Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 69: Cố sự nạp phi


Đọc truyện Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi! – Chương 69: Cố sự nạp phi

Lục cung tuy chỉ có một vị hoàng hậu, nhưng tốt xấu gì cũng là có một vị, sau khi hạ triều Tuyên đế cũng coi như có chỗ mà quay về. So với bình thường đi Văn Đức Điện xem tấu chương mấy canh giờ, hiện tại thái độ xử lý triều chính của hắn cũng không tích cực như vậy, hạ triều liền hướng hậu cung mà chạy tới.

Đáng tiếc chạy chậm một bước, bị Hồng Lư Tự khanh níu lại: “Bệ hạ, nữ thích khách Lục Kiều kia còn ở trong Hồng Lư Tự, không biết bệ hạ tính xử trí như thế nào?”

Mấy ngày nay trong triều phong ba không ngừng, việc Nam Cương sứ đoàn hành thích bị ngó lơ, không ai thèm hỏi đến. Khó khăn lắm Tuyên đế mới thành thân được, đâu còn ai rảnh mà đi quản việc nhỏ này, Lục Kỳ liền nhân cơ hội giữ chặt hắn, để hắn sớm xử lý nàng kia.

Đều là hành thích, nhưng nam thích khách sớm đã bị trảm, toàn bộ vũ cơ cũng bị đưa vào giáo phường, chỉ có vị mỹ nhân ở trong Hồng Lư Tự kia là không cho giết cũng không cho thẩm vấn, ai biết Tuyên đế có phải hay không có ý tứ khác?

Lục Kỳ tuổi còn trẻ đã làm đến chức vị đứng đầu cửu khanh, giỏi nhất là đoán ý hành sự, mặt khác, chính là y cùng Hà thừa tướng rất hợp nhau. Cũng không phải hợp nhau trong nghiên cứu học vấn gì, thân mật mà nói, Lục Kỳ thích Phật, ngoại trừ lúc tìm được chỗ ăn chay ngon không quên kêu đối phương, còn có mỗi khi nói đến huyền lý thiền ý đều sẽ nước miếng tung bay tứ phía.

Nhưng hai người đều là kẻ nhập thế, ngoài chuyện yêu thích Phật pháp, cả hai còn rất thích làm mai làm mối. Chỉ cần nói tới điểm này, hai người tức khắc có thể dứt bỏ định kiến bè phái, nói đến nước miếng tung bay, khách lẫn chủ đều tẫn hoan. Chẳng qua Lục Kỳ còn trẻ, số lượng cùng thanh danh làm mai so ra vẫn còn kém xa Hà thừa tướng. Ví dụ như quan viên trong triều từ tam phẩm trở lên mà gả cưới, vợ chồng Hà thừa tướng cơ hồ đều có thể xử lý, nhưng những quan viên chức phận không đủ cao, ngày thường không có cơ hội đăng môn phủ Hà thừa tướng, nhưng có thể được Hồng Lư Tự khanh làm mai thì cũng coi như là vinh quang hạng nhất.

Lục Kỳ so với Hà thừa tướng còn có một ưu điểm nổi trội hơn cả, đó chính là y không có thị thiếp, đặc biệt là hoàng gia thị thiếp. Lúc trước không có ai chịu gả vào trong cung, y vẫn luôn không thể phát huy sở trường, hiện giờ Tuyên đế đã lập hoàng hậu xuất thân thế gia, trong lòng y liền ngứa ngáy không thôi, cảm thấy nữ thích khách này mặc dù xuất thân thấp hèn nhưng lại được thánh thượng để ý, quả đúng là cơ hội luyện tập trời cho.

Tuy rằng nữ tử này xuất thân không tốt, nhưng nữ nhân xuất giá chính là người nhà chồng, vào cung rồi, nàng sẽ còn quyến luyến cố quốc được nữa sao? Chỉ cần thánh thượng thích, Nam Cương thì tính là cái gì.

Lục Kỳ một lòng quyết tâm làm mai mối cho Tuyên đế, còn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà vì nàng biện hộ vài câu: “Nàng kia cũng là bất đắc dĩ. Cô mẫu nàng không được Nam Cương vương sủng ái, gia tộc cũng tràn ngập nguy cơ, việc đi sứ đều là bị Nam Cương vương uy hiếp, vì cứu người nhà mới làm ra cử chỉ phản nghịch. Tuy tội không thể tha, nhưng về mặt tình cảm thì có thể tha thứ.”


Tuyên đế tất nhiên biết thân thế Lục Kiều, càng biết nàng kiếp trước sau khi vào Đại Hạ vẫn luôn ái mộ chính mình, vì hắn không tiếc dâng lên hết thảy. Nhưng kiếp này Lục Kiều cũng không bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hắn trong cung đã có Chu Huyên, nếu lại đem người tiến vào mới là chân chính không có trách nhiệm.

Tuyên đế đem bản cung khai kia thả lại trên bàn, nhìn nhìn Lục Kỳ đang ngẩng đầu chờ đợi, cõi lòng đầy tiếc nuối mà nói: “Ý của khanh trẫm đã minh bạch. Trời cao có đức hiếu sinh, trẫm không đành lòng giết nàng, cũng không thể thả nàng, thời gian tới khanh đành phải vất vả một chút, khi nào Nam Cương bình định rồi sẽ thả nàng trở về đoàn tụ cùng người nhà.”

Lục Kỳ ôm phải một khối khoai lang phỏng tay không thể vứt, lại thêm không thể phỏng đoán chuẩn xác tâm ý của Tuyên đế, một chuyến đi này liền có chút không được viên mãn, trong lòng so với Tuyên đế càng tiếc nuối vài phần. Tuyên đế vội vàng lên ngự liễn, y muốn cản cũng không cản được, đành phải ảm đạm rời cung.

Làm mai không thành, dưới sự buồn bực y liền đi đến quán ăn chay nổi danh trong kinh thành mua mấy phần thức ăn tinh xảo, mang đến phủ Hà thừa tướng.

Kỳ thật dù y không mang đồ ăn tới, phủ Hà thừa tướng cũng sẽ lưu y lại ăn cơm. Mà không chỉ có y, ngoại trừ con cháu Hà thị, còn có Phượng Huyền, người từ sau khi bị trục xuất khỏi gia tộc liền thường xuyên đến nhà người khác cọ cơm. Hà thừa tướng cùng Lục Kỳ đặc biệt thân thiết, gặp mặt liền cười nói: “Lục khanh lại tìm được đồ chay ngon sao, là tiệm mới khai trương hay là món mới của quán cũ?”

Lục Kỳ đáp: “Nào có đồ ăn ngon gì, vẫn là mấy món tháng trước cùng Hà công đi ăn qua kia, hôm nay vừa lúc rảnh rỗi liền mua tới.”

Nhân lúc ngồi xuống thì trông thấy Phượng Huyền, ngược lại có vài phần kinh ngạc: “Tiểu Phượng học sĩ không phải ở trong cung làm việc hả? Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới phủ thừa tướng chơi vậy? Ta tới cũng thật vừa lúc, lần trước chúng ta bàn luận về ‘Tiểu Phẩm’, còn có mấy chỗ chưa tranh luận xong!”

Lục Kỳ ngay cả đồ ăn cũng không thèm ăn, bắt lấy Phượng Huyền, đối Hà thừa tướng nói: “Hà công hôm nay không thể lại bá chiếm tiểu Phượng học sĩ, phải chia cho ta một nửa mới được.”


Hà thừa tướng mỉm cười lắc đầu: “Ngươi thật là nóng vội, tiểu Phượng học sĩ đến phủ ta không phải chỉ để ăn cơm cùng so luyện học vấn, mà còn muốn thương lượng chính sự, ngươi dù có vội vã muốn trò chuyện về phật học thì cũng phải chờ chúng ta nghị luận việc bổ sung thị vệ cho xong.”

Nhắc tới chuyện trong cung, Lục Kỳ lại xuống tinh thần: “Trong cung rộng lớn, thị vệ lại nhiều, thêm vài cái nữ nhân cũng không tính phiền toái, như thế nào mà bệ hạ không chịu nạp thêm vài nữ tử vào cung?”

Lục Kỳ tuy chỉ tự mình oán giận, lại khiến Phượng Huyền nghe được để vào trong lòng. Y là thống lĩnh Ngự lâm quân, việc Chu Huyên vào cung có thể lừa được người khác nhưng không lừa được y, mấy ngày nay trong lòng y đều có chút buồn bực khó giải. Nay bỗng nghe được Tuyên đế lại muốn nạp phi, càng hãi hùng khiếp vía, vội buông đũa hỏi: “Là nữ nhân nào? Không phải mới lập hoàng hậu sao, bệ hạ sao lại muốn lập phi?”

Hà thừa tướng cũng hỏi: “Là nữ nhi kinh quan hay là nữ nhi của quan viên tỉnh? Phụ thân là mấy phẩm?”

Lục Kỳ nhíu sâu mày, ai oán thở dài: “Không phải con nhà lành, chính là cái nữ thích khách Nam Cương kia. Ta thấy bệ hạ vẫn luôn giữ lại nàng, tưởng muốn nạp nàng vào cung, kết quả lại không phải. Ngươi nói xem chỗ của ta không phải Đại Lý Tự, suốt ngày giữ một nữ tử mỹ mạo, nói ra nói vào thật không dễ nghe! May là thê tử nhà ta hiền lương, đổi thành như Tần thượng thư, ngày nào đó không chừng vác gậy gộc đánh tới Hồng Lư Tự, kêu ta phải làm người thế nào đây!”

Hà thừa tướng cười nói: “Làm quan thì phải vì thánh thượng phân ưu, chỉ là một nữ tử thì sợ cái gì? Nếu phu nhân của ngươi đấm ngươi, nơi này của ta nhất định sẽ để ngươi tá túc.”

Lục Kỳ không biết nghĩ đến cái gì, cả người run run, lại lôi kéo Phượng Huyền hỏi: “Tiểu phượng lang quân thường ở trong cung, chắc biết là Chu gia đưa vị nhi tử nào vào cung chứ? Hai ngày trước ta gặp Hạ Trưng, bị hắn bắt lấy than oán một trận, nói là lục lễ không được đầy đủ, hoàng hậu còn chưa thành hôn liền vào cung, hắn nói người chủ hôn cũng không biết Chu thị là người phương nào, nhập cung từ bao giờ…… Nghe nói ngay cả…… Chu lão tướng quân cũng không biết hoàng hậu là từ đâu ra, nghĩ lại càng thêm buồn bực.”


Phượng Huyền trong lòng ảm đạm, phản ứng liền chậm nửa nhịp, chỉ nghe được Hà thừa tướng nói: “Sớm biết vậy lúc trước để cho Tạ Nhân tiến cung cho rồi, vòng tới vòng lui hoàng hậu vẫn là nam tử, ngay cả thân phận lai lịch đều không biết rõ. Tạ Nhân ít nhất cũng là nhi tử của Từ Châu mục Tạ Cốt, hiếu thuận hiểu lễ, thiếu niên danh khí……”

Trưởng tử của Hà thừa tướng là Hà Hiến bỗng nhiên chen vào một câu: “Bệ hạ đã thích nam sắc, tất nhiên sẽ không nạp nữ tử vào cung, tương lai có lập phi tần cũng sẽ chọn lựa từ trong đám đệ tử triều thần. Luật pháp của triều ta từ trước đến nay, nữ tử không được tham gia vào chính sự, nhưng nếu là nam tử vào cung, sau này còn có thể hay không tham gia vào chính sự?”

Hà thừa tướng bắt lấy chiếc đũa gõ đầu nhi tử một cái, mắng: “Loại sự tình này hạng người như ngươi có thể nghị luận sao?” Quay đầu lại hướng Lục Kỳ và Phượng Huyền nói: “Không tốt, ta còn chưa thay đám nhi tử của đồng liêu làm tốt mai mối, vạn nhất qua một hai năm bệ hạ lại muốn tuyển phi, nhắm trúng nhi tử của các quan viên trong triều thì phải làm sao? Lại vạn nhất bệ hạ chọn người từ trong triều……”

Phượng Huyền nắm chặt cơ hội, nhìn như tùy ý đáp: “Lôi đình mưa móc đều là thiên ân, bệ hạ nếu thật nhìn trúng ai cũng là vinh hạnh của thần tử chúng ta. Chỉ là trước có tổ chế hậu cung không được tham gia vào chính sự, bệ hạ nay mở ra tiền lệ nạp nam hậu nam phi, chỉ sợ thượng triều lại phải nghị luận sửa đổi chế độ hậu cung một phen.”

Phụ tử Hà thừa tướng tuổi đều lớn, không sợ bị cường đoạt vào cung, bởi vậy lúc thảo luận việc này cũng vô cùng tích cực, quên không đặt mình vào hoàn cảnh người khác để lo âu cảm nhận. Phượng Huyền mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ về đại hôn của Tuyên đế, chỉ hận vị trí hoàng hậu kia không phải là của mình, ngồi ở một bên làm bộ vô tình mà thay Hà thừa tướng đưa ra chủ ý, tận lực thay bản thân mở ra con đường tiến thân làm thị quân.

Chỉ có Lục Kỳ tuổi không tính lớn, trong nhà tuy có thê tử, lại vẫn cảm thấy chính mình thiếu niên anh tuấn văn thải phong lưu được thánh thượng coi trọng, liền lo lắng ngày nào đó sẽ bị tuyển làm phi tần. Thời cổ nữ đế, công chúa dưỡng trai lơ nhưng không nhất định bắt người nọ ly hôn, không biết Tuyên đế tính thế nào? Lại nói nam tử cùng nữ tử bất đồng, thị quân của hoàng đế đều được ban quan tước vàng bạc, Hạ triều tự nhiên cũng nên bắt chước theo tiền nhân, nếu vào hậu cung xong liền không thể làm quan thì quả thật không có lợi.

Lục Kỳ cũng mặc kệ suy nghĩ của mình là thật hay giả, so với Phượng Huyền còn tích cực tham gia thảo luận hơn. Cái gì kinh Phật thiền lý đều bị y vứt ra sau đầu, thẳng đến khi về tới nhà cõi lòng vẫn tràn đầy kích động mà đem việc này nói với phu nhân của mình.

Lục phu nhân từ nhỏ đã đi theo bên cạnh phụ thân học hỏi chính sự, nghe xong Lục Kỳ khẳng khái mà nghị luận việc triều chính, liền lập tức lấy gậy đập y một trận, oán hận giáo huấn: “Nhà chúng ta không có nhi tử để vào cung, ngươi hùa theo kích động làm cái gì? Có phải hay không ngươi nghĩ muốn đem cái mặt già nua của mình đi a dua mời sủng? Lần tới lại khiến ta nhìn ra ngươi có tính toán lấy sắc thị quân, ta liền đánh gãy chân ngươi, ly hôn ngươi, mang theo nữ nhi gả cho thiếu niên lang quân!”

Lục Kỳ bị đánh đến thành thật giống như con thỏ, bụm mặt ấp úng nói: “Hiện giờ bệ hạ đã có hoàng tôn, lại lập nam hậu, về sau muốn nạp nam phi cũng là nước chảy thành sông, làm thần tử muốn ngăn cản cũng không được. Ta trở về cùng ngươi thương nghị cái này là vì lo cho gia tộc của chúng ta, không phải ngươi còn có hai đệ đệ chưa lập gia đình đó sao, ta sợ bệ hạ muốn triệu con cái triều thần vào cung, chậm trễ đường làm quan của bọn họ……”

Việc Tuyên đế muốn nạp nam phi bỗng chốc lan truyền khắp nơi, càng truyền càng xa, chúng thần tuy rằng không dám công nhiên nghị luận, nhưng cả triều trên dưới trừ bỏ Tuyên đế cùng Chu Huyên, không ai là không biết hắn muốn nạp phi. Thái độ của mọi người tuy không giống nhau, nhưng vẫn có không ít người bắt đầu trù bị hôn sự, khiến Hà thừa tướng cùng Hồng Lư Tự khanh là hai kẻ khởi xướng bận tối mặt tối mày, không rảnh cùng mọi người tham gia thảo luận về việc sửa chữa quy chế hậu cung.


Việc này rốt cuộc cũng truyền tới tai Trung Thư tỉnh. Thuần Vu Gia nghe xong tin tức, phá lệ mà ngây ngốc một lúc lâu, cái gì cũng nói không nên lời.

Trung Thư xá nhân Chu Khiên tới khuyên y nên thành thân tránh họa, thấy y ngây người mà ngốc ra tại chỗ không nói lời nào, gấp đến độ lôi kéo tay áo của y khuyên nhủ: “Đại nhân sao lại không nôn nóng a! Hiện tại trong triều không biết bao nhiêu gia tộc đang chạy đôn chạy đáo trù bị hôn sự, vốn dĩ người có nữ nhi chưa gả đều đã gả đi hết rồi, đại nhân lại không lo nắm chặt, chỉ sợ ngay cả nữ nhi quan ngũ phẩm cũng cưới không được!”

Thuần Vu Gia bị hắn lắc qua lắc lại đến thanh tỉnh, trong lòng kinh hỉ khó tả, trên mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh, đứng dậy phủi phủi quần áo, mỉm cười đáp: “Việc thành thân tự nhiên là phải xem duyên phận, hiện tại vội vàng cưới, vạn nhất xong việc tình cảm không vừa ý, chẳng phải là tự tìm phiền não hay sao? Bệ hạ mới vừa thành thân, sao phải vội vàng nạp phi, là mọi người tự dọa chính mình đó thôi. Lén lút phỏng đoán, không bằng đi hỏi rõ ràng ý tứ của bệ hạ, sau đó mới tìm cách ứng đối tốt nhất.”

Chu Khiên đối với thái độ đạm nhiên của Thuần Vu Gia sùng kính không thôi, liên tục khen ngợi: “Đại nhân thật là khí khái!”

Thuần Vu Gia cũng không nói nhiều với hắn nữa, vội vã xông thẳng đến trong phủ Phượng Huyền, mỉm cười hỏi: “Phượng lang thật nhàn nhã a, phải chăng đã biết chuyện bệ hạ muốn nạp phi? Trong cung đã có hoàng hậu, muốn thêm người nữa đúng là thuận lý thành chương, cơ hội tốt như vậy Phượng lang nếu bỏ qua, lần sau cũng không biết phải chờ tới khi nào.”

Phượng Huyền so với Thuần Vu Gia bình tĩnh hơn nhiều: “Chuyện bệ hạ lập hậu không phải giả, nhưng việc nạp phi này bất quá là Thừa tướng cùng Hồng Lư Tự Lục đại nhân lén suy đoán mà thôi, không phải thật. Ngươi và ta quen biết đã lâu, ta nói cho ngươi một chuyện bí mật, Thuần Vu đại nhân thật sự không biết vị trong cung kia là ai hay sao?”

Thuần Vu Gia suy nghĩ một hồi, sắc mặt khẽ biến, hỏi dò: “Không phải là…… vị kia chứ?”

Phượng Huyền khẽ gật đầu: “Chính là vị kia, ngươi thấy thế nào?”

Lông mày Thuần Vu Gia cơ hồ sắp chạm vào nhau, cắn môi trầm tư thật lâu, lặng yên thở dài: “Ta còn có thể như thế nào? Trách không được bệ hạ trước khi thành thân đã đem người nghênh đón vào cung, lục lễ cũng làm vội vàng không được đầy đủ. Tạ thái thú năm đó vào cung, quả thực là làm mướn không công, thật ủy khuất hắn. Bất quá bệ hạ cũng không thể cả đời chỉ có một hoàng hậu, tương lai có một ngày vẫn phải nạp phi, tiểu Phượng học sĩ không muốn tranh, nhưng ta lại muốn mưu tính cho bản thân một phen.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.