Đọc truyện Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan! – Chương 12: Một người bối rối…hai người đau
̣t người bối rối….Hai người đau…
Trên đường đi về, tay hắn nắm lấy tay nó không rời. Hắn sợ bàn tay này sẽ buông lơi hắn. Sẽ bỏ rơi hắn như chính hắn đã từng làm điều này với cố chủ của nó. Đi bên bóng hình mà hắn mong ngóng 10 năm nay, lòng bình yên đến lạ lùng.
Còn nó, chắc chắn rằng không phải loại con gái dễ dãi. Nhưng tại sao khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành của hắn, lòng lại không kìm nỗi xúc động. Cứ muốn mãi bên vòng tay êm ấm này. Nhưng thật sự mà nói, tình cảm của nó dành cho Dương Trí là gì? Yêu thương, hận thù hay chỉ là do nó ngộ nhận??? Đầu óc nó rối tung lên. Đôi môi mím chặt, vẻ mặt căng thẳng lên thấy rõ.
“Em không khỏe sao?”
Hắn quan tâm hỏi han. Đối với hắn, hắn có thể chịu mọi thứ khổ nhục trên đời nhưng không thể nào, bình chân trông thấy người con gái hắn yêu chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nó lắc đầu,rút tay mình ra khỏi tay hắn. Đối tay rời đi có chút luyến tiếc đổi bên. Hắn sững người, Tiểu Khuê của hắn…có bao giờ hành xử thế này đâu. Hắn cười nhạt, em ấy thay đổi quá rõ!
” Tôi muốn hỏi anh…Trong…quá khứ, anh là gì của tôi?”
Giọng nó có hơi ngập ngừng e ngại, mọi thứ về quá khứ…Nó đều không muốn nghĩ đến nữa. Đặc biệt là tình cảm của nó với người con trai đó-Dương Trí…
Hắn cười xoa đầu nó.
“Cô ngốc này, nếu em không nhớ thì không cần nhớ. Nếu thực sự trong tim em có anh,thì đến một lúc nào đó, em sẽ tự nhớ ra thôi.”
Nó nhướng mày, lặp lại câu nói, môi mấp máy:
“Trong tim em có anh…???”
” Em có cần ngạc nhiên thế không? Chuyện trong quá khứ không quan trọng, anh hứa…Anh sẽ vực dậy trong em tình yêu của chúng ta.”
Nó nghệch mặt. Gì chứ??? Vực dậy trong em tình yêu của chúng ta? Ý anh ta là gì? Làm sao mình có thể quen anh ta được chứ??? Có nhầm lẫn gì không???
“Khoan…Ơ…”
Nó tính lên tiếng, nhưng đã bị ngón trỏ của hắn đặt lên môi ra dấu im lặng.
” Em không cần nói thêm gì nữa. Cứ như thế này, đi bên anh là đủ rồi. Đừng buông tay anh, sẽ lạc đấy”
“Nhưng lối này, anh có biết đường không thế?”
Người con trai này, nhìn là biết không phải người Việt Nam. Thế mà dám mạnh mệng bảo nắm lấy tay hắn kẻo lạc. Xem chừng câu này phải do nó nói. Hắn gãi đầu cười xuề, nó bật cười vì độ ngố của hắn.
“Ngố thật. Đi nào!!!”
Dù chắc rằng cảm giác bên hắn là bình yên, an toàn. Thứ mà chỉ anh đáp ứng được thì hắn lại càng làm tốt hơn. Chỉ mới gặp thôi mà, tại sao nó lại dễ tin người đến thế. Nhưng chắc chắn rằng, bên hắn…lòng nó toàn tạo rực niềm vui. Không cần nói thêm gì cả,chỉ cần đi bên nhau như thế này…là đủ rồi!!!
Vừa qua ngã ba để quẹo vào con ngõ dẫn thẳng vào nhà, đã thấy bóng anh đứng dựa vào tường sao đơn côi,lạnh lẽo. Tim nó bỗng thắt lại, vội buông tay hắn ra. Nét bối rối hiện rõ khi bắt gặp ánh mắt lạnh buốt như thu đông ngàn năm của anh.
Tim anh như bị ai đó bóp chặt, người con gái của anh đang tay trong tay với người con trai khác. Liệu có phải anh đã mất cô ấy rồi không. Khẽ xoay lưng, đôi chân lê từng bước nặng trịch đưa thân ảnh anh dần khuất xa.
Nó vội chạy theo.
“Trí à, đừng hiểu lầm em.”
Cuối cùng cô gái đó cùng chịu cất tiếng trước. Sau bao lâu giận hờn không câu nói, cuối cùng cũng vì anh mà lên tiếng. Nhưng nếu không có sự xuất hiện của hắn…thì cô ấy có làm như vậy không???
Chắc chắn là không rồi,anh khẽ cười khổ, tiếp tục lê chân đi.
Nó chạy theo, nhưng lại bị tay hắn kéo lại.
“Em theo nó làm gì?”
“Anh làm gì thế, buônh tôi ra, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm.”
Đôi tay hắn buông lơi giữa không trung, để thân ảnh người con gái mà hắn yêu vụt đi.
Nó đứng sững người, nhìn theo bóng lưng anh. Lưng quay về phía hắn.
“Cũng tốt, nếu anh ấy có thể vì thế mà quên mình. Anh ấy sẽ không thôi thức về mình nữa. Vả lại, là gì của nhau mà giải thích”
Tay nó nắm chặt thành quyền, đôi chân rảo nhanh về nhà. Hắn ngạc nhiên trước hành động của nó, rốt cuộc nó đang nghĩ gì? Tại sao không đuổi theo anh??? Chuyện này, chuyện đã xảy ra ở hai người họ rốt cuộc là gì???Nhất định hắn phải biết tìm hiểu.
Anh mang một nỗi buồn không thể nói,nó mang một sự bối rối giữa hai người con trai đem lại cảm giác bình yên cho mình. Hắn mang một nỗi lòng không thể bộc lộ.
Một quá khứ bị lãng quên…
Hay…..
Một quá khứ vừa kịp giữ lại….
Sẽ mang về tương lai hạnh phúc tươi đẹp cho nó. Tương lai đang chờ ba người…
Và lựa chọn của nó làm nên tất cả…!!!