Bé Ngốc !!!

Chương 14


Bạn đang đọc Bé Ngốc !!! – Chương 14

-Cậu là ng nhà của bệnh nhân?-Cô y tá từ trong phòng cấp cứu bước ra.
-Ko. Tôi là bạn cô ấy. Cô ấy sao rồi?-Dương Quân vội vã
Dù vẻ mặt có lo lắng đến biến hình nhưng vẻ đẹp trai của anh cũng khiến cô y tá đứng hình trong vài giây
-Chị y tá. Làm ơn nói cho tôi biết. Cô ấy làm sao vậy?
-À…Ừm…Hiện tại cô ấy đang hôn mê sâu. May mà đưa tới bệnh viện kịp thời nên cũng ko có gì nghiêm trọng
-Vậy khi nào thì cô ấy tỉnh lại?
-Bác sĩ nói nếu 28 tiếng nữa cô ấy tỉnh lại thì sẽ ko còn gì đáng lo ngại. Lát nữa anh tới chỗ tiếp tân làm thủ tục nhập viện cho cô ấy
Y tá nói xong thì bỏ đi. Để mặc Dương Quân ở lại trc cửa phòng bệnh của nó. Phòng bệnh nó nằm bây giờ cũng chính là phòng bệnh Mỹ Vân nằm ngày đó. Nhìn nó bây giờ, ko hiểu sao trong tim Quân khẽ nhói. Cậu cảm thấy rất tức giận nhưng cũng rất buồn. Tức giận vì nó bị ng khác hành hạ mà cậu ko thể giúp. Buồn vì cậu ko biết nó còn có thể mở mắt ra nhìn cậu nữa hay ko?. Có lẽ tại cậu chưa
nói đc lời xin lỗi với nó nên cậu thấy áy náy chăng? hay vì 1 lí do nào khác? Cậu cũng ko biết nữa. Cái cảm giác này, vừa lạ mà lại vừa quen. Quay lưng, cậu đi làm thủ tục nhập viện cho nó. Sau khi cậu đi thì Vĩnh Dương xuất hiện. Anh cũng đứng ở cái nơi mà em trai anh đã từng đứng. Cũng nhìn nó với ánh mắt mà em trai anh đã từng nhìn. Cảm xúc trong anh cũng hỗn loạn như em trai anh. Anh cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy cô bé nằm yên bất động nơi đó. Cảm thấy nghẹt thở khi nhìn thấy vết máu nơi khóe miệng nó. Cũng muốn bộc phát cơn thịnh nộ với những tên đã khiến cô ra nông nỗi này. “Em là cô bé dũng cảm nhất mà anh từng gặp. Kiên cường lên em nhé!”. Mỉm cười nhẹ nhàng rồi quay đi, rất đúng với phong cách của anh. Để tránh làm to chuyện, Hiệu trưởng lần đầu tiên trong đời đã nói dối. Nhờ có danh tiếng lẫy lừng của mình, Hiệu trưởng đã trở thành tấm khiên cho nó, khiến bố mẹ nó đỡ phải lo lắng. Hằng và Lan sau khi biết chuyện cũng vội vàng đến thăm nó. 28 tiếng trôi qua 1 cách nhanh chóng nhưng cũng đầy nặng nề. Nó vẫn chưa tỉnh lại. Khuôn mặt nó vẫn thanh thản như vậy, vẫn nụ cười đó nhưng đôi môi nó trắng bệch.
-Hải Anh…Mình…xin cậu…đấy…cậu…tỉnh lại đi-Nguyệt run rẩy đến bên giường bệnh của nó
Tuấn Anh vỗ nhẹ vai Nguyệt, cậu nên an ủi cô 1 chút nhưng cậu ko làm vậy, cậu đã để mặc cho Nguyệt khóc. Sau khi bình tĩnh lại, Dương bắt đầu tra hỏi mọi ng:
-Rốt cuộc chuyện này là sao? Ai có thể giải thích cho tôi ko?
-Anh bình tĩnh chút đi-Vân ôm lấy cánh tay Dương
-Em cũng ko rõ ràng lắm-Tuấn Anh đỡ Nguyệt ngồi xuống ghế-Sáng nay, em và cô ấy cùng tới trg, cô ấy có hẹn với Nguyệt. Rồi khi tới trg thì cô ấy đột nhiên biến mất đâu đó. Em đã đi tìm khắp trg nhưng ko thấy. Lúc sau thì em gặp Nguyệt đang hoảng loạn
-Tất cả là tại em…tại em mà…Là tại em…huhu-Nguyệt liên tục lặp lại
-Rốt cuộc thì cô đã làm gì hả?-Quân gào lên, tay anh vô thức đấm mạnh vào cánh cửa, làm thủng 1 mảng lớn.
-Quân, bình tĩnh chút-Việt can ngăn hành động nguy hiểm của Quân

-Mình có 1 thắc mắc-Lan bây giờ mới phát biểu-Nơi Ngốc biến mất là trg học nhưng nơi tìm thấy nhỏ lại là ở ABC. 2 nơi này cách nhau rất xa. Hơn thế nữa, Ngốc luyện võ cũng đc 10 năm rồi, theo lí mà nói thì nhỏ ko thể dễ dàng bị dẫn đi mà ko ai hay biết gì đc. Chắc chắn có ẩn tình
-Đúng vậy-Hiệu trưởng bước vào-Con bé là truyền nhân của võ sư thiên tài Hoàng Kim Triết nên chắc chắn những ng khác muốn đụng vào nó cũng ko phải chuyện dễ dàng
-Cháu tán thành-Dương gật gù-Nhưng ẩn tình trong đây là gì?
-Là mình…-Nguyệt lại như ng vô hồn-Là mình…mình đã…đã đánh ngất Ngốc…Là mình…Tất cả là tại mình…
Tất cả mọi ng có mặt trong phòng đều lặng ng. Thế là mọi chuyện đã quá rõ ràng
-Cô có còn là ng ko vậy hả?-Quân gầm lên, ánh mắt gần như muốn ăn tươi nuốt sống Nguyệt
-Các…ng…đang…làm…gì…ở…đây?
1 giọng nói yếu ớt từ phía sau mọi ng vang lên. Nó đã tỉnh dậy từ cái lúc Quân đấm mạnh vào cửa ấy, nhưng chẳng ai để ý cả.
-Em/cháu/bà tỉnh rồi à?-Tất cả mọi ng gần như đồng thanh.
Nguyệt quỳ 2 chân xuống đất, liên hồi cúi đầu xin lỗi:
-Ngốc ơi! Mình xin lỗi. Là mình sai rồi. Bây giờ cậu muốn mình làm trâu làm ngựa, làm gì mình cũng chịu hết. Mình biết mình sai rồi
-Hơ…-Nó ngạc nhiên
-Ko, là mình sai, sai thật rồi-Nguyệt nước mắt ròng rã nhìn nó-Nếu lúc đó mình ko đánh ngất cậu…à ko, nếu mình ko dễ dàng tin mấy con nhỏ đó như vậy thì mọi chuyện đã khác. Là mình sai lầm rồi
-Hóa ra là vậy-Nó ngồi dậy. Mọi ng muốn đỡ nó nhưng nó cười yếu ớt gạt nhẹ tay mọi ng ra. Bước xuống giường nó nắm lấy tay Nguyệt đỡ cô nàng đứng lên-Lúc đó, cái lúc Nguyệt dùng gậy đánh vào đầu mình ấy. Nguyệt còn nhớ chứ?
Nguyệt ko trả lời mà gật gật đầu. Nó cười cười, lấy tay lau nước mắt cho nhỏ bạn.
-Lúc ấy Nguyệt có biết mình đã thất vọng thế nào ko?
Nguyệt ko trả lời nó mà chỉ khóc, những giọt nước mắt chảy mãi, dù cho nó có cố gắng lau đi nhưng cũng chẳng ích gì. Nó cười yêu đuối

-Lúc mình chạy lên sân thượng, mình đã nhìn thấy Quyên đứng ở phía dưới cầu thang rồi. Mình cũng chẳng phải kẻ khờ mà ko nhận ra mọi chuyện. Chỉ là mình muốn dành cho Nguyệt 1 cơ hội thôi-Nó đi ra mở cánh cửa phòng bệnh. Quyên lúc này đang ôm 1 bó hoa bách hợp trên tay. Cô bé cúi gằm mặt ko dám nhìn nó-Nếu đã tới rồi thì sao ko vào?
-Mình…mình tới để…để xin lỗi cậu-Quyên ấp úng. Cô rất xấu hổ về những hành vi của mình.
-Cô còn có mặt mũi mà tới đây sao?-Nguyệt chua ngoa nhìn Quyên-Ngốc à. Cô ta ko phải ng tốt đâu. Nếu ko phải cô ta…
-Đc rồi-Nó ngăn Nguyệt
Mọi ng nhìn nhau rồi thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Hiệu trưởng cười vừa ý nhìn nó. Lát sau mọi ng đều rời khỏi phòng bệnh của nó để đi ăn. Trong phòng chỉ còn lại nó và Quyên
-Cảm…cảm ơn cậu!-Quyên mấp máy môi
-Cảm ơn tôi?-Nó lạnh lùng-Cô đừng nghĩ tôi cao thượng như vậy? Tôi ko phải ng tốt như cô nghĩ đâu
-Ý…ý cậu là sao?-Quyên run rẩy nhìn nó
-Yên tâm, tôi ko phanh phui mọi chuyện đâu. Nhưng tôi có 1 điều kiện
-Là gì?
-Từ nay tôi ko hi vọng sẽ có chuyện gì phải giải quyết cùng cô nữa. Cô hiểu ý tôi chứ?
-Tôi cũng mong vậy-Quyên gật đầu, lấy lại vẻ bình tĩnh-Nhưng tại sao cô lại giúp tôi?
-Haiz-Nó thở dài đứng dậy-Vì tôi hâm mộ cô, hâm mộ tình bạn mà cô có. Cô và Mỹ Vân có 1 tình bạn rất khăng khít. Tôi ko muốn nhìn thấy tình bạn đó bị phá bỏ chỉ vì cái chuyện ngu xuẩn trong 1 phút nông nổi của cô
Quyên nhẹ nhàng rơi lệ rồi chạy ra khỏi phòng. Nó tới bên tủ đồ cá nhân lấy quần áo của mình ra. Nó đang định thay quần áo bệnh nhân ra thì Quân bước vào, vừa lúc nó đang thay áo. Cậu đã đứng bên ngoài nghe hết cuộc đối thoại giữa nó và Quyên nhưng cậu ko hiểu tại sao nó lại bị dẫn đi dễ dàng như vậy? Mãi khi nhìn thấy vết bầm trên vai nó thì cậu ko còn nghi hoặc gì nữa
-Ko ngờ cô cũng dùng cái cách này.
-AAAAAAAAAAAAAA!-Nó hét lên khi nhìn thấy Quân ở trong phòng bệnh của nó-Sao anh còn ở đây?

-Có gì mà cô hét to vậy? Tôi có ăn thịt cô sao?-Quân lấy tay bịt tai rồi hét lên với nó
-Ai bảo anh chui vào phòng tôi làm gì? Còn ko quay mặt đi chỗ khác?
Quân chợt sáng tỏ, cậu cười cười:
-Có gì phải xấu hổ chứ? Cái thứ “TV màn hình phẳng” đấy ai thèm xem
-Phẳng hay cong gì mặc kệ tôi. Anh có quay mặt đi chỗ khác ko hả?
Mặt nó đã đỏ tới tận mang tai nhưng vẫn cứ cố nói cứng. Quân nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nó, bất giác trong lòng nảy lên ý định muốn trêu chọc nó. Nhưng nghĩ lại, nếu nó nổi khùng lên thì cậu khó giữ nổi mạng sống. Nghĩ vậy nên cậu ngoan ngoãn quay lưng lại phía nó. Vừa lúc, cậu cũng nhớ tới mục đích mình quay lại phòng bệnh này:
-Nói đi. Cô làm vậy là có mục đích gì?
-Làm vậy? Làm vậy là làm gì?-Nó vừa trả lời vừa nhanh chóng mặc quần áo của mình vào
-Cô luôn làm những việc khiến ng ta khó hiểu. Tôi ko hiểu, những việc đó mang đến cho cô ích lợi gì?
-Nếu ko hiểu thì đừng cố hiểu làm gì. Tôi ko muốn giải thích với anh
-Cô đúng là kì lạ. Ng ta muốn hại cô mà cô cũng có thể bỏ qua như thế sao?
Quân chờ 1 lúc nhưng ko có tiếng trả lời cậu, cậu vội quay lại. Ko còn ai ở phía sau cả. Chỉ còn khung cửa sổ với tấm rèm bay nhẹ trong gió. Bộ quần áo bệnh nhân đc gấp gọn để trên tủ đồ cá nhân. Cậu khẽ đập vào đầu mình rồi cười haha đi ra khỏi phòng bệnh. Cả căn phòng ồn ào huyên náo ban nãy giờ đã trở thành 1 căn phòng chết với 1 ko khí buồn, ảm đạm và lạnh lẽo. Phía ngoài đg lớn, 1 cô gái mặc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần jeans màu lam chạy nhanh trên đg. Khuôn mặt thanh tú ko biết vì chạy hay vì 1 nguyên nhân nào khác mà đỏ ửng. Mặt trời ban trưa vẫn còn khá gay gắt. Nhưng cô gái vẫn chạy, chạy ko ngừng nghỉ, ko mệt mỏi. Phần như vội vã tiến tới, phần lại như hoảng sợ chạy trốn.
…………………………
Lúc nó về tới nhà đã là 4 giờ chiều. Nó mệt lả ng, bám vào những song sắt quanh cổng nhà nó. Nó cố lấy lại hơi. Đang còn hổn hển thở thì 1 giọng nói vang lên ở phía sau lưng nó:
-Con đang làm cái vậy?
Nó quay phắt lại. Khuôn mặt tái mét nhìn mẹ nó. Mẹ nó hoảng sợ chạy lại.
-Con làm sao vậy? Sao mặt con tái thế?
-Con…con ko sao…chắc…bị…cảm nắng…chút thôi
Nó chấn an mẹ nó rồi đẩy cổng vào nhà. Bữa tối hôm nay, mẹ nó nấu toàn những món nó thích ăn. Nhưng nó lại chẳng thích ăn chút nào. Cả ng nó cứ uể oải chẳng muốn làm gì. Vừa ăn xong, nó đang định lên giường đi ngủ thì em nó đập “Bốp” vào vai nó. Nó đau điếng ng nhưng vẫn phải nhịn, chỉ khẽ “A” 1 tiếng rồi quay lại nhìn em nó:

-Phong à! Lần sau đừng làm thế. Biết chưa?
-Ai bảo Phong gọi mãi mà chị ko chịu nghe?
-Vậy à?-Nó cười xoa đầu em nó-Chị hơi mệt, chị muốn đi ngủ
-Nếu vậy chị ngủ đi. Phong về phòng đây
Em nó vừa chạy ra khỏi phòng thì bố nó cũng bước vào.
-Hải Anh, bố có chuyện muốn nói với con
-Dạ. Bố ngồi đi-Nó kéo cái ghế ra cho bố nó, còn nó thì ngồi lên giường
-Gần đây bố thấy con hơi khác-Nó chột dạ trc câu nói của bố nó-Có phải con đã yêu ai rồi ko?
Nó ngạc nhiên nhìn bố nó nhưng qua ánh mắt bố, nó biết bố đang rất lo lắng cho nó.
-Ko phải đâu bố. Con ko yêu ai cả
-Vậy thì con hãy chú ý sức khỏe chút. Nếu việc học mệt quá thì có thể nghỉ ngơi, bố ko ép con phải đc danh hiệu này danh hiệu kia. Bố chỉ cần con khỏe mạnh là đc. Dạo này bố thấy con gầy đi nhiều, lại còn hay tỏ ra mệt mỏi nữa. Nếu con thấy…
-Con ko sao đâu bố. Bố yên tâm đi-Nó cười hiền nhìn bố nó
-Ko sao thì tốt. Nhớ giữ gìn sức khỏe đó. Thôi, con ngủ đi
-Dạ. Chúc bố mẹ ngủ ngon
Bố nó ko nói gì mà chỉ quay lưng đi ra. Nó bật ra khỏi giường ôm chầm lấy bố nó từ phía sau
-Bố! Con yêu bố!
-Ừ. Nghỉ sớm đi
Bố nó vỗ vỗ bàn tay nó rồi đi xuống nhà. Nó đóng cửa phòng lại. Tựa lưng vào cửa, nước mắt nó lăn dài. Nó cứ thế khóc trong im lặng. Nếu so sánh những uất ức nó từng chịu với nỗi khó khăn, bươn trải ngoài xã hội của bố mẹ nó thì có đáng là gì? Vậy mà bố mẹ nó ko nói 1 lời, ko kêu ca, phàn nàn 1 câu, chỉ âm thầm chịu đựng. Nếu vậy thì sao nó ko làm đc? Chỉ vài tháng nữa, nó cũng sẽ chính thức trở thành những ng trưởng thành như bố mẹ nó. Rồi nó cũng sẽ có 1 cuộc sống riên
g. Nếu những việc nhỏ nhặt này nó còn chịu đựng ko nổi thì những việc khó khăn hơn sau này nó sẽ phải làm sao?…Ngửa cổ nhìn ngắm bầu trời đêm qua khung cửa sổ, nó thầm hạ quyết tâm. Nó phải sống thật tốt để sau này còn hiếu thuận bố mẹ nó. Nó muốn bố mẹ nó đc sống vui vẻ, hạnh phúc suốt quãng đời còn lại. Nhưng trc đó, hãy để nó đc khóc thỏa thích 1 đêm. Qua đêm nay, nó sẽ phải thực hiện ước mơ của mình, thực hiện lời hứa của mình. Và nó ko muốn cũng ko cho phép mình thất bại………………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.