Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 4: Nguy Cơ Trọng Đại


Đọc truyện Bệ Hạ Xin Tự Trọng – Chương 4: Nguy Cơ Trọng Đại


Ngày thứ ba đi phòng đánh canh làm việc, Điền Thất và Vương Mạnh cũng có chút thân hơn, lẫn nhau chia sẻ tiểu thuyết và thức ăn, ngồi một chỗ tán gẫu.
Vương Mạnh ở cục Tửu Thố Diện (rượu dấm bột) đi làm, đừng nhìn cái tên của nha môn này không đủ cao mà lầm, nơi này là nơi có thể mò được lợi ích, bởi vậy tuy rằng phẩm chất của hắn không cao bằng Điền Thất, nhưng cũng thu hoạch đến sự ghen tị của Điền Thất.
Tiểu tử này vì đắc tội người khác mới bị tống cổ đến phòng đánh canh.

Loại lý do này là lý do hoạch tội phổ biến của các nội quan, so sánh với lý do hoạch tội của Điền Thất thì thật có chút nghe rợn cả người.
Cái gì? Va chạm thánh giá?!
Không riêng Vương Mạnh, ngay cả tên thái giám giám sát bọn hắn nghe lời này đều trừng to mắt, lắc đầu cảm thán Điền Thất bất hạnh.

Bất quá nàng cũng là may mắn, dù sao va chạm thánh giá mà cuối cùng ngay cả ăn đòn cũng chưa ăn, thấy rõ cuộc đời của tiểu tử này cũng chưa có đi tới cùng.
Cũng không phải nói Hoàng thượng có bao nhiêu hung tàn, mà phương diện này có một cái duyên cớ: Hoàng thượng hắn chán ghét thái giám.
Sở dĩ chán ghét thái giám, đều là vì bóng ma tâm lý mà tiên đế lưu lại cho con trai này của ông ta.

Vị Hoàng đế chết đi kia ở trên triều là một vị cấp trên mặc kệ công tác, điều này cũng thì thôi, thế nhưng ông ta còn nuôi trồng thế lực cho hoạn quan, khiến cho hoạn quan phát triển lớn mạnh, nắm trong tay trọng quyền, ở trong triều đình đi ngang, bách quan cũng phải xem sắc mặt của bọn hắn.
Quá không tưởng nổi.
Trong mắt của bọn thái giám đều là tiền, làm sao biết trị quốc, một khi làm cho bọn họ được thế, tất nhiên sẽ làm chút chuyện xấu khiến người khác giận sôi.

Mấy quan viên triều trước khổ đọc mười năm thi cử đi ra, vừa ghen tị vừa khinh bỉ với bọn thái giám này, kèm thêm là sự bất đắc dĩ, những lúc tất yếu bọn họ còn phải đi lấy lòng bầy bị thiến này, thật sự là khổ không thể tả.

(Nguyên văn là bầy “yêm thụ” = “thiến cái dựng thẳng”)
Như vậy còn không phải đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất là năm đó có một đại thái giám một tay che trời, cùng Quý phi nương nương thầm cấu kết, ngày ngày thêm mắm thêm muối với Hoàng đế, khuyên Hoàng đế phế Thái tử, sửa lập con trai của Quý phi nương nương làm Thái tử.
Vị Thái tử thiếu chút nữa bị phế kia chính là đương kim thánh thượng.
Lần này hiềm khích liền kết lớn.
Ngươi nói, Hoàng thượng có thể thích được bầy bị thiến này sao?
Cho nên sau này Hoàng thượng lên ngôi, chuyện làm đầu tiên chính là diệt trừ thế lực của hoạn quan, lấy đại thái giám cầm đầu Ti Lễ giám làm lý do, cả đám thái giám đầu lĩnh kia một người cũng không thoát, toàn bộ đều rơi đầu xuống đất.


Ngày hành hình đó Đại Lý Tự khanh tự mình giám trảm, mọi người trong kinh thành đều đổ xô ra đường chạy đi xem giết thái giám.

Trên triều đình và dưới dân gian đều một mảnh khen hay, uy vọng của Hoàng thượng chính là theo khi đó xây dựng lên.

Mặc dù mọi người không có nói rõ, nhưng đều rất ăn ý đạt tới nhận thức chung:
Ngươi so với cha ngươi mạnh hơn nhiều!
Lúc đăng cơ Hoàng thượng mới mười tám tuổi, liền đánh xong trận đánh hoành tráng này, trực tiếp đem quyền lực thu hồi đến trên tay mình.

Các đại thần kiến thức đến thủ đoạn của hắn, cũng không dám làm trò mèo gì nữa, từng người từng người đều cực kỳ ngoan.

Thế là Hoàng thượng tuy rằng chỉ là thiếu niên thiên tử, lại không gặp được vấn đề khó khăn: Làm cách nào cùng lão thần chung sống hài hòa, mà đại đa số thiếu đế vừa đăng cơ thường gặp phải.
Đến năm nay, Hoàng thượng đã đăng cơ năm năm, năm năm này có rất nhiều thứ đã thay đổi, lại có một điểm chưa hề thay đổi: Hắn ghét thái giám.
Tóm lại, dưới bối cảnh như vậy, Điền Thất chỉ là bị Hoàng thượng đuổi đến phòng đánh canh, thấy rõ hắn đã lưu tình biết bao nhiêu.
Điền Thất có chút ngoài ý muốn.

Nàng hồi tưởng lại hành vi của mình một chút, nàng cầm y phục của Hoàng thượng chùi nước mũi, ở trước mặt Hoàng thượng ngủ khì, mấy chuyện này xem làm sao cũng là tội không thể tha thứ, rơi đầu cũng không đủ, tại sao Hoàng thượng lại khoan dung với nàng như thế chứ?
Một khi ra chuyện, có người thích theo tự thân tìm nguyên nhân, có người thích theo trên mình người khác tìm nguyên nhân.

Hai loại này Điền Thất đều không tính, nàng mới không cần biết ai đúng ai sai, nàng chính là thích cầm kính lúp ra tìm kiếm âm mưu.
(Editor: Điền Thất không phải xuyên không nha, tg dùng từ hiện đại để dẫn truyện nhiều lắm, 1 phần bối cảnh truyện giống như lấy xã hội nhà Thanh, nên có nhiều đồ vật và tình tiết khá hiện đại.)
… Hoàng thượng sẽ không là nghĩ kiềm nén lại rồi làm lớn một trận đi?
Thế là nàng lập tức có chút bất an, rồi lại tự mình an ủi, Hoàng thượng ở ngôi cửu ngũ vội như vậy, mới sẽ không nhàm chán đến mức tìm một tên giam thừa nho nhỏ tìm phiền toái.
Vương Mạnh thấy vẻ mặt của Điền Thất giống như đèn kéo quân mỗi lúc một cái dạng, không biết tâm tư nàng xoay chuyển mấy lần.

Mắt thấy muốn đánh canh một, hắn đẩy đẩy Điền Thất, “Nè, nên đi đánh canh.”
Hôm nay Điền Thất vẫn tới sớm như cũ.


Chẳng qua ban ngày nàng đã ngủ đủ, đoán chừng nửa đêm về sáng cũng không ngủ được, thế là khoát tay áo, “Ngươi đánh đầu đêm đi.

Cả đêm ta đều không cần ngủ.”
Vương Mạnh cũng không khách khí với nàng.
Canh năm ba phần, hết giờ làm, Điền Thấy cúi đầu đi gấp, Vương Mạnh lại đuổi theo sát bên cạnh nàng.
Thấy Điền Thất không phản ứng tới hắn, Vương Mạnh thấp giọng nói, “Biết không, ngươi sắp mất mạng.”
Điền Thất đột ngột khựng chân lại, nàng dụi dụi mắt, hỏi, “Là ta chưa tỉnh ngủ hay là ngươi chưa tỉnh ngủ?” Nói xong xoay người muốn đi.
Vương Mạnh theo kịp nói, “Ta là cảm thấy ngươi người này không tệ, cho nên muốn giúp ngươi một phen.”
Điền Thất buồn ngủ muốn chết, lười phản ứng lời bậy tiếng bạ của hắn.

Thế là Vương Mạnh cứ như thế đi chung một đường theo tới sở Thập Tam, còn rất không lễ phép đi vào phòng của Điền Thất.
Vừa vào phòng, hắn nói với Điền Thất, “Ngươi đem thắt lưng cởi ra đi.”
Bốp!
Không chờ suy nghĩ, tay Điền Thất đã phản ứng trước một bước, tát hắn một cái.
Vương Mạnh bụm mặt, có chút ủy khuất, “Đừng nói ngươi cho rằng ta muốn phi lễ ngươi nha? Ngươi cảm thấy một tên thái giám làm sao mới phi lễ được một tên thái giám khác chứ?”
Điền Thất sờ sờ mũi, thấy trên mặt hắn nhanh chóng nổi lên vết sưng đỏ, thì có chút hổ thẹn, “Ngươi tới cùng muốn làm gì?”
“Ngươi đem thắt lưng cởi ra, ta phải xác nhận trước một chút.”
Điền Thất đành phải nghe theo, cởi thắt lưng ra đưa cho hắn.
“Kéo.”
Lại đưa cho hắn cây kéo.
Vương Mạnh ngồi ở bên cạnh bàn, đem đường may nối của thắt lưng cắt ra một cái khe, rồi đối với mặt bàn vẩy vẩy, giũ ra một ít phấn bột.
Điền Thất có chút kỳ quái, “Đây là cái gì?”
Vương Mạnh dính chút phấn bột, để ở chóp mũi ngửi ngửi, lại nếm nếm, nói: “Trong này có đào nhân và hồng hoa, là thuốc trừ ứ thông kinh; có xạ hương và tả diệp, có tính hàn thúc tiêu chảy; có ban mâu và thương lục, hai loại này có độc.


Trừ mấy thứ đó, còn có mấy loại khác, xứng cùng một chỗ nghiền thành bột mịn, nhét vào trong thắt lưng của ngươi.”
Tuy rằng Điền Thất không hiểu dược lý, nhưng nghe hiểu được mấy câu nói này, trong phút chốc mặt mày trắng bệch.
Vương Mạnh nhìn nàng một cái, tổng kết nói, “Tóm lại, mấy loại thuốc này đối với thai phụ tới nói có bất lợi rất lớn, Tống chiêu nghi sanh non, nguyên nhân đại khái hẳn là như thế.”
Hai cái đùi của Điền Thất nhũn ra, mò cái ghế dựa ngồi xuống, thanh âm mơ hồ, “Tại sao ngươi lại biết mấy thứ đó? Có chắc không?”
Vương Mạnh khẽ gật đầu, “Nói thật với ngươi, nhà ta nguyên là làm nghề y, sau đó phạm tội, ta mới bị ép vào cung làm thái giám.

Mấy thứ thuốc này từ nhỏ ta liền phân biệt, tuy nhiều năm không đụng qua, nhưng cũng còn nhận biết.”
Điền Thất nhìn thắt lưng bị mở ra ở trên bàn kia, trong ngực lạnh buốt một mảnh.

Là nàng, là nàng hại chết Tống chiêu nghi.

Tống chiêu nghi đối với nàng tốt như vậy, lại không nghĩ đến là dẫn sói vào nhà, nàng lại là một cái sao chổi.
Tình người trong cung đạm bạc, giao tâm rất thiếu, tính toán lại nhiều.

Điền Thất tuy là có mục đích tiếp cận Tống chiêu nghi, nhưng cũng là chân tâm hầu hạ người chủ tử này.

Hiện tại đột nhiên phát hiện, thì ra người hại chết Tống chiêu nghi chính là nàng, Điền Thất cảm thấy tạo hóa thực là trêu người.

Cảm giác đến trên mặt hơi ngứa, nàng sờ sờ, thế nhưng là nước mắt.
Vương Mạnh than thở một hơi, nói: “Ngươi đừng vội khóc, trước hết nghĩ xem làm thế nào đi.” Hắn dùng ngón tay chỉa chỉa sợi thắt lưng kia, “Ngươi bị người lợi dụng, hiện tại có trăm miệng cũng không biện bạch được, nếu thứ này bị cầm đến trước mặt Hoàng thượng, ngươi chính là có mười cái đầu cũng không đủ chém.”
Điền Thất lau mặt, nàng cầm lấy sợi thắt lưng kia, giũ giũ, lại giũ ra thật nhiều bột phấn.
Bột phấn này được bó thành từng nhúm từng nhúm nhét vào trong thắt lưng, xem ra giũ cũng giũ không sạch.

Điền Thấy nắm chặt thắt lưng, nói với Vương Mạnh, “Cảm ơn ngươi.”
Vương Mạnh khoát tay áo, “Đừng khách khí.

Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với người khác.”
Điền Thất gật gật đầu, “Ta biết,” Nếu như muốn hại nàng, thì đã không nói với nàng.
Chuyện kế tiếp Vương Mạnh không muốn xen vào, thế là cáo từ.

Điền Thất cũng không buồn ngủ, nàng nhìn chằm chằm sợi thắt lưng kia phát ngốc, tâm niệm quay cuồng.

Dây thắt lưng này là do sư phụ Đinh Chí tự tay đưa cho nàng.

Nàng thăng thành giam thừa, Đinh Chí đi giúp nàng nhận quần áo mới.
Đinh Chí là người của Đức phi.
Đức phi không được sủng, Tống chiêu nghi được sủng.

Đức phi không có con, Tống chiêu nghi có con.
Điền Thất không dám nghĩ thêm nữa.

Thanh danh của Đinh Chí tuy rằng không quá tốt, nhưng cùng nàng có bảy năm tình thầy trò, tổng không đến mức tự tay đẩy nàng vào trong hố lửa.
Nhưng mà ở trong hoàng cung này, trừ tiền và quyền ra, lại có cái gì đáng tin? Ngay cả cha con và huynh đệ đều có thể tương tàn, nói gì đến tình thầy trò?
Nhưng chỉ bằng sợi thắt lưng này liền kết luận Đinh Chí lợi dụng nàng, cũng không chính xác.

Điền Thất lại không thể cầm thắt lưng đi chất vấn, đi, chính là tự tay đem nhược điểm đưa tới tay của người khác.
Thôi, chuyện với sư phụ khoan nói tới, trọng yếu trước mắt là phải làm sao giải quyết sợi thắt lưng này.

Giũ là giũ không xong, giặt cũng giặt không sạch — không cần biết giặt được sạch đến cỡ nào, người trong nghề vẫn có thể nhận ra.
Biện pháp tốt nhất là hủy thi diệt tích.

Nhưng mà quần áo phát cho nội quan là có định chế, thắt lưng của giam thừa và thắt lưng của trường tùy không giống nhau, nếu nàng đem nó hủy đi, thì biết đi nơi nào tìm một cái giống như vậy? Tới cục Châm Công muốn? Như vậy không phải tương đương với không đánh mà khai sao.
Điền Thất đột nhiên nghĩ tới một cái vấn đề rất ác liệt: Nàng hiện tại là bị người lợi dụng, nếu như người lợi dụng nàng lại đem nàng đi cáo trạng, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Làm đao xong rồi lại tiếp tục làm con dê thế tội?
Không cần biết nàng có vô tội hay không, chỉ cần chuyện này bị chọc ra thì mệnh của nàng liền chấm hết.

Dù cho Hoàng thượng lại rộng lượng đi nữa, cũng sẽ không buông tha nàng.
Suy xét đến thái độ hiện tại của Hoàng thượng, người đầu têu ở sau lưng xác thực cũng rất cần một con dê thế tội.
… Làm sao bây giờ?!
Điền Thất cảm thấy chính mình như đứng ở trên mũi đao, cái mạng nhỏ không ngừng lắc lư.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.