Bạn đang đọc Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Yêu Em – Chương 19
Ra ngoài đường, thoát khỏi không khí ngột ngạt của rượu, khói thuốc và âm nhạc ấy, nó mới thấy lòng mình được chút thanh thản. tìm một ghế đá, nó ngồi lên, hai tay ôm lấy đầu đầy mệt mỏi. nó phải làm gì đây? Về nhà ư? Nó không muốn đối mặt với tên đàn ông ấy chút nào. Không về nhà? Chắc chắn bà Tú, ông Vương và cả mọi người sẽ rất lo lắng cho nó. Tuy chỉ ở với họ được vài ngày nhưng nó cũng đủ cảm nhận được tình yêu của họ dành cho nó thật nhiều đến nhường nào. Suy nghĩ một hồi, nó cũng phải lết cái đôi chân về nhà mình. Muốn để cho tâm hồn thư thái chút ít, nó quyết định đi bộ, cũng là cách để nó giải đi ít nhiều mùi rượu trong nguwoif.
Vừa đến cửa nhà, đã thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng trước cổng. hắn cũng thấy nó đã về, ánh mắt có chút tức giận nhưng vẫn kìm nén, ôn nhu hỏi:
– em làm gì mà về trễ vậy?
-Ơ hay! Chăng phải tôi đã nói với mẹ là học với bạn nên về trễ hay sao_nó vẫn cố ý gây sự
-Nhưng anh đã liên lạc với bạn em và chẳng ai biết em ở đâu cả
-Ôh hay! Anh đang điều tra tôi hả?_nó bắt đầu cáu
-Anh chỉ quan tâm đến em thôi mà_hắn vẫn dịu dàng nhưng trong đáy mắt đã có lửa
-Tôi nói tiếng Việt chứ có nopí tiếng Ả rập đâu mà anh không hiểu nhỉ? Tôi đã nói là không cần anh quan tâm
-Anh nghe mấy thằng đàn em báo là thấy em trong Bar No.1
-Haha! H` anh xem tôi như một tên tội phạm đấy ak? Anh vào Bar được, tôi cũng vào đuợc. anh cằn nhằn điều gì
-Nếu em muốn, anh sẽ dẫn em vào, không nên đi một mình, sẽ rất nguy hiểm. em biết rồi đấy, trong bar…
-Anh thôi đi_nó gạt phắt tay xua đi_anh không cần phải giảng giải. anh vào bar thì anh cũng như vậy cả thôi. Nói chi lòng vòng. Tôi mmệt quá, vào ngủ đây. Anh thật là lắm chuyện
Nói rồi, nó đi vào trong nhà, đi như là muốn chạy trốn hắn. tại sao? Tại sao vẫn còn nhớ đến nguời con gái ấy mà cứ quan tâm đến nó là sao? Tại sao hắn không lạnh lùng, mặc kệ nó như hắn đã từng đối xử với những nguời con gái khác. Hắn làm như vậy…chẳng khác nào…chẳng khác nào giết chết nó thôi. Không đựoc~ ó phải cứng rắn lên, phải tập cố soóng đối diện với hắn hàng ngày. Nhưng nó vừa buớc đến củă, hắn đã kéo tay nó lên lầu, nó la khẽ:
-anh buông tôi ra
-nếu em không muốn ba mẹ biết chuyện em đi bar thì tốt nhất là nên im miệng đi
-anh…
nó vô cùng tức giận nhưng hắn nói đúng, la lối lúc này không phải là cách tốt. biết điều, nó im lặng nhưng đối tay vẫn không ngừng quơ quơ thoát khỏi hắn. Đến phòng, hắn đẩy mảy cánh cửa ra và lấy chân đống rầm lại. ném nó lên giuờng, hắn ngồi đối diện và bắt đầu thẩm vấn:
-em đã thay dổi, tay dổi rất nhiều. em không cnfnhư hồi truớc nữa. kể từ sau đêm hôm truớc
-hừ! con nguời rất dễ thay đổi. huống hồ…con nguời truớc của tôi..anh thật sự không biết. chính là như bây giờ. Còn con nguời ma fnah lầm tuởng là con nguời thật, chỉ là giả vờ để DỤ_MỘT_ĐỨA_CON_NÍT_NHƯ_ANH_THÔI
-em nói dối. anh nhìn ngưòi bao giờ cũng rất đúng.
-Anh muốn làm thầy bói thì tôi khuyên anh nên bỏ nghề sớm đi nhá. Tôi mệt rồi, tôi muốn đi tắm
Nói rồi nó lấy đồ (rút kinh nghiệm, hong dám quên đồ thân yêu) truớc khi vào, nó còn quay lại:
-mà anh có cần tôi dạy lại cho anh về phép lịch sự không nhỉ? Anh không đuợc phép xông vào phòng lúc nguời khác đang tắm
hắn ngồi trầm ngâm huớng ra ngoài cửa sổ. hắn…cũng không biết tình cảm của mình ra sao nữa. mỗi đêm, hắn vẫn luôn nhớ về nguời con gái đã ra đi, bỏ hắn trong nỗi cô đơn trống vắng, mặt khác, hắn cứ quan tâm, lo lắng cho nó, không muốn nó gặp phải nguy hiểm, không muốn nó buồn, không muốn nó rơi nuớc mắt. vậy! rút cuộc alf loại tình ảm như thế nào đây?
Ai daaaaaaaaaa! Thật là đau đầu chết mất. hắn gõ vài cái vào đầu mình. Thôi! Tốt nhất là ngủ. mai nghĩ tiếp vậy, hắn đắp chăn, lăn quay ra ngủ.
Nó sau khi tắm hì thấy tinh thần rất sảng khoái, định sẽ nhảy lên giường và đanh một giấc. nhưng khi nhìn thấy thân hình của hắn, trong mắt nó có một tia e dè. Nó…không thể nào lại ngủ cũng với hắn nữa chứ? Thật sự là không muốn đâu nha. Nghìn vạn lần cũng không muốn. nhưng nhìn lại dưới đât nó cũng không muốn nằm dưới đó đâu. Chắc hẳn là lạnh lắm ý. Haizzzzzzzzzzz! Đành vậy. nó lủi thủi bước lên giường, nằm gọn trong một góc, giữ một khoảng cách với hắn, thật là không muốn đụng chạm tới hắn đâu.
….
Đã muộn rồi mà nó thực sự trằn trọc không ngủ được. đã trùm chăn kín mít rồi mà sao nó lại cảm thấy lạnh thế này? Nhìn tấm lưng rộng rãi, to lớn của hắn, nó nghĩ nhất định khi ôm vào sẽ rất ấm nha. Nhưng mà…hắn…đã không thuộc về nó cơ mà. Không được…phải…phải cứng rắn lên! Không được nghĩ về hắn nữa. nó tự nhủ nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được. bất giác, có một cánh tay to lớn vươn ra, kéo nó vào trong lòng. Nó hoảng hốt giãy dụa! không muốn! không muốn mà. Hắn quát khẽ:
-em nằm yên tí đi
-anh thả ra. Làm cái trò gì đây?
-Một tí thôi. Cho anh ôm em một tí thôi mà
-Anh ôm cái gối kia kìa
-Ôm cái gối kia anh ngủ không được. một chút thôi mà
Nó không nói gì nữa mà căn bản là không muốn nói thêm gì. Nó tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn thích cái cảm giác ấm áp mà hắn ôm nó. Nằm một lúc, nó chìm sâu vào giấc ngủ
Nửa đêm, nó bị đánh thức bởi tiếng kêu mê ma của hắn. vẫn là tiếng gọi ấy, tiếng gọi thiết tha tên người con gái ấy. nước mắt anh cũng đã rơi đầy trên khuôn mặt anh tuấn.
Anh khóc ư?
Vì sao lại khóc?
Đau ak?
Anh đau?
Tưởng tôi không đau sao?
Không đau sao được khi nghe người đàn ông đang ôm mình trong mơ lại tha thiết gọi tên một người con gái khác.
Đ.a.u
Đau thật! haha! Sớm nó đã biết được kết quả này. Mà sao….vẫn đau cơ chứ
Cái gì mà không ôm em ngủ không được? haha! Anh được lắm. nói dối được lắm. Mà nó cũng sơm biết rằng… người anh yêu mãi mãi không phải là nó.
Vậy mà….
Vẫn tự lừa dối chính mình là sao
Đúng!
Là do nó ngu ngốc
Là do nó ngốc nghếch
Đã trao trái tim mình cho hắn một cách mù quáng
Đây là cái giá mà nó phải nhận
Chẳng phải sao?
Có một giọt nước mắt rơi xuống
Hai…rồi ba giọt
Rồi…từng hàng nước mắt chảy dài mặn chát nơi đôi môi
Khóc….
Là khóc sao
Haha! Không biết tự bao giờ nó lại trở nên yếu đuối như vậy?
Hèn! Hèn nhát!
Khóc vì một tên con trai không yêu mình
Thật hèn nhát.
Nó không thể hèn nhát như vậy
Hắn là cái gì mà nó phải khóc vì hắn?
Hắn là cái gì mà để nó phải cầu xin tình yêu của hắn?
Không! Hẳn chẳng là gì cả.
Hắn không đáng để được nó yêu.
Nhưng sao….
Nước mắt vẫn cứ rơi thế này?
Đáng chết!
Đã tự nhủ mình không được khóc.
Mà sao
Vẫn nghe nhói ở trog tim
Nước mắt cứ chực trào ra
Khiến nó…
Không thể khống chế nổi
Ngày hôm sau, khi hắn thức dậy đã không thấy nó đâu nữa. khẽ nhếch miệng cười, hắn bước xuống nhà vào phòng ăn. Nó đã đi học, ba mẹ hắn thì đã đi du lịch rồi. ba mẹ hắn tuy đã có tuổi nhưng về tình cảm vợ chồng thì vẫn còn mặn nồng lắm. mấy hôm nay, ông Vương vì bận công việc ở công ty, không có thời gian với vợ nên hôm nay, ông quyết định giao lại công thy cho hắn một thời gian để cùng vợ đi chơi, bù đắp những ngày qua cũng như muốn hắn thử sức với công ty.
Mấy người làm cũng đã chuẩn bị đồ ăn sẵn để trên bàn, khói bốc lên nghi ngút, nhìn bàn ăn rất là hấp dẫn nhưng hắn chỉ quơ đũa ăn vài miếng rồi rời ghế đi ngay. Hắn cũng chẳng muốn ăn uống gì nữa, chỉ cần nghĩ tới tối hôm qua là hắn đã vui lắm rồi
Hắn thấy…t.h.ấ.y tất cả. để rồi hắn v.u.i …vui lắm cơ. Được nhìn thấy đàn bà khóc, làm đàn bà khóc là thú vui tiêu khiển cuả hắn. hahaha! Nước mắt đàn bà như những cơn gió làm mát đi cái sự tức giận từ lâu đã sôi sùng sục trong người hắn. Hắn hận đàn bà r.ấ.t_h.ậ.n. đàn bà theo ý nghĩ của hắn là một thứ sinh vật quái tởm, không có lương tâm, ngu xuẩn mà hắn cực kì ghét trên thế gian. Bới vì sao ư? Bởi vì hắn đã phải chịu sự hành hạ, dày vò, thống khổ do những sinh vật ghê tởm ấy gây ra. Mà người phải nhắc đến là Doãn Thanh. Cô ta là người hắn yêu thương nhất trên cõi đời này, là người đầu tiên và cũng sẽ là người cuối cùng mở của bước vào trái tim hắn. hắn yêu Doãn Thanh yêu một cách tha thiết, phục tùng cô ấy, tuân lệnh cô ấy như một vị nữ hoàng. Cô ấy cũng tỏ vẻ rất quan tâm, yêu thương hắn. hai người trai tài gái sắc, như một cặp trời sinh, thanh mai trúc mã. Tình yêu của họ khi người khác nhìn vào ai ai cũng đều ngưỡng mộ. hắn rất hạnh phúc với điều ấy và tự hứa sẽ mãi bảo vệ và trân trọng cô ấy. vậy mà… đùng một cái cô ấy biệt tích không một lời. hắn ra sức tìm, tìm kiếm một cách điên cuống. tưởng chừng như vô vọng, mọi người khuyên can -> hắn không nghe chỉ biết lao đầu vào tìm kiếm, nhờ hết những thám tử lừng danh. Cuối cùng hắn cũng tìm thấy được Doãn Thanh nhưng là lúc tiến hành lễ cưới của cô ấy cùng một tên người Pháp cao ráo, gia thế và quyền lực hơn hắn lúc bấy giờ. Trước lễ cuới, hắn đã không đếm xỉa đến lời khuyên ngắn của mọi người, xông vào phòng của cô dâu, cầu xin :
-anh xin em đấy Doãn Thanh. Nếu anh có gì không phải với anh thì em cứ nói, anh có thể sửa chữa được mà. Em cần thứ gì, anh sẽ không nề hà bất cứ thứ gì mà mang về cho em đâu Thanh à.
-Hừ! tôi chán anh lắm anh biết không Lâm. Anh là một con người nhu nhược, cả thân thể của tôi anh cũng không dám động tới huống chi là làm việc gì đáp ứng nhu cầu của tôi
-Nhưng anh muốn để dành điều đó cho đếm tân hôn
-Ak vâng! Cảm ơn anh về sự tử tế đó. Đã để dành điều đó cho chồng của tôi
-Em…em có thể suy nghĩ lị được không hả Thanh. Tình yêu bao lâu nay của chúng ta. Chẳng lẽ…
-Tôi đã quyết rồi, chẳng có gì là suy nghĩ lại cả. anh ấy làm cho tối vui sướng, hạnh phúc, rất nam tính còn anh…tôi tưởng chừng như sống với một đứa con gái vậy
-Anh…
-Tôi nghĩ anh nên biến đi trước khi chồng tôi biết iệc anh xông tùy tiện vào phòng tôi
Chưa để hắn kịp nói gì, cô đã đẩy hắn ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Hắn bước từng bước nặng nề rời đi, nước mắt rơi mặn chát. Hết! hết thật rồi. chẳng còn gì nữa. hahaha! Hóa ra cái thứ gọi là tình yêu là vậy đấy. cái gọi là hạnh phúc là vậy đấy. gọi là thủy chung của người đàn bà là vậy đấy. khốn khiếp! khốn khiếp! hắn hận! hận người đàn bà ấy. nhưng càng hận…hắn lại càng nhớ người phụ nữ ấy. khuôn mặt bầu bĩnh, nụ cười như thiên thần. nụ cười trong sáng đến mức người ta cứ ngỡ gặp được một thiên thần. vậy mà…có ai ngờ được rằng…là thiên thần đội lốt ác quỷ. Hahaha! Hắn đã thua…thua thật rồi. thua mưu trí của phụ nữ. người phụ nữ ấy lại có thể qua mặt hắn một cách dễ dàng như vậy. hắn sau mấy ngày trốn trong phòng mang theo đau đớn thì bỗng cảm thấy mình trong mấy ngày qua thật ngu ngốc, thực sự là quá ngu ngốc. kon mụ đàn bà ấy đã để lại trong lòng hắn một vết thương quá sâu, sâu đến nỗi hắn từ đó bỗng trở nên thù ghét đàn bà. Hắn bắt đầu bước chân vào sàn nhảy, tập tành ăn chơi, giao tiếp và quan hệ với nhiều đàn bà, sau tình một đêm, hắn đá con người ấy thẳng tay một cách không thương tiếc. để rồi khi con người ấy phai khóc lóc quỳ xin dưới chân hắn, hắn mới cảm thấy rât thỏa mãn. Rốt cuộc…hắn cũng đã khiến những người đàn bà phải vì hắn mà đau khổ. Hahaha. Và với nó cũng như thế. Sau khi gieo tỏng lòng nó một tình cảm, hắn mới từ từ bóp nát trái tim hắn. hắn phải để cho nó nếm mùi đau khổ mà hắn đã từng trải qua khi bị người đàn bà đó đá như thế nào