Đọc truyện Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi – Chương 87: Ngoại truyện: Tình yêu cuồng nhiệt 4
Lộ Tinh Minh mua đồ ăn vặt cho chị em ký túc xá trong 3 ngày, lại tặng phiếu khuyến mãi trà sữa vào ngày mai, chỉ trong một học kỳ đã nuôi béo mọi người lên, tự nhiên cũng mua chuộc được lòng người.
Chớp mắt đến kỳ nghỉ đông, các chị em trong ký túc xá dọn dẹp đồ ai về nhà nấy, nghĩ tới Vân Tri không có cha mẹ, mọi người đều muốn đưa cô về cùng, dù sao ai cũng đều là con gái một nên ai cũng hứng thú.
Kết quả ở chuyện về nhà này, các chị em ở cùng nhau mấy tháng đã sinh ra cãi vả.
Tư Đồ Nhụy: “Đến nhà mình, mình là trưởng phòng nên mình quyết định.”
Hứa Tuyết Ninh: “Đến nhà mình, mình đã nói với mẹ rồi.”
Ngả Lộ: “Đừng ồn nữa, trong này ai nhiều tóc nhất thì nghe người đó.”
Tư Đồ Nhụy vẫn là tóc ngắn, lại ít, đi ra ngoài còn bị nhầm là nam sinh; mà Hứa Tuyết Ninh chăm học nên tóc đã sớm rụng đi bớt, nhìn qua nhìn lại thì Ngả Lộ là người nhiều tóc nhất.
“Chết tiệt! Đánh cậu ấy chết đi!”
Ba người tranh luận không nghỉ, quyết định dùng bạo lực, ném Ngả Lộ lên giường đánh một trận.
Vân Tri đã thu xếp đồ đạc xong xuôi, cô nghiêng đầu nhìn mình trong gương.
Tóc cô đã dài đến ngực, chưa từng nhuộm tóc nên mái tóc đen dài bóng loáng, dính sát vào cơ thể, trên trán là mái thưa, làm gương mặt thêm mượt mà, càng thêm đáng yêu.
“Mình nhiều tóc!”
Hôm nay Vân Tri có thể ưỡn ngực ra nói điều này.
Cô nhiều tóc, không phải tóc giả!
Chỉ có thí chủ là vẫn kêu cô là nhỏ tóc giả, thật đáng ghét ~
Suy nghĩ, Vân Tri cười ngọt ngào một cái.
Ba chị em đang chém giết thì quay lại nhìn cô.
Nụ cười này cứ như là đang khiêu khích, sau khi nhìn nhau, cô lại bị đè lên giường cù lét.
Vân Tri sợ nhột nên co lại thành một cục, vừa xin tha vừa cười không dứt.
Cho đến khi Vân Tri khóc ra nước mắt, mọi người mới dừng lại, thở hồng hộc hỏi, “Dám nữa không?”
Vân Tri che miệng nghẹn ngào, “Không, không dám….”
“Nói! Cậu về nhà ai ăn tết?”
Vân Tri cười, trong miệng hàm hồ không rõ, “Cùng… cùng bạn trai.”
Mấy người kinh ngạc sau một lúc, đồng loạt nói, “Không được!”
“Coi như đàn anh là người tốt nhưng hai người bây giờ không được sống chung.”
“Đúng vậy, hai người ở chung là quá sớm rồi.”
Vân Tri đỏ mặt, hơi thở hổn hển, “Thí chủ cũng là người mà mình cùng ăn tết trước đây, mọi người không cần phải lo lắng.”
Không.
Điểm chính không phải là chuyện này.
Vẻ mặt Tư Đồ Nhụy phức tạp.
“Yên tâm đi mà.” Vân Tri vỗ vai Tư Đồ Nhụy, “Nếu không có chuyện gì thì cháu trai mình cũng tới.”
Hàn Lệ quật cường không chịu cúi đầu nhận sai, ba Hàn có sĩ diện cũng không chịu nhượng bộ, hai ba con cương quyết không ai chịu nhường ai. Hàn Lệ có một kỳ nghỉ, cậu chuẩn bị xin thi hành nhiệm vụ để kiếm tiền sinh sống, nếu không có việc gì thì cậu cũng sẽ ăn tết cùng hai người.
“Cháu cậu?” Tư Đồ Nhụy nghi vấn, “Cậu còn có cháu?”
“Ừ, cháu mình vô cùng đáng yêu.”
Lúc nói lời này, trong mắt Vân Tri lóe lên chữ “Cô” chói lọi.
Mọi người không thể ngừng tưởng tượng hình ảnh gương mặt bé trai bụ bẫm cùng với đôi mắt tròn vo, nếu có trẻ con ở đó thì hắn sẽ không có chuyện gì khó coi.
Vừa nghĩ thế, mọi người cũng đều an tâm.
“Được rồi, nếu như vậy thì chúng mình cũng không nói gì.” Tư Đồ Nhụy suy nghĩ, vẫn nói, “Dù sao chúng mình đều là dân ở đây, hay là cậu gửi địa chỉ nhà của bạn trai cậu đi, đến lúc đó tụi mình sẽ đi chúc tết, có thể cùng nhau đi chơi.”
Vân Tri suy nghĩ cảm thấy không có gì vì vậy nhắn tin địa chỉ cho ba người.
Ba mẹ của mọi người đều đã tới đón, sau khi bốn người tạm biệt nhau thì mỗi người đều rời đi.
Trước khi đi, Vân Tri cũng không quên quét dọn sạch sẽ, cuối cùng mới đóng cửa.
Lộ Tinh Minh đang đợi cô ở bên ngoài.
Đầu vai anh sáng nắng chiều, dáng người cao ngất, đôi mắt đen láy vô cùng dịu dàng dưới ánh nắng ấm.
Thấy Vân Tri đi tới, Lộ Tinh Minh sải bước lên nhận lấy hành lý trong tay cô, nhanh chóng đặt ở cốp xe sau, mở cửa chỗ ghế phụ.
Sau khi lên xe, Lộ Tinh Minh không cho xe chạy ngay mà nghiêng đầu hỏi cô “Em còn đồ dùng hàng ngày không đấy?”
Vân Tri gật đầu rồi lại lắc đầu. “Hình như dép và khăn tắm em không mang theo.”
Anh gật đầu, đi thẳng tới siêu thị.
Khu mua sắm đồ sinh hoạt không ít sản phẩm mới, dép lê rất nhiều loại, rực rỡ dễ thương. Vân Tri ngồi xổm xuống chọn lựa, cuối cùng đỏ mặt cầm lên đôi dép cặp, ngẩng đầu nhìn Lộ Tinh Minh.
Trên dép là hình con thỏ nhỏ, lại có hai cái lỗ tai to, một xanh một hồng, vô cùng đáng yêu.
“Em thích thì lấy thôi.”
Vân Tri vui vẻ bỏ dép vào trong xe đẩy.
Cô cứ như một đứa con nít, không khỏi làm Lộ Tinh Minh bật cười, “Cũng chỉ là đôi dép thôi mà em vui vậy sao.”
Vân Tri nhanh nói, “Bởi vì em muốn cùng thí chủ mang vậy mà.”
Ánh mắt Lộ Tinh Minh nóng lên, một giây kế tiếp không nhịn được mà cúi đầu hôn nhẹ vào mái tóc cô.
Hôn xong, anh kéo ra khoảng cách, “Trừ khăn tắm ra thì còn muốn mua gì nữa không?”
Vân Tri lắc đầu.
“Bàn chải đánh răng đã có rồi sao?”
Vân Tri gật đầu.
“Không muốn bàn chải đôi à?” Anh cầm lên một đôi bàn chải lắc lắc với cô.
Bên tai Vân Tri nóng lên, chốc lát ngập ngừng, “Vậy… Vậy cũng được.”
Lộ Tinh Minh cười nhẹ, đặt bàn chải đôi và ly đôi vào trong xe đẩy, lúc đi ngang qua khu đồ nữ, anh tự nhiên lựa hai gói băng vệ sinh đặt vào, động tác quen thuộc giống như là đã làm trăm lần vậy.
Vân Tri ngươc mắt, phát hiện ra, hai năm trước Lộ Tinh Minh cũng đã mua cho cô.
Rất hữu ích.
Trên mặt cô đỏ ửng, vội vã cúi đầu.
Tính tiền trả tiền, hai người về nhà.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, thời gian anh ra ngoài cũng nhiều nên hai con chó được anh để ở ngoài sân.
Nghe thấy tiếng động, Tắc Ông, Thất Mã bò tới lan can sủa nhỏ.
Chúng nó được giáo dục rất tốt, dù có kích động cũng không sủa ra bên ngoài, trừ khi những lúc không nhịn được, giống như bây giờ.
“Gâu… Gâu…”
Thất Mã sủa to một tiếng rồi lại sủa nhỏ, không dám phát ra âm thanh quá lớn, đáng thương như một một đứa con nít bị bỏ rơi đã lâu.
Chờ Vân Tri đi vào, Thất Mã chạy quanh cô, lại chạy vòng trên sân, cuối cùng ngậm lấy món đồ chơi yêu thích đưa đến tay Vân Tri, Tắc Ông thì điềm tĩnh, liếm bàn tay của Vân Tri xong thì ngoan ngoãn đi theo bên cô.
Lộ Tinh Minh không rảnh để chơi đùa cùng mọi người nên không khách khí mà đá con chó ra, vừa mở cửa vừa nói, “Trên tầng hai là của chủ nhà, anh chỉ thuê một tầng, cho nên phòng tắm em phải dùng chung với anh, em không ngại chứ?”
Nói xong nhẹ liếc nhìn Vân Tri.
“Không sao cả, không làm phiền anh là được rồi.”
Lộ Tinh Minh giãn mày, chuyện mà anh cầu cũng không được, sao mà làm phiền.
“Em ngủ ở đây nhé, ga trải giường đều mới, xem có thích không.”
Chỗ này vốn là phòng làm việc của anh, khung cảnh bên ngoài cũng không tệ, anh vốn muốn dọn phòng ngủ của mình cho rộng ra nhưng dọn đồ thực sự rất phiền, không bằng dọn lại phòng khác.
Phòng làm việc có một cái giường lớn, ngủ một người thì vừa vặn, anh lại cho thêm đệm, phía trên bày ra các loại thú bông, nhìn chắc chắn là một căn phòng ngủ; bên cạnh là kệ sách, phía trên chất đầy ắp sách đủ loại, bên kia mới thêm tủ quần áo, cộng thêm không gian để đồ, vừa đủ để quần áo mới.
Toàn bộ không gian nhỏ hết sức ấm áp, lúc thấy những thú bông đồ chơi kia, tầm mắt Vân Tri ngưng một giây, sau đó kéo hành lý ra, dưới vẻ mặt không hiểu gì của Lộ Tinh Minh, cô cầm ra một món màu trắng.
Vân Tri phủi phủi, từ cái khăn quàng đỏ kia, Lộ Tinh Minh loáng thoáng nhận ra hình như đó là con thỏ mà anh tặng cô hai năm trước…
“Xin lỗi nhưng mà, thân thể nó đâu rồi?”
Vân Tri nhếch môi, đáy mắt lộ vẻ bi thương, “Lúc trước em giặt nó…”
“Sau đó…”
“Sau đó em cũng không biết chuyện gì, mỗi lần giặt bên ngoài thì bông bên trong lại ít đi, tắm lần nào thì teo lại lần đấy, cuối cùng em phát hiện ra thân nó bị teo nhỏ lại hết cả rồi…” Vân Tri ngước đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn anh, “Thí chủ, em có thể dùng bông của mấy con thú bông đó để cứu Ngôi sao lại không?”
“…”
“Đừng mơ.”
Những thứ kia đều được anh mua bằng chính tiền của anh, có hai món là lấy của đứa nhóc nào đó, vô cùng tâm huyết! Làm sao có thể cho cô móc bông của chúng ra.
Lộ Tinh Minh không nói nhiều, anh ôm heo bông, thỏ bông, gà bông đi ra phòng, Vân Tri nhìn bóng người anh xa dần.
Sau một lúc anh trở lại với vẻ mặt âm trầm, lại đưa bông xù cho cô.
Vân Tri cười, vui vẻ nhét bông vào thân con thỏ nhỏ.
Con thỏ nhỏ được bông vải lấp đầy, khóe miệng trên mặt cũng cong lên, lộ ra gương mặt vui vẻ.
Nó đã bị cũ đi, khăn quàng đỏ không còn gọn gàng xinh đẹp như trước, nút áo trước ngực bị mất một nút, đều được Vân Tri làm lại cái mới.
Cô thâm tình, đối với đồ chơi hay với người đều thế.
Lộ Tinh Minh bỗng dưng xúc động, anh đi tới, nghiêng đầu ấn người phía trước về phía sau.
Cô không hề phòng bị, bị Lộ Tinh Minh giam trong khuỷu tay. Lộ Tinh Minh nắm chặt mười ngón tay của Vân Tri, mày rậm mắt đen thâm thúy.
“Em đã phá hư con thú bông của anh.”
Vân Tri không rõ, dừng một chút lại nói, “Ngày mai em mua bông vải cho anh nhét vào lại.”
Cô chỉ muốn thật nhanh được ôm con thỏ nhỏ ngủ.
“Không được.” Lộ Tinh Minh cau mày, nghiêm nghị, “Chúng nó không vui, muốn anh đòi bồi thường giúp.”
Ai???
Lộ Tinh Minh nói xong thì lại cúi đầu hôn cô.
Không có người ngoài ở đây nên anh giống như phải ăn sống cô vậy, vô cùng ngang ngược.
Vân Tri bối rối, đôi mắt mở to không hề động đậy.
Hô hấp của anh dồn dập, bàn tay đặt trên eo cô lại tăng thêm sức lực làm eo cô phát đau.
Nụ hôn này duy trì rất lâu, làm môi Vân Tri tê rần, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước.
Cô hơi sợ, bờ vai run rẩy.
Bàn tay của lộ Tinh Minh dần thả lỏng, yết hầu lăn lên xuống, tròng mắt u ám vì bị ham muốn nhuộm qua.
“Tụi nó nói hài lòng rồi.”
Vân Tri hoàn toàn cứng đờ, tứ chi không dám cử động.
Lộ Tinh Minh thấy cô sợ hãi nên ngón tay nhẹ nhàng xoa môi ửng đỏ của cô, xoay mình đi xuống, dựa đầu vào đầu cô, từng chút vuốt ve gương mặt cô, “Anh dọa em sợ rồi?”
Vân Tri lật người không để ý tới anh.
“Anh xin lỗi, lần sau không như vậy nữa.”
Vân Tri ôm con thỏ nhỏ, đôi môi tê rần không lên tiếng.
Lộ Tinh Minh liếm môi, hơi đến gần, “Lần này cũng không ở trước mặt mọi người mà, đúng không?”
Vân Tri thấy tốt lên, nghiêng đầu lại, sau mấy giây nhìn anh thì nức nở tố cáo, “Anh… Anh hôn em đau muốn chết.”