Đọc truyện Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan – Chương 25
Đi dạo quanh lâu đài cổ nửa ngày, mãi đến khi Dung Trì gọi điện thoại tới, Dung Niên không thể không kéo theo Cư Tử Dật, cùng nhau trở về.
Vừa ra khỏi cửa chính, Dung Niên đã thấy xe của Dung Trì đỗ trước cổng.
Cậu chạy vài bước tới, vui vẻ kêu lên: “Anh hai!”
Dung Trì mở cửa xe cho cậu, sau khi nhìn cậu thắt dây an toàn xong, anh mới nhắc nhở: “Nếu anh không tới đón em, em còn không nỡ đi đúng không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Dung Niên cong thành hình trăng non, cậu kể cho Dung Trì về kiến trúc bên trong toà lâu đài cổ: “Bên trong vô cùng ngầu luôn! Anh hai, nếu anh có thời gian thì anh cũng thử đi xem đi.”
Dung Trì nghĩ cũng không thèm nghĩ, thẳng thừng từ chối: “Không cần, anh không hứng thú với chỗ này.”
“Vậy thì thôi.”
Hôm nay là thứ hai, nhà trường đã sắp xếp xong thời gian thi, từ hai rưỡi đến bốn rưỡi hai người đều có môn thi, nhưng là môn tự chọn, bởi vì chưa ôn tập kỹ nên Dung Niên hơi lo lắng, còn Cư Tử Dật nghĩ thông suốt rồi nên không lo gì cả.
Bên này, Dung Niên mới được anh hai đón về.
Bên phía lâu đài cổ, Lục Cận Ngôn từ từ đi về phía trong góc bể bơi.
“Lục tổng, chỗ này là góc chết, bình thường không có ai sử dụng, cho nên thiết bị theo dõi không chiếu tới nơi này.”
Không biết Lục Cận Ngôn có nghe hắn ta nói hay không, chung quy vẫn không phản ứng với lời nói của hắn.
Người phụ trách đã quen với thái độ hờ hững này rồi, vì vậy tiếp tục báo cáo việc mới——
——
“Những vị khách sáng nay đến thuê phòng được mời đi kia, chúng tôi đã trả lại phí thuê phòng của bọn họ.
Ngoài ra, còn một số giáo sư hôm qua lên diễn thuyết, tôi đã sắp xếp lại thông tin của họ rồi gửi vào hộp thư của ngài, lát nữa ngài có thể xem và kiểm tra lại.”
Lần này, Lục Cận Ngôn mới “Ừ” một tiếng.
“Được rồi, chỗ này không còn chuyện của anh nữa, đi xuống đi.”
Lục Cận Ngôn nói, trực tiếp xua tay đuổi hắn đi.
Ngay khi người phụ trách rời đi, Lục Cận Ngôn liền ngồi xổm xuống, nhìn vào trong nước.
Buổi tối ở bể bơi, bởi vì ở bên cạnh còn có cây xanh, hơn nữa những cái bóng do cây tạo thành hắt lên mặt nước, khiến người ta không thấy rõ tình hình bên trong.
Nó khác với ban ngày.
Ánh nắng chói chang phủ lên mặt nước bể bơi, soi rõ tất cả mọi thứ bên trong.
Ví dụ như.
Một mảnh nhỏ dưới đáy bể, có chiều dài tương tự với ngón tay út, có hình dáng giống vảy màu xanh lam, phản chiếu rõ ràng vào đáy mắt hắn.
Cái vảy này có sắc xanh trong sáng, hình dạng mang theo độ cong duyên dáng.
Trên mặt Lục Cận Ngôn xẹt qua vẻ trầm tư.
Nếu nói đây là cái vảy gì đó, Lục Cận Ngôn chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Hắn cầm mảnh vảy lên, cảm xúc lạnh lẽo trơn trượt truyền vào lòng bàn tay.
Có vẻ giống ngọc thạch hơn.
“Không lẽ…!nó được tạc ra từ ngọc mỏng?” Lục Cận Ngôn nhíu mày, suy đoán nói.
Đem vảy cất cẩn thận, Lục Cận Ngôn dự dịnh bao giờ quay trở về sẽ tìm người hỏi xem cái này làm từ vật liệu gì.
Cũng có thể hỏi Niên Niên một chút.
Đêm qua Niên Niên ngâm mình ở nơi này một lúc lâu, có lẽ là của cậu rơi ra không chừng.
Tạm thời bỏ qua chuyện cái vảy, Lục Cận Ngôn không nán lại nơi này lâu, lên xe rời khỏi toà lâu đài cổ.
Buổi chiều.
Cách thời gian thi chỉ còn nửa tiếng, Dung Niên cũng đã đến phòng học từ sớm.
Bởi vì là môn tự chọn, cho nên những người tham gia kì thi chỉ có bạn học cùng cậu.
Những bạn học này, bảo Dung Niên nói tên….!sợ không quá ba người.
Chỗ ngồi thi cũng là dựa theo số báo danh để sắp xếp, ngồi vị trí đầu tiên là sắt cũng không hạ gục nổi – Dung Niên.
Nhân lúc vẫn chưa vào giờ thi, Cư Tử Dật tranh thủ ngồi xuống cạnh Dung Niên, cầm lấy quyển sách đã đánh dấu những mục quan trọng của cậu, giãy giụa lần cuối trước khi “tắt điện”.
Giãy giụa chưa nổi mười phút, Cư Tử Dật đã đầu váng mắt hoa.
“Hay thôi….!mấy giáo sư bên lớp tự chọn đều khá hiền lành.” Cư Tử Dật lẩm bẩm: “Chắc là sẽ cho tớ một con đường sống đi.”
Anh nói, rồi trở về chỗ ngồi của chính mình.
Cách vị trí của Dung Niên khá xa.
Anh vừa đi, sau lưng Dung Niên liền có người chọc chọc.
Sau lưng bị người ta cố ý chạm vào, khiến cơ thể Dung Niên cứng lại theo phản xạ.
“Dung Niên.”
Sau lưng có một giọng nữ thanh thuý gọi tên cậu.
Dung Niên tránh cũng không thể tránh, đành quay đầu lại, nhìn vào mắt đối phương: “Sao vậy?”
Cô gái gọi tên cậu ở trong lớp nổi tiếng là một học sinh tốt, môn học, bài học nào cũng hoàn thành xuất sắc.
Mặc dù Dung Niên hơi tự bế, không tiếp xúc với người lạ, ở trong lớp có chuyện gì thì đều là Cư Tử Dật ra mặt giải quyết thay cậu.
Nhưng cậu lại rất để ý tới vấn đề học tập, mỗi khi cô ấy có thành tích gì, chúng đều đi sau cậu một bậc.
Nó khiến cậu không thể không quen mắt được.
“Tớ muốn hỏi cậu một chút, có một vài hoạt động cậu có muốn tham gia hay không, đó là trong kỳ nghỉ hè—-“
Hoạt động kia còn chưa được giới thiệu kỹ càng, Dung Niên đã lắc đầu.
“Ngại quá, tớ không tham gia đâu.”
Hoạt động có thể sẽ có nhiều người, cùng với đó là phải tiếp xúc nhiều.
Cậu không thích, hơn nữa là không thích ứng được.
Trên mặt cô gái kia không khỏi hiện lên chút tiếc nuối, cô nhìn Dung Niên, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cậu có muốn nghe tớ giới thiệu lần nữa hay không? Hoạt động lần này rất là thú vị đó.”
Dung Niên lắc đầu tập hai.
Cô gái: “….”
Cô gái cắn răng: “Vậy thì như này đi, chúng ta thêm Wechat đợi khi nào cậu đổi ý, thì có thể nói với tớ.”
Dung Niên không muốn thêm Wechat cho lắm.
Nhưng lần này, tốc độ của cô gái rất nhanh, không chờ cậu kịp từ chối, cô đã mở mã QR rồi đưa tới trước mặt cậu.
Nhìn mã QR chình ình trước mắt, Dung Niên ngẩn người.
Dù sao cũng là bạn học cùng lớp, lúc này hình như còn có một vài người phóng ánh mắt qua đây.
Đến nước này mà còn từ chối nữa, chỉ sợ sẽ làm cho cô gái kia bị mất mặt.
“Được rồi.”
Dung Niên có chút bất đắc dĩ, đành trao đổi Wechat với cô gái ấy.
Thêm xong Wechat, vừa hay cách thời gian thi còn đúng 15 phút.
Giáo sư coi thi cầm bài thi bước vào, nhắc nhở mọi người có tài liệu hay điện thoại thì cất hết đi, chuẩn bị làm bài.
Dung Niên ngồi thẳng người, cầm bút, chờ phát bài thi.
Mà cô gái ngồi phía sau nhìn bóng lưng của cậu, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong.
Hoạt động nghỉ hè, nếu có thể lôi kéo được Dung Niên, thì bọn họ sẽ càng thuận lợi hơn.
Dung Niên là ai cơ chứ? Tiểu học thần nha.
Hai tiếng sau.
Giáo sư coi thi thu bài xong, Dung Niên chờ những người trong phòng đi gần hết, mới cùng Cư Tử Dật ra khỏi phòng.
“Ba ngày tiếp theo vẫn phải thi a.”
Cư Tử Dật dựa đầu lên vai Dung Niên, biểu tình khổ sở: “Niên Niên, tớ ghét thi chết đi được.”
Dung Niên lấy ra từ trong túi một miếng đường tô, lảng sang chuyện khác: “Ăn không?”
“Ăn.”
Dùng kẹo chặn lại miệng Cư Tử Dật, rốt cuộc lỗ tai Dung Niên cũng được yên bình.
Môn thi của bọn bọ còn rất nhiều.
Đặc biệt là Dung Niên, cậu còn học bên trường vật lý, kỳ thi bên ấy, cậu cũng bị giáo sư gọi sang.
Đúng ba ngày.
Dung Niên bơi trong đống bài thi, cho dù là tiểu học thần đi chăng nữa, đối mặt với một đống kỳ thi như vậy—-
Đầu cũng hơi choáng váng.
Tuy rằng kỳ thi ở trường đã kết thúc, nhưng phía bên phòng thí nghiệm lại không được nghỉ.
Đợt này viện hoá học nghiên cứu ra công thức phân tử mới, đợi sau khi tính toán xong kết quả, sẽ đi tham gia vào giải thưởng quốc tế.
Toàn bộ người trong phòng thí nghiệm đều hết sức tin tưởng nó và nhiệt tình yêu quý nó.
Bao gồm cả Dung Niên, cậu thực sự rất thích.
Ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ hè, Dung Niên nằm dài trên giường, bàn chuyện tuyển nhân viên thực tập với Lục Cận Ngôn.
Không hề ngoài ý muốn với kết quả, cậu lại bị hất bát nước lạnh.
Cậu rầu rĩ không vui bước xuống tầng, ôm cá khô nhỏ đặt ở ghế sopa, nói chuyện cùng ông nội.
“Ông ơi, hôm nay bao giờ anh cháu mới về ạ?”
Cậu muốn cùng anh hai bàn về kế hoạch nghỉ hè.
Ông nội nhìn cậu có vẻ không cao hứng, vội vàng mở tủ lạnh lôi ra một đống đồ ăn.
“Chờ lát nữa anh hai cháu sẽ trở về, làm sao thế? Nhớ anh hai à?”
Ông nội một bên hỏi, một bên đưa đồ ăn cho cậu.
Dung Niên vốn dĩ không định cầm, nhưng ngửi mùi hương, cậu không thể kìm lại được.
“Cháu có chuyện muốn nói với anh hai.”
Nhưng cụ thể là chuyện gì thì Dung Niên lại không nói trước.
Bởi vì khi nói ra, cậu sợ 90% sẽ bị mọi người phản đối.
Cậu định trước tiên sẽ thương lượng với Dung Trì, sau đó dỗ dành anh, như vậy là chuyện này thành công hơn nửa rồi.
Ông nội thấy cậu không nói, cũng không hỏi nhiều.
Thay vào đó, ông tìm chuyện khác để tâm sự với cậu.
“Niên Niên, qua một thời gian nữa, cả nhà ta sẽ đi nghỉ dưỡng trên tiểu đảo, lần trước ở trên đảo cháu bảo là có đồ muốn ăn nhưng chưa kịp mua, lần này ta đã cho người chuẩn bị trước rồi.”
“Chắc chắn cháu sẽ được ăn.” Ông nội cười ha hả nói.
Dung Niên gật đầu, lúc sau mới nhận ra có điểm không thích hợp.
Mỗi khi kỳ nghỉ hè đến, cả nhà cậu sẽ đi ra đảo để nghỉ dưỡng, đây là quy định bất thành văn.
Nhưng mà….
Dung Niên nhìn đôi chân của mình, bởi vì đợt thi lần này nên mấy ngày rồi chưa được gặp Lục Cận Ngôn.
Trong mấy ngày này, thi thoảng cậu sẽ cảm thấy hơi khó chịu.
Đến lúc đi nghỉ dưỡng, sợ là một thời gian dài sẽ không được gặp Lục Cận Ngôn.
Nghĩ đến hậu quả do không được gặp Lục Cận Ngôn, nội tâm Dung Niên hơi hoảng hốt.
Cái đuôi của cậu chắc chắn sẽ rất đau.
“Ông nội.”
Dung Niên cố gắng tìm lý do để thoái thác: “Năm nay cháu không đi đâu.”
“Phía bên trường học, cháu phải tới phòng thí nghiệm gấp.”
Ông nội nhíu mày, hiển nhiên cũng đang nghĩ tới chuyện bên phòng thí nghiệm.
Nhưng mà, so với phòng thí nghiệm, ông thấy việc mang Dung Niên quay trở về tiểu đảo quan trọng hơn.
Nguyên một năm loanh quanh trong trường học cũng sẽ cảm thấy chán chứ.
Vất vả lắm mới được dịp nghỉ ngơi, tại sao vẫn muốn đến nơi nhàm chán ấy mà không ra ngoài hít thở không khí?
“Không được, phía bên phòng thí nghiệm, cháu xin nghỉ phép đi.”
Giọng điệu của ông nội nhất quyết không thoả hiệp: “Nếu không thể xin được, vậy thì ông sẽ mời toàn bộ mọi người trong phòng thí nghiệm của cháu, nghỉ hè cùng nhau đi đến đảo.”
“Mấy thứ dụng cụ của các cháu, ông nội sẽ cho người chuẩn bị tốt, đến lúc đi đến đảo, mấy đứa có thể làm thực nghiệm với nhau, làm xong thì ra ngoài chơi, vô cùng thuận tiện.”
Dung Niên cứng người.
Ông nội, tại sao từ trong lời nói của ông, cháu lại nghe ra được cảm giác nhà giàu mới nổi một cách nồng đậm vậy.
“Ông à, các đàn anh đàn chị chắc chắn không muốn đi đâu.” Dung Niên cố gắng từ chối.
Nhưng ông nội vẫn như đinh đóng cột, nói: “Có đồng ý hay không, thì cũng phải hỏi qua mới biết được.”
Dù sao, chỉ cần bọn họ gật đầu đồng ý.
Máy bay tư nhân, thiết bị mới tinh chuyên dùng cho phòng thực nghiệm, cùng với địa điểm dừng chân vô cùng xa hoa, v.v.
Dung gia bọn họ, sẽ sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo.
Hai ông cháu đang giằng co nhau nửa ngày, bỗng nhiên trước cửa vang lên tiếng xe.
Là Dung Trì vừa tan tầm trở về.
Dung Niên vừa nhìn thấy anh hai, thân hình nhỏ nhắn ngay lập tức bật dậy khỏi sopa, mặc kệ ông nội, đi ra chào đón anh.
“Anh hai, hôm nay anh lại tăng ca.”
Dung Niên ngoan ngoãn chủ động cầm lấy cặp công văn trên tay anh, đồng thời mở lời hỏi thăm.
Dung Trì đổi sang dép lê, dắt cậu vào phòng khách.
“Sao hôm nay nhiệt tình vậy?”
Dung Trì nhướng mày, kéo cậu đến sopa mới dừng lại: “Nói đi, có chuyện gì muốn nói với anh đúng không?”
Dung Niên hơi rối rắm.
“Vốn dĩ chỉ có một chuyện định nói với anh thôi.” Cậu nhìn ông nội đang ngồi trên ghế, mày nhỏ cau lại: “Nhưng bây giờ thì có hai chuyện.”
Dung Trì: “…”
Được thôi.
Mới có hai việc, không sao cả.
Ông nội ngồi một bên, hiển nhiên biết chuyện mới xảy ra là chuyện gì, đương nhiên là việc bên phòng thí nghiệm rồi.
Ông nhìn Dung Trì, vô cùng tự tin.
Chắc chắn đứa cháu nội này sẽ nghe theo ông rồi.
Vì vậy….
Trước mắt, để lại không gian cho hai đứa nhỏ đã.
“Hai anh em tụi bây ở đây nói chuyện luôn đi, ông đi ra hoa viên ngắm hoa của ông.”
Ông nội nói, rồi chống gậy quay người đi ra hoa viên đằng sau.
“Anh hai.”
Trong phòng khách giờ chỉ còn mỗi hai người anh em bọn họ.
Dung Trì định như mọi khi, tan tầm xong ngay lập tức chui vào phòng tắm, đổi sang bộ quần áo thoải mái ở nhà, mới đi ra ngồi chung với mọi người.
Nhưng lúc này, nhìn Dung Niên có chuyện muốn nói với anh, nên anh đành lùi thời gian tắm rửa lại.
“Nói đi, có chuyện gì nào?”
Dung Niên nhìn anh.
Cảm thấy lúc anh hai mặc tây trang, khí thế có chút mạnh mẽ.
Nói chuyện với một người anh hai như vậy, Dung Niên hơi sợ.
“Anh đi tắm trước đi, lát nữa chúng ta nói sau.”
Dung Niên ngoan ngoãn ngồi trên sopa, tư thế giống như một cái biểu tượng cảm xúc: ngoan ngoãn jpg.
“Cũng được.” Dung Trì xoa nhẹ tóc cậu, quay người đi lên lầu.
Qua một lúc lâu.
Dung Niên ngồi chờ mòn cả mông, cầm điều khiển đổi hết kênh nọ sang kênh kia để giết thời gian, nhân tiện soạn một đống từ ngữ để đối phó.
“Anh hai, nghỉ hè em muốn đi làm công.”
“Còn muốn dọn ra ngoài ở.”
“Còn còn không muốn quay về đảo.”.