Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 80


Đọc truyện Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi – Chương 80

Hàn gia đã bị xáo trộn bởi sự ra đi của Vân Tri.

Ba Hàn kêu người chia ra tìm kiếm ở sân bay, trạm xe lửa và cả xe taxi, lại kêu người tìm ở khách sạn lại lần nữa, nhưng từ đầu đến cuối không hề có tin tức gì của Vân Tri.

Trời đã sáng.

Ba mẹ Hàn mệt mỏi không chịu nổi, nhưng bà nội Hàn lại ngược lại, ngủ vô cùng ngon giấc.

Buổi sáng lúc ăn cơm, ba Hàn lại hỏi Hàn Chúc Chúc, “Hôm qua con đi ra ngoài cũng không thấy Vân Tri sao?”

Hàn Chúc Chúc lắc đầu.

Ba Hàn than thở, nói với mẹ Hàn, “Vậy tám phần là về chùa Thanh Tâm rồi, Để chiều nay anh đi một chuyến, việc công ty và việc nhà em lo giúp anh.”

Mẹ Hàn không đồng ý, “Dự báo thời tiết nói thành phố C gần đây có tuyết rơi, lúc này mà vào núi thì quá nguy hiểm. Trước khi đi em đã gọi trưởng thôn Hoài Nguyệt rồi, để em gọi lại chắc chắn ông ấy sẽ biết Vân Tri có về đó hay không, nếu như bình an trở về thì chờ tuyết rơi chúng ta đi đến cũng không muộn.”

Ba Hàn không phản bác, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.

Ông nhức đầu xoa huyệt thái dương, ăn cơm chưa được hai miếng đã buông đũa xuống gọi người tiếp tục tìm kiếm.

Buổi chiều.

Mẹ Hàn gọi mấy cuộc điện thoại cuối cùng cũng liên lạc được với trưởng thôn, sau khi biết ý của bọn họ, trưởng thôn cho người đi lên trấn để xác định, cuối cùng cũng tìm được tài xế chở Vân Tri đi, xác nhận hành tung của cô.

Sau khi biết cô bình an vô sự, vợ chồng Hàn gia cuối cùng cũng thả lỏng được đôi chút.

Trước bữa tối, Hàn Lệ đột nhiên về nhà.

Hai tay trái phải của cậu xách cái túi, bên trong chứa đầy quà.

Thấy cậu về, mọi người ngồi quanh bàn ăn bỗng trở nên im lặng.

Hàn Lệ hồn nhiên không nhận ra bầu không khí kỳ lạ này, tự mình ngồi vào vị trí, “Thật là đói, cơm mới vừa dọn sao?”

Hàn Lệ rướn cổ lên bàn nhìn quanh, sau khi thấy món yêu thích của mình là sườn xào chua ngọt thì không kịp chờ nữa mà bốc lấy một miếng bỏ vào miệng.


Nếu là lúc trước thì hành động này của cậu đã sớm bị mắng nhưng hôm nay rất im lặng, mẹ không mắng, ba cũng không đánh.

Động tác nhai của Hàn Lệ dừng lại, mút ngón tay, kỳ lạ nhìn mọi người, “Mọi người nhìn con làm gì? À đúng rồi, sao Hàn Vân Tri không ra ăn cơm.”

Không khí đột nhiên căng thẳng.

“Nó đi rồi.” Bà nội Hàn gắp đồ ăn vào chén Hàn Lệ, “Tiểu Lệ ăn nhiều vào, nhìn con gầy rồi đấy.”

Hàn Lệ giật nảy, “Bà nội nói gì? Đi rồi? Ai đi cơ?”

Bà nội Hàn lạnh lùng, “Còn ai ngoài cái con nhỏ sao chổi đó.”

Môi Hàn Lệ mím chặt, đứng dậy chạy lên lầu.

“Hàn Vân Tri—-!”

Cậu mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, bên trong đen nhánh, trên giường chỉnh tề, sách vở trên bàn còn ở, nhưng túi đồ của cô lại biến mất.

Hàn Lệ nắm chặt tay lại, chạy xuống phòng ăn lần nữa.

“Cô ấy đi đâu vậy? Đã gọi điện thoại chưa?”

Mẹ Hàn ngước mắt, “Tắt máy rồi.”

Hàn Lệ căng thẳng trong lòng, giọng bất giác khẩn trương, “Không phải, cô ấy đi ra ngoài mà mọi người cũng không cho người đi tìm sao? Một cô gái không mang điện thoại, không mang tiền, xảy ra chuyện thì làm sao?”

Nghĩ đến Vân Tri bình thường không nhanh nhẹn như vậy, Hàn Lệ càng cảm thấy nguy hiểm.

Lúc cậu đang định gọi anh em ra ngoài tìm người thì nghe thấy tiếng Hàn Chúc Chúc.

“Anh, Hàn Vân Tri không trở lại.”

Tay Hàn Lệ đang cầm điện thoại bỗng run lên.


“Cô ấy…. đã về chùa Thanh Tâm lúc tối qua rồi.”

Con ngươi của Hàn Lệ co lại, chậm rãi nhìn Hàn Chúc Chúc, mắt sắc bén, “Em lại bắt nạt cô?”

Bị cậu nhìn hung ác như vậy, hốc mắt Hàn Chúc Chúc lập tức đỏ lên. “Em không có! Là…”

“Tự nó đi, không phải do ai.” Giọng bà nội Hàn lạnh như băng, “Thành phố này cũng không hợp nó, nhà chúng ta cũng không ai ưa nó, còn nữa sau này sư phụ của nó chết thì nó phải về là đúng. Tiểu Lệ ngồi xuống ăn cơm đi, đừng có lo lắng cho người ngoài như thế.”

Biểu tình của bà nội Hàn rất thờ ơ khi nói về việc này,

Lý trí Hàn Lệ nổ tung, cậu làm thế nào cũng không nghĩ rằng đi một chuyến Thương Kinh thôi mà cô nhỏ của cậu lại biến mất! Mấu chốt là không có ai nói với cậu!

“Ba?” Hàn Lệ nhìn ba Hàn, muốn nhận được câu trả lời khác từ miệng ông, nhưng đáp lại cậu chỉ có sự trầm mặc vô tận.

Hàn Lệ cắn răng, nóng nảy nói, “Mọi người bị gì vậy? Ban đầu thì chỉ cần gọi điện báo rằng con có thêm một cô nhỏ, bây giờ con đi có một ngày mà mọi người lại làm người ta biến mất? Đón cô ấy tới là mọi người, khiến cô ấy đi cũng là do mọi người, Vất vả lắm con mới chấp nhận cô ấy nhưng mọi người lại đuổi cô đi, mọi người muốn dày vò đến mức nào?”

“Tiểu Lệ…”

“Đừng gọi con!” Hàn Lệ sải bước tiến tới cửa, cầm áo khoác lên mặc vào, “Mọi người không tìm thì con tìm, bây giờ nhiều kẻ lừa gạt như vậy lỡ cô ấy bị bắt cóc thì làm sao.”

Cô nhỏ nhà cậu rất ngốc, ngời khác nói gì cũng vội tin.

Lá gan lại nhỏ, nói chuyện lớn tiếng cũng có thể làm cô ấy khóc.

Cậu không thể nào tưởng tượng được một người như cô làm sao có thể vượt qua tuyết rơi bão bùng như thế này.

Cậu phải đi tìm cô, sẽ đi ngay lập tức.

“Mọi người gọi điện thoại xác nhận Vân Tri đã sớm về chùa Thanh Tâm rồi. Mẹ và ba chuẩn bị đợi trời tốt lên sẽ đến thành phố C, con cũng đừng làm loạn giờ phút quan trọng này nữa được không?”

Hàn Lệ đối mặt với mẹ mình, trầm mặc vài giây rồi hỏi, “Sao cô ấy lại đi?”


Mẹ Hàn cởi áo khoác ngoài của cậu ra, nói “Đại sư Liễu Thiền bị bệnh, vận khí tốt thì hai năm nữa, nếu không tốt…”

Muốn nói rồi lại thôi.

Hàn Lệ cúi đầu, cảm giác bất lực.

Tuyết rơi đầy thành phố C, thời tiết ở Lăng Thành cũng không khá mấy, chuyện đi tìm Vân Tri chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Ngày thứ ba khi Vân Tri rời đi, ông Lý và con tra đi qua Mỹ, một mình Lộ Tinh Minh đưa tiễn.

Ngày thứ tư Vân Tri rời đi, điện thoại của cô từ đầu đến cuối thuộc về trạng thái tắt máy, weibo cũng không có người trả lời tin nhắn.

Ngày thứ năm, Lộ Tinh Minh lén tới biệt thự Hàn gia, tìm được Hàn Chúc Chúc, sau khi biết cô rời đi còn nhận được một câu.

[ Anh phải thi thật tốt, phải đậu đại học. ]

Lộ Tinh Minh hỏi đi hỏi lại, anh không tin Vân Tri chỉ để lại một câu này cho anh.

“Trừ câu này ra thì cô ấy không nói gì nữa sao?”

Cách lan can, Hàn Chúc Chúc lắc đâu với anh.

Ánh mắt Lộ Tinh Minh u chìm, vẻ mặt vỡ vụn trong bóng tối.

Sự xuất hiện của anh làm Hàn Chúc Chúc rụt rè, không tự chủ được mà nắm chặt áo choàng dài, nhỏ giọng nói, “Không có chuyện gì thì em về trước, nếu không, nếu không mà bị bà nôi phát hiện….”

Cô bé là được Lộ Tinh Minh lén gọi ra, bây giờ chuyện nên làm cũng đã làm, chuyện cần nói cũng đã nói, quả thực không nên lãng phí thời gian ở đây thêm nữa.

“Chờ đã.”

Lộ Tinh Minh đột nhiên gọi lại.

Người Hàn Chúc Chúc cứng đờ, run sợ nhìn đôi mắt lạnh băng của anh.

“Lộ Tinh Minh, em không có bắt nạt cô ấy, người đuổi cô ấy đi cũng không phải em, anh… anh đừng có mà tìm em tính sổ.”

Hàn Chúc Chúc vừa lạnh vừa sợ, cả người co rúm.


Giọng nói Lộ Tinh Minh hờ hững, “Em biết vị trí cụ thể của ngôi chùa đó không?”

Hàn Chúc Chúc sửng sốt.

Người này… đừng nói là muốn đi tìm người đấy nhé.

Hàn Chúc Chúc không biết vị trí cụ thể nhưng ba Hàn biết, Hàn Chúc Chúc lặng lẽ lén vào thư phòng tìm được tờ giấy có vị trí cụ thể, nhanh chóng chụp lại, lẻn đi ra ngoài gửi cho Lộ Tinh Minh.

Hàn Chúc Chúc nhắn tin [ Bác em nói đường núi rất khó đi, lúc này đi tìm cô ấy rất nguy hiểm.]

Không trả lời.

Lộ Tinh Minh đặt vé chuyến nhanh nhất đến thành phố C, lại để Lưu Bưu Hổ  tìm bà vú chăm sóc cho hai con chó, ngay sau đó sắp xếp hai bộ quần áo đơn giản, chuẩn bị đến sân bay.

Thân thể Thất Mã còn chưa khỏe hẳn, thấy anh xách hành lý chuẩn bị rời đi thì lởn vởn dưới chân anh.

Lộ Tinh Minh ngồi xổm xuống, đưa tay nhéo mặt bọn nó.

“Chủ nhân của hai đứa đi rồi, bây giờ anh mày đi tìm lại đây.” Tụi nó nghe không hiểu, một mực ngồi dưới đất vẫy đuôi.

ánh mắt Lộ Tinh Minh lóe lên, “Cô ấy đi rồi nhưng của hồi môn cũng không được bỏ chạy, cho nên hai đứa phải ở lại ngoan ngoãn chờ anh trở về, không được làm loạn, cũng không được ăn bậy.”

Ngoài cửa là tiếng còi, xe anh gọi đã tới.

Lộ Tinh Minh đứng dậy, Tắc Ông Thất Mã nhìn chăm chú anh rời đi cho đến khi anh đi xa, hai con chó vẫn không đi ra khỏi cửa.

Hai giờ sau, Lộ Tinh Minh đến thành phố C.

Bầu trời ở đây cực thấp. mây đen âm trầm bao phủ không giống như thành thị phồn hoa.

Anh đứng ở cửa sân bay, mặt vô cảm để gió lạnh quét qua.

Lộ Tinh Minh xác nhận lại địa chỉ, đi thẳng đến trạm xe, nhưng lúc này, sau lưng đột nhiên là tiếng nói quen thuộc.

“Em nói là chuyến xe ở sân bay sao? Anh quên mất. Bây giờ trời lạnh quá.”

Lộ Tinh Minh dừng chân, nghiêng đầu lại nhìn.

—- Hàn Lệ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.