Bạn đang đọc Bệ Hạ Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta – Chương 21
Sau khi tướng quân Hàn Khuông ở bên trong xử lý sự vụ xong, hắn chọn ra sự vụ quan trọng nhét vào trong ngực, mặc thêm ngoại bào rồi đi đến doanh trướng lớn nhất.
Vén màn đi vào, trong phòng tràn đầy mùi thuốc nồng nặc, lô hỏa hun không khí đến nóng bức khô hanh, thậm chí khiến người ta hít thở không thông, không bao lâu thì mồ hôi đã đọng lại trên chóp mũi.
Trước giường, người đang ngồi không nhúc nhích, Hàn Khuông tiến lên hành lễ, nói khẽ: “Điện hạ.”
Ngụy Uyên giống như đang xuất thần, gọi khẽ một tiếng tinh thần mới hồi phục lại, quay đầu nhìn Hàn Khuông, khẽ vuốt cằm.
“Điện hạ, Địch Nhung vương bên kia…”
Ánh mắt Ngụy Uyên chuyển sang lạnh băng, giống như băng quét qua mặt Hàn Khuông.
Hàn Khuông gục đầu xuống, nhắm mắt nói: “Điện hạ, người kì thật cũng hiểu rõ, đây là lựa chọn không thể tốt hơn.
Nếu Diệp tướng quân tỉnh dậy, cũng nhất định để cho người làm như vậy.”
“Y hại Vu Nhược đến nước này, muốn ta đơn giản tha cho y như vậy?” Mi tâm Ngụy Uyên nhíu chặt, bàn tay lạnh lẽo siết lại.
Hàn Khuông theo bản năng nhìn người đang nghiêm nghiêm thực thực nằm trên giường, bên trong chiếc chăn lông chồn trắng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng bệch, cùng với khóe mi thanh lệ đang khép chặt.
“Thế nhưng điện hạ, ngày đó Diệp tướng quân lấy dao cưỡng ép Tư Luật vương còn không giết y, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng…” Hàn Khuông có chút nóng nảy lần nữa nhìn người hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.
Nếu Diệp tướng quân tỉnh thì thật tốt, ngoại trừ Diệp tướng quân sợ là không ai có thể khuyên được điện hạ.
Có lẽ do mỗi tối Hàn Khuông đều mộc dục* dâng hương, ba lần hướng lên trời cầu nguyện khiến ông trời cảm động…!Diệp Đinh lại tỉnh tỉnh mê mê, nuôi hơn nửa tháng cuối cùng vào một buổi sáng sớm liền mở mắt tỉnh lại.
Lúc đấy Ngụy Uyên chính là đang lau mặt cho hắn, lúc đầu trông thấy đôi mắt kia mở y khẽ giật mình, lập tức có chút luống cuống muốn ôm Diệp Đinh, lại sợ đụng phải vết thương trên người hắn, khăn trong tay bị vặn sắp hỏng, vội vàng rót chén nước ấm chính mình tự tay đút Diệp Đinh uống.
Diệp Đinh cố sức ho khan vài tiếng, kéo theo đau đớn kịch liệt trong lồng ngực, trước mắt trở nên tối sầm, nửa ngày mới tích được chút khí lực, câu nói đầu tiên thốt ra là: “Nhị ca, ngươi không giết Tư Luật đấy chứ?”
Tay Ngụy Uyên dừng lại.
Thần sắc âm trầm chớp mắt một cái: “Vu Nhược, may mắn ngươi tỉnh lại.
Những chuyện này ngươi đừng quản, việc quan trọng là ngươi phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
Dứt lời, Ngụy Uyên liền đứng dậy ra ngoài sai người truyền Tống quân y đến xem mạch cho Diệp Đinh.
Diệp Đinh tưởng Ngụy Uyên muốn đi, trong lòng gấp gáp liền chống nửa người đưa tay kéo y, ngược lại hắn bởi vì thân thể suy yếu suýt nữa ngã chổng vó xuống, được Ngụy Uyên kéo một cái nhét về trong chăn.
“Vu Nhược!” Ngụy Uyên cảm thấy vừa gấp vừa đau lòng, nói: “Ngươi không nhìn xem chính mình đã thành cái dạng gì, ngươi muốn nhị ca lo lắng chết sao!”
Diệp Đinh khẽ giật mình, không nghĩ vừa mới tỉnh Ngụy Uyên đã nổi giận với mình.
Sửng sốt nửa ngày mới giống như tiểu hài tử phạm lỗi, có chút khiếp đảm cúi đầu, nhỏ giọng gọi: “Nhị ca”.
Mắt Ngụy Uyên chua chua, hít một hơi, ôm Diệp Đinh vào trong ngực, đè ép nửa ngày, mới rầu rĩ nói: “Vu Nhược, là nhị ca không tốt, nhị ca không thể bảo vệ tốt cho ngươi, để ngươi chịu nhiều khổ như vậy.”
Diệp Đinh lắc đầu, muốn giơ đầu ngón tay nhưng vừa động một cái chớp mắt một trận đau đớn như kim châm từ xương cổ tay truyền đến, khiến hắn không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.
Thân thể Ngụy Uyên cứng đờ, vội vàng đứng dậy nói: “Vu Nhược, chỗ nào đau? Là nhị ca động đến miệng vết thương của ngươi?”
Vừa rồi Diệp Đinh muốn hoạt động chính là tay trái, thần sắc ảm đạm, lập tức nói: “Không có, chắc là vừa tỉnh nên có chút khó chịu thôi, nghỉ một lát là được.”
Ngụy Uyên dém lại góc chăn, nói: “Vu Nhược, ngươi có muốn xem đứa nhỏ một chút hay không?”
“Đứa nhỏ nào?” Diệp Đinh vô thức hỏi lại.
Ngụy Uyên:…!
Diệp Đinh ngốc ngốc nhìn Ngụy Uyên một hồi, nếu không phải toàn thân bị thương nhất định hắn sẽ từ trong chăn lập tức nhảy ra, nửa ngày mới hít vào một ngụm khí lạnh, nói: “Ôi, ta thao…!Có phải ta vừa sinh đứa bé không?”
Ngụy Uyên cảm thấy thái dương có chút đau.
Lập tức trong mắt Diệp Đinh liền lóe ra hào quang vĩ đại, đôi mắt đào hoa cong cong trong chớp mắt giống như lưu ly chiếu sáng rực rỡ, một tay níu lại ống tay áo của Ngụy Uyên nói: “Nhị ca, ta nói cho ngươi, ta sinh cho ngươi một nhi tử, một tay ta xách tiểu gia hỏa kia ít nhất cũng phải tám cân*!”
Ngụy Uyên nhét cánh tay đang hưng phấn của Diệp Đinh vào trong chăn, nói: “Nhị ca biết, Vu Nhược vất vả rồi.”
Chính là Diệp Đinh đang cao hứng, tay vừa nhét vào trong chăn lại từ trong chăn thò ra ngoài kéo lấy ống tay áo Ngụy Uyên, nói: “Không khổ cực không khổ cực, nếu không phải lúc ấy trên người ta có vết thương, hài tử như vậy, ta có thể một hơi sinh ba đứa cho ca ca!”
Ngụy Uyên một lần nữa đem tay đang khua loạn của Diệp Đinh nhét vào trong chăn, ở mi tâm rơi xuống một nụ hôn: “Nghe lời nằm cho tốt, ta đi ôm đứa nhỏ đến cho ngươi xem.”
Diệp Đinh đắc ý nhẹ gật đầu, dùng chóp mũi cọ khuôn mặt Ngụy Uyên, nói: “Nhị ca nhanh đi, ta chờ ngươi.”
Thương tích của Diệp Đinh quá nặng, không đợi được Ngụy Uyên ôm đứa nhỏ tới liền hỗn loạn thiếp đi.
Ngụy Uyên nhìn bé con mềm nhũn trong ngực bi bô, lại nhìn Diệp Đinh nhíu mày mê man, ánh mắt cũng dịu dàng, nhịn không được khẽ lắc đầu.
Y ngồi sát bên Diệp Đinh, đặt đứa nhỏ trong ngực xuống bên cạnh người hắn.
Vốn là cái miệng nhỏ nhắn của bé con còn đang hóng hớt, tựa hồ cảm nhận được khí tức của phụ thân, một đôi mắt liền mở thật to, an tĩnh nằm bên cạnh phụ thân.
Ngụy Uyên nhìn một lớn một nhỏ nằm song song, trong lòng tràn đầy hạnh phúc..