Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!

Chương 19: Nét buồn


Đọc truyện Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan! – Chương 19: Nét buồn

Hôm nay chính là ngày cuối cùng còn lại căn nhà này, lần cuối cùng có thể nhìn thấy anh thông qua khung cửa sổ. Đã dặn lòng là thôi thổn thức, đã cố né tránh anh và hắn với trăm ngàn lí do. Nhưng cớ sao vẫn cố lục lọi tìm kiếm một ít châu sương nào đấy để nhìn trộm anh. Để khóc thầm.

Lúc nào cũng dặn mình, Nốt lần này nữa thôi, bản thân sẽ không yếu đuối nữa. Nhưng chỉ cần vô tình nghe thấy một bản nhạc nào đó, nước mắt lại vô thức tuông trào.

Phải chăng lại khó buông đến vậy???

Nó xuống nhà, Ba Đía đã đi học phụ đạo.Còn Ba và mẹ vẫn đang ngồi xem phim ở phòng khách.

“ Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói”

Kiều Oanh và Minh Thái giật mình, đứa con gái của họ chưa bao giờ nói những lời nghiêm túc như vậy cả. Cảm tỉnh có điều bất an.

Ngồi đối diện ba mẹ, nó không khó để mở miệng, chỉ là não nề buồn bã. Nó muốn buông, không chỉ anh…mà là tất cả. Đến mạng sống cũng không thiết nữa. Cuộc sống đối với nó…có phải đã quá nhạt rồi không. Nó muốn đi, đi để tìm kiếm một gia vị mới cho bữa ăn mà nó phải chuẩn bị.

“ con sẽ đi du học, bằng chính năng lực của bản thân, không cần đến tiền của ba mẹ. Ngày mai con đi…”

“ không được!”

Minh Thái giật nảy mình vỗ mạnh vào bàn, điều mà nó nói như sét đánh vào tai ông. Đứa con gái ông yêu thương 16 năm trời không biết xa cha mẹ là gì, lần này sao dám một mình bôn ba bên đất lạ xứ người. Dù có lí do hợp lí đến đâu cũng KHÔNG. ĐƯỢC. ĐI.!


“con quyết địng rồi, ba mẹ có cấm cũng không được”

_CHÁT_

Nó ôm lấy một bên má, đưa đôi mắt ảm đạm nhìn người đã ra tay với mình. Một nét mơ hồ cũng không có trên mặt nó.

“ Mày là đứa bất hiếu, tao và má mày đã để mày quen thói tiểu thư nên mày ngỗ nghịch như thế có đúng không? Không có đi đâu hết, nếu mày đi tao từ mày”

Minh Thái chỉ thẳng vào mặt nó, mặt ông giận dữ quát tháo từng tiếng một. Lần đầu tiên người ba yêu thương đã đánh nó, còn xưng là mày –tao. Cơ hồ môi nó nhếch lên một đường cong khó hiểu. Họ có bao giơ nghĩ cho nó đâu? Cái tát mà ba nó dành cho, càng khiến lòng nó không nguôi ngoai mà ý chí quyết tâm ra đi càng thôi thúc mãnh liệt.

“ Vậy thì con đi ngay bây giờ, ba có giỏi thì từ đi. Con không cần”

_Chát_

“ nghịch tử ngỗ nghịch, mày càng ngày càng mất dạy. Người ta nói đúng, con hư tại mẹ. Đã dạy dỗ không tốt. Hôm nay tao phải dạy mày mới được.”

“ Ba đánh đi. Con cùng lắm chỉ là một đứa con nuôi”

Nó trừng mắt nhìn ba nó, cơ hồ nét mặt có phần lung lay, đôi mắt đã đỏ hoe lên tự bao giờ. Cánh tay vừa vung lên chưa kịp giáng xuống lần thứ ba đã dừng lại. Ông sững sờ, bàng hoàng đứng bất động. Kiều Oanh cũng không giấu nổi vẻ xúc động.

“ con à, con nói gì thế? Ba mẹ không phải ba mẹ con thì con là con ai?”

“ Con người khác, sự thật che giấu bấy lâu này hai người đừng tưởng con không biết. Thứ tình cảm mà con nhận được từ bé đến lớn chỉ là sự thương hại. Đừng nghĩ trẻ con không biết gì, biết hết đấy, chỉ là không nói”

Nó nói trong tiếng nấc và hai hàng lệ chảy dài, Minh Thái trụ không vững ngã ngay xuống ghế, ngồi bàng hoàng nhìn lại mọi thứ. Mới hôm qua còn hạnh phúc đây, thế sao bây giờ lại vỡ òa trong nước mắt. Dẫu đã biết ngày này sẽ đến. Nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy khiến ông không kịp chuẩn bị tâm lý.

Nó lau nước mắt, lãnh đạm nói.

“ Ba từ con cũng không sao, vốn dĩ chúng ta không cùng huyết thống. Từ giờ cho đến khi con quay lại, mong hai người sẽ ổn, gia đình ta sẽ hạnh phúc”

“ không , con”


Minh Thái và Kiều Oanh hét với theo, nhưng không kịp, nó đã phóng ra khỏi nhà và mất hút. Ông và Vợ chỉ biết ôm nhau trong đau khổ, Kiều Oanh khóc rất nhiều, còn Minh Thái, tâm can giành xé nhau hỗn loạn.

Nó vụt chạy đến nhà Kanto, vừa thấy nó, cậu đã đau xót ôm ngay vào lòng.

“ Khuê, cô sao vậy?”

Trong giây phút yếu đuối nhất, nghe cậu gọi thân thương đến thế, trái tim nó được nước ngã khụy, yếu ớt bám trụ vào đôi tay cậu.

“ Kanto, tôi…muốn đi”

“ Rồi rồi, mai chúng ta sẽ đi”

Cậu vỗ vai nó, rồi bế nó trên tay xộc thẳng lên phòng. Căn Phòng đã từng giam nó lúc trước, bây giờ lại thêm một lần nữa đón nhận bóng vết nó.

Đặt nó nằm trên giường, lấy khăn tỉ mỉ lau đi từng giọt nước mắt, vừa vỗ về an ủi, vừa cố gắng động viên. Có lẽ bên nó…cậu mới có thể kiên nhẫn và nhẹ nhàng đến vậy.

“ Có chuyện gì, kể tôi nghe?”

Giọng điệu như ra lệnh, nó nhíu mày, hết khóc, khuôn mặt lại lập tức băng lại. Lắc đầu tỏ vẻ khó chịu.

Thế thì thôi vậy, cô gái này đã không nói cậu cũng khó có thể ép được. Biết mà, tính nó rất cứng đầu và bướng bỉnh, đã không thích nhất định không làm, mà thích rồi có chết cũng không buông, chỉ là cố gắng che đậy.


Cậu toan đứng lên, nó lại kéo cậu vào lòng, ôm chặt cứng mà khóc như một đứa trẻ. Vừa mới nín mà bây giờ lại mít ướt như con nít, khiến cậu có chút khó xử.

Cậu ôm lấy bờ vai nó, vỗ về.

“ Khóc đi cho nhẹ lòng”

Được nước, nó khóc to hơn, nhiều hơn. Nhưng mà vô tình, tư thế của hai người lại không được trong sáng. Một nam một nữ ôm nhau thân thiết trên giường, nó còn gục mặt vào vai cậu, đôi tay cậu lại đặt trên vai nó, có chút kích thích!

Nhưng lí trí của cậu vẫn còn an tĩnh lắm, lần đầu tiên cậu có thể giữ vững lập trường không làm xằn bậy với người mình yêu. Có lẽ…cậu sợ nó tổn thương…hay…tim cậu đã biết rung động là gì…?

Nó khóc nhiều lắm, khóc đến ướt cả vai áo cậu, cái cảm giác ướt át ấy khiến cậu vô cùng khó chịu…nhưng kiên nhẫn vì nó.

Khóc xong, nó lại vô thức ngủ gục, hệt như một chút mèo con, đôi chân co lại, tư thế ngủ y chang một đứa em bé, vừa bé bỏng lại cần được bảo vệ. Khiến cậu vô thức mơn trớn qua đôi môi ấy, một vệt nhẹ lướt thôi…sao lại khiến cậu cảm nhận được vị ngọt đầu lưỡi. Một vệt nhẹ lướt thôi, tại sao lòng cậu lại vô bề thổn thức…cảm giác…của vị ngọt hạnh phúc.

Thà là người đến sau xoa dịu nỗi đau của người đến trước…

Còn hơn là người đến trước…nhường bước cho người đến sau…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.