Bạn đang đọc Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Yêu Em – Chương 5
Nó vừa hét vừa chạy rượt tên Quân chạy zòng zòng sân trường. Còn thiên hạ chỉ còn bk ngơ ngác mà nhìn theo tụi nó mà chả hỉu kais rì cả. tại sao tên hot boy mới vào lại có vẻ thân với nó như vậy, lại còn đùa giỡn với nó, chạy khắp sân trường nữa chứ?
Tiếng chuông bào hiệu giờ vào lớp đã kết thúc cuộc rượt đuổi của tụi nó. Nó thở hổn hển và ném về phía hắn kai tia nhìn sắc lạnh như bảo “Hãy đợi đấy” và chỉ thẳng vào mặt hắn:
– Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn
– Hahaha! Có mà là quân tử á! Hahaha! Đau bụng quá đi mất_Quân ôm bụng cười như nắc nẻ làm nó tái mặt. thế là nhân cơ hội Quân k để ý, chạy lại vừa thọt lét hắn mấy cái vưà nói:
– Đúng vậy! chính vì tui k phải là quân tử cho nên tui sẽ trả thù anh ngay bây h`
– Hahaha! Thôi tui chịu thua rồi, co thả tay ra, ôi bùn quá, hahaha, tha ra nào
Vừa nói Quân vừa quay về phiá nó như cầu xin. 4 mắt chạm nhau …xẹt…có tia lửa điện chạy qua người nó và hắn. nó ngượng ngùng thả tay ra, 2 mặt đỏ như gấc. hắn cũng ngượng ngùng k kém, chỉ bk gãi đầu soàn soạt (hik! Rận k đấy pà kon ạ! ở dơ khiếp. ẹp muk dơ ^^)bỗng có tiếng đằng hắng đằng sau làm nó giật mình:
– E hèm! Phiền 2 cô cậu vào phòng giám thj làm việc_ông thầy đứng ở sau tụi nó, chắp tay ra ngoài sau đít nhìn bọn nó bằng con mắt hắc ám
Tụi nó tuân lệnh, lẽo đẽo vào phòng giám thị, nghe ông thầy giảng đạo gần cả nửa tiết học:
– Đã vào h` học rồi mà sao anh chị k vào lớp mà đứng đó đùa giỡn hả? anh chị k xem cái trường này ra làm j` nữa rồi hả? Anh chị đến đây là để học hay để đùa giỡn ha? Nếu anh chị thấy mình giỏi rồi, k cần học nữa thì xin mời ra ngoài trường, học ở những trường nào đào tạo những “nhân tài” như anh chị ấy. chứ trường đây K CHẤP NHẬN NHỮNG HỌC SINH XEM THƯỜNG NỘI QUY NHƯ THẾ NÀY_ ông thầy đang nói bỗng nhiên hét lướn vào mặt tụi nó làm nó phải bịt tai, nhắm tịt mắt lại.
Sau khi nghe một hồi giảng giải, tụi nó viết bản kiểm điểm rồi về lớp. Quân còn càu nhàu:
– Viết bản kiểm điểm thì viết chứ có cần phải giảng đạo như vậy k chứ? Tốn thời gian chết đi được.
Nó im lặng, chả nói j` cả. Mà cũng có j để nói nữa đâu chứ.Bước vào lướp đúng h sinh hoạt, cô chủ nhiêm thoáng nhìn tụi nó bằng đôi mắt khó chịu rồi cũng cho tụi nó vào lớp. cô tiếp tục nói:
– Ngày mai các em sẽ có buổi dã ngoại mừng ngày thành lập trường…
Cô giáo chưa kịp nói hết thì cả lớp đã đập bàn rầm rầm, hét lên điên dai như những con mãnh thú. Có tiếng một đứa kon gái cất lên:
– Nhưng thưa cô, bay h nói thì có lẽ quá trễ phải k cô? Tụi em còn phải mua đồ đạc chuẩn bị nữa chứ ạ.
– ừ! Nhưng cô nghĩ các em k cần phải chuẩn bị nhiều đâu. Vả lại đây là ý định mới đây của tập đoàn Sky mới thông báo chứ hồi trước là trường vẫn chưa có ý định đó
– k sao đâu thưa cô! Một ngày vẫn chuẩn bị tốt chán. Tập đoàn Sky muôn năm_Giọng một đứa nào đó cất lên làm cả lớp hùa theo. Tụi này đúng là…
– này! Mi có đi k?_nhỏ Vân khều nó
– Tất nhiên rồi. đi chơi mà, làm sao thiếu ta được?_ nó cười khì
– Con nhỏ này! Đúng là vẫn ham chơi như ngày nào
….
_________________________________________
Trở về nhà, nó lục tung tủ đồ nhà nó để tìm vài bộ thích hợp cho buổi dã ngoại ngày mai. Ây dà! Chắc mai là bữa cuối cùng nó được tự do đi chơi với lũ bạn học cùng cấp 3 iu vấu. sau 6 tháng bị “giam cầm” ở nhà tên Ken là nó cũng vào đại học rồi, có còn được gặp lại mấy đứa học cùng cấp 3 để tự do đi chơi nữa đâu. Ngày mai chắc chắn nó phải thật đặc biệt để hôm đó là kỷ niệm nó nhơ mãi k thôi. Nó tìm mãi rồi mới kéo ra được vài bộ ưng ý. Sau đó đi mua những đồ cần thiết theo chỉ dạy của mẹ. Mẹ lúc nào cũng là người sáng suốt trong mọi trường hợp, và là người từng trải, chắc chắn sẽ cho nó lời khuyên những thứ cần thiết cho ngày mai. Chuẩn bị xong xuôi thì kim đồng hồ chỉ đúng 10h, nó phải đi ngủ để ngày mai dậy sớm để khởi hành. Ngủ thôi…
Có một bài ca không bao h` we^n…
– Linhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh hh! Có pk mấy h` roy k hả?
– Hik! Mama cho kon 5’ nữa thôi ạ
– Dạ! bác cứ để đấy cho kon! Kon nhỏ này k dùng “biện pháp mạnh” là k được” _Có 1 giọng nói hình như rất quen thuộc nhưng , mặc kệ, nó k quan tâm, “ngủ là trên hết”
…
– Hơ…hơ…át…át xì
– Thế nào? Dậy chưa cô nương?
Nó mở mắt ra, nhỏ Vân đang đứng nhìn nó, 2 taay chống nạnh, hếch mắt lên khiêu khích. Nó càu nhàu:
– Hơ! Mi hum nay gan cũng to gớm! dám chọc giận bản cô nương hả?
– Hehe! Gan to sống khỏe, sống lâu! Mớ j đâu!_nhỏ Vân vẫn thách thức
– Mày…mày tới số oiz đó
Nói roy 2 đứa rượt đuổi nhau chạy zòng zòng trong phòng với tiếng cười trong trẻo. Một lúc sau, nó mwois dừng lại thở, đưa mắt nhìn Vân ngạc nhiên hỏi:
– Ủa mà sao hum nay mi rảnh rỗi tới nhà kiu ta zậy ?
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Thoi chix ta quên mất. ta đến đây là để kêu mi dậy tham gia buổi dã ngoại mak. Thoy thoy, ngươi chuẩn bị nhanh lên _Vân nói một lèo làm nó đơ người nhưng cũng vội vàng làm theo lời của nhỏ bạn.
…..
– Xong oiz! Đi thoy_nó vui vẻ kéo tay nhỏ bạn khi Vân nhìn nó k chớp mắt, nó hươ hươ tay_ Này! Sao thế? CÓ j` lạ đâu moh mi nhìn ta như thế hả?
– Ta… ngươi bị điên ak? Hum nay đy chơi chứ có phải đi hox đâu moh mặc đồng phục thế hả? _Vân nổi sùng lên
– Hik! Ta thấy mặc đồng phục đy chơi thỳ có j` đâu mà mi quan trọng thế?
– Có ngươi bị j` thì có! Nếu ngươi hk mún tạo sự chú ý thỳ ta khuyên mi tốt nhux là thay ngay ka’I bộ đồ đó ra yk
– Thoy thoy dc oiz! Ngươi làm j` moh căng thế, ta thay là được chứ j`_mặt ỉu xìu, nó quay bước vào trong
5’…10’…
– Heo lười kia! Ngươi làm j` ở trong đó moh lâu thế hả?_ K đợi nổi nữa, nhỏ Vân bắt đầu cáu. Nó bước ra với vẻ mặt ỉu xìu
– Hik! Thiệt sự là ngoài đồng phục đi học ra thì ta chẳng thấy bộ đồ nào thích hợp để đy chơi cả
– Haizzzzzzzzzzz! Ta bk ngay mà, để ta
Nói rồi nhỏ kéo cái xách của m` và lấy từ trong đó ra một bộ đồ rất zễ thương:
– Tèn ten ten! Thế nào hả? được chứ_ Vân hí hửng
– Oa!!!! Mi đào đâu ra bộ đồ dễ thương thế này
– Hik! Ta mua chứ mi thử đào dưới đất lên thử ik có bộ đồ nào hok?
– Herhar! Ta xin lỗi, tại zui we’ moh. Iu mi nhux…chụt…_nó thơm một ka’I vào má nhỏ bạn thân
– Thoy thoy! Má cứ hun zị wa`i bạn zai kon ghen chix
– Hehe! Ta thay đồ đây
Nói roy nó chạy ù vào phòng tắm, 1 phút sau, nó bước ra ngoài và khoác tay kon bạn:
– Herher! Mi cứ wan tâm ta kiur nì chak ta iu mi mất, thoy , chúng ta đy chứ
– Nhanh lên! Chờ mi mệt wa, kiểu này phải rút kinh nghiêm hum sau hk rủ mi đi nữa
Vân càu nhàu roy cũng đy với nó ra ngoài cổng, chiếc BMW đang chờ nó ở ngoài cửa. mẹ nó nhìn theo dáng vui vẻ của nó mà k khỏi bùn lòng. Chỉ còn 1 tuần, 1 tuần nữa thoy, liệu nó có còn có sự hồn nhiên, vui tươi như thế này nữa k? bà luôn mong muốn con bà được sống vui vẻ và hạnh phúc, vậy mà h` đây, bà phải buộc nó lấy một con người mà nó k hề quen bk. Nhưng nếu k làm vậy thì bà sẽ mất đi công ty_ thứ duy nhất mà ck bà để lại và cũng là bao công sức, mồ hôi nước mắt của ông. Càng nghĩ, bà càng giận mình quá kém cỏi khi quản lí công ty để h` đây bà phải làm khổ con m`