa có vẻ khó khăn, Khánh Minh biết cô bé sợ, lúc thoa cũng đã âm thầm xoay người che đi.
Hạ Chi buồn chán lấy gối kê sau lưng rồi tựa lưng vào đầu giường.
Hai tay chống lên đầu gối, hai má phúng phính yên lặng ngồi một gốc nhìn anh, trông thật muốn bẹo má một cái.
Chắc là anh cũng mới tắm xong, lúc này tóc mái vấn còn vươn chút nước, cô bé ngồi sau lặng lẽ nhìn theo bống lưng anh, chỉ thấy sườn mặt cực kỳ nam tính của người nào đó.
Mũi vừa cao vừa thẳng, mi cũng rất dài nữa, Khánh Minh sở hữu gen trội của cả ba và mẹ nên đặc biệt lớn lên rất đẹp trai, mà không, từ nhỏ đã đẹp sẵn rồi, bởi vậy nên từ lần gặp đầu tiên cô bé mới mê anh đến vậy.
Nhưng cái mê lúc đầu chỉ là thích anh chút chút, bé con ở nhà lại là con một, muốn có anh để chơi cùng, để chiều chuộng, thình lình rơi xuống đầu một ông anh gắn mác “chồng hứa hôn”, cô bé thích vô cùng, dù lúc đó chẳng biết “chồng hứa hôn” là cái gì cả, chỉ biết rằng anh tên là Khánh Minh, lớn hơn cô bé nên cô bé phải gọi bằng anh, cũng từ ngày đó, Hạ Chi cũng có “anh” rồi.
Mặc cho anh có hắc hủi, đôi lúc cộc cằn, nhưng vì ấn tượng tốt vào lần đầu tiên gặp gỡ, lại thêm tính tình vui vẻ hoạt bát, bé con đôi khi sẽ giận anh chút xíu, anh dỗ một chút là sẽ làm lành ngay.
Nhưng chuyện ngày hôm đó không đơn thuần chỉ là giận, bé con đã chế.t tâm với anh rồi, chẳng thể thích anh lại được nữa, thất vọng vô cùng.
Còn đang bị sắc đẹp mê hoặc, Hạ Chi bị ánh mắt của người nào đó dọa cho suýt khóc.
Khi không Khánh Minh quay đầu nhìn Hạ Chi chằm chằm, bị bắt gặp nhìn trộm (kẻ thù) bé con cực kỳ bối rối, ngượng ngịu hất mặt hỏi:
“Nhìn em làm gì?”
…
#mèo.