Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

Chương 2: Pheromone Của Cậu Rất Ngọt


Bạn đang đọc Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng – Chương 2: Pheromone Của Cậu Rất Ngọt


“Cậu không thể khống chế pheromone à?” Trần Thừa Phong lại hút một hơi thuốc, sau đó dập tắt rồi ném vào gạt tàn ở đầu giường rồi hỏi.

Pheromone mùi sữa này làm hắn ngứa ngáy, tuy rằng hắn chưa từng có omega nào bên ngoài, nhưng đây chắc chắn là hương vị mà alpha không thể kháng cự, đáy lòng hắn liền xuất hiện ý nghĩ muốn cắn một miếng, nói không chừng còn muốn đè dưới thân bắt nạt một phen.

An Lê bị hỏi có chút hoảng loạn, cậu mới phát hiện mình không mang miếng dán ức chế, pheromone tán loạn trong không khí, bản thân lại không ngửi thấy, cậu nhanh chóng duỗi tay sờ tuyến thể, vì khẩn trương nên càng phóng ra nhiều pheromone.

Cậu không kiểm soát được pheromone, khi còn nhỏ từng gặp tai nạn giao thông nên tuyến thể bị hỏng, ngày thường đều phải dán miếng dán ức chế, nhưng mà thời điểm cậu bị ép đưa đến Trần gia lại không kịp lấy.

“Em quên mất, xin lỗi… xin lỗi…” An Lê khẩn trương cắn môi dưới, cậu rất sợ người này.

Trần Thừa Phong dập thuốc tới gần cậu, trực tiếp áp cậu dưới thân, làm An Lê ngã phịch xuống duỗi thẳng chân, nhưng Trần Thừa Phong cao gần mét chín rất dễ dàng chặn cậu lại, “Cậu sợ cái gì?”
Nhìn gương mặt An Lê, người này sao trông có vẻ còn nhỏ hơn tiểu thiếu gia nhà họ?
“Cậu thành niên rồi à?”
“Thành niên rồi… Trên giấy chứng nhận có viết, em… đã 22 tuổi.


” Cổ tay của cậu bị Trần Thừa Phong siết chặt đè trên đỉnh đầu.

“Phải vậy không?” Hắn cúi đầu ngửi cổ An Lê, là hương sữa trên người cậu, “Nhìn qua không giống.

” Hắn thấp giọng nói.

“Hức… Tiên sinh ngài đừng như vậy, em… huhu…” An Lê cảm nhận được cổ mình bị ngửi, tay kia của Trần Thừa Phong sờ sờ tuyến thể sau cổ cậu, làm cậu sợ tới mức không dám động đậy.

Cậu nghiêng đầu, không hiểu sao lại chảy nước mắt, cậu bật khóc nức nở, Trần Thừa Phong còn chưa làm gì, chỉ muốn xác định xem người này mềm mại như thế nào mà thôi, sao lại dễ khóc như vậy?
Chính mình cũng không bắt nạt người ta đúng không? Người đó khóc cái gì?
“Đừng khóc nha, làm như tôi bắt nạt cậu không bằng.

” Hắn nhướn mày, buông tay người ta ra, mước mắt An Lê chảy dọc theo gương mặt, tích tụ trên áo sơ mi.


Cũng không biết có phải do vừa rồi hắn dùng sức quá mạnh hay không, cổ tay An Lê đỏ lên, nhìn qua càng giống như bị làm đau đến khóc, thút tha thút thít đáp lời, “Hu hu… Trần tiên sinh, không… không bắt nạt em hu hu hu…”
“…”
Ngày thường ở công ty, Trần Thừa Phong đều không nhìn omega dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng đối với người trước mặt, không hiểu sao hắn lại có nhiều thêm một chút kiên nhẫn.

“Khóc gì mà khóc!”
Trần Thừa Phong vốn nghĩ liệu có thể ngăn cậu khóc hay không?
Bầu không khí yên lặng hai giây, An Lê bị hắn dùng giọng nói đáng sợ quát, run lên một cái, quả thật không khóc hai giây, sau đó giương mắt nhìn Trần Thừa Phong, giây tiếp theo!
“Oa…”
“…”
“Hu hu hu… Hu hu hu… Em không khóc, em không khóc hu hu hu…” An Lê mềm như bông đáp, giống như kẹo bông gòn, vừa khóc một cái là cả người tan chảy.

Trần Thừa Phong thoáng chốc nghẹn lời, không biết nói cái gì, nuốt nước miếng, bởi vì An Lê bị hắn giam ở trong lồng ngực, khoảng cách thật sự quá gần, mùi sữa khiến hắn có xúc động muốn cắn người.

“Hu hu hu… Hức… Hu hu hu”
An Lê khóc đến mức nấc cục.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.