Đọc truyện Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành – Chương 476
Tử Vũ mang Giang Tình Tình đến một gara cũ nát, dứt khoát trói cô ta lại.
Giang Tình Tình nhìn Tử Vũ với vẻ hoảng sợ, lập tức xin tha: “Tôi xin cô tha cho tôi, chỉ cần cô không giết tôi tôi sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho cô.
Việc gì tôi cũng giúp cô, chỉ xin cô tha cho tôi.”
Tử Vũ nghe Giang Tình Tình nói, lạnh giọng: “Tôi còn không biết mình muốn cái gì thì làm sao cô giúp được tôi?”
Thấy chuyện này có khả năng thương lượng, Giang Tình Tình nói tiếp: “Hai ta đều là phụ nữ, mong muốn không gì ngoài đàn ông.
Chỉ cần cô đồng ý không giết tôi thì tôi có thể giúp cô ở lại bên cạnh người đàn ông cô yêu.
Dứt lời, Giang Tình Tình vẫn luôn quan sát nét mặt của Tử Vũ.
Cô ta đang đánh cược, đánh cược Tử Vũ có người đàn ông mình thích không.
Tử Vũ không khỏi chần chừ, động tác cũng khựng lại.
Có thể có được anh ấy thật ư?
Tử Vũ không dám nghĩ, nhưng rồi lại không kìm được muốn biết Giang Tình Tình có kế sách gì.
Nếu trước kia người phụ nữ này có thể cướp chồng chưa cưới từ tay Giang Tiêu Tiêu, nhất định cô ta sẽ có cách.
Tử Vũ không nói gì, Giang Tình Tình chợt thấp thỏm, lẽ nào cô ta đánh cược sai rồi?
Cô ta lại thử thăm dò: “Cô có muốn ở lại bên cạnh Cận Tri Thận không? Tôi có thể giúp cô, bởi vì tôi biết bí mật của Giang Tiêu Tiêu.
Một người đàn ông ưu tú như Cận Tri Thận không có lý nào Tử Vũ lại không rung động.
Giang Tình Tình vừa dứt lời, Tử Vũ bỗng ngẩng phắt lên, giữ tay cô ta và thốt lên: “Cô có cách gì?”
Giang Tình Tình vốn chỉ thử một lần xem sao, không nghĩ tới Tử Vũ lại có hứng thú như vậy.
Giang Tình Tình không nhịn được mỉm cười, xem ra bên cạnh Giang Tiêu Tiêu cũng có người như thế này.
Thế thì cô ta muốn đối phó đối phương cũng dễ dàng hơn rồi.
Cô ta xoa bụng, thong dong nói: “Tôi đang mang thai đứa con của chồng chưa cưới trước của Giang Tiêu Tiêu, cô ta có một nhược điểm trí mạng là mềm lòng.
Bằng không, tôi cũng sẽ không thể cướp đi người đàn ông của cô ta một cách dễ dàng, hơn nữa tôi còn biết một bí mật không ai biết.
Cô lại gần đây.
Nghe cô ta nhắc đến bí mật, Tử Vũ rất tò mò, bèn ghé lại gần.
“Cận Bắc Thần chính là con của Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận.” Giang Tình Tình nói nhỏ.
Nghe đối phương nói, Tử Vũ bỗng trợn tròn hai mắt.
Tin tức này giống như một quả b nổ tung làm đầu óc của cô ta trống rỗng.
Sau cơn khiếp hãi, Tử Vũ khôi phục lại sự lạnh lùng.
“Không thể nào! Nếu đúng là cô ta sinh thì tại sao người nhà họ Cận lại không biết? Bản thân Giang Tiêu Tiêu cũng không biết ư?”
Cô ta sợ đây là kế hoãn binh của Giang Tình Tình, bởi điều đối phương nói quả thật là vô căn cứ.
Giang Tình Tình đoán trước Tử Vũ sẽ không tin, nên cô ta cam đoan: “Nếu tôi nói dối thì con tôi sinh ra sẽ thành người đần độn
Lời thề độc của Giang Tình Tình làm Tử Vũ do dự, trông cô ta cũng không giống như đang nói dối.
Hơn nữa, không có một người mẹ nào trên đời sẽ lấy tương lai của con mình ra làm tiền đặt cược.
Tử Vũ nghĩ cô ta lại còn là phụ nữ đang mang thai bèn nới lỏng dây trói cho cô ta.
“Vậy làm sao cô biết được?” Tử Vũ ngồi xuống cạnh cô ta, dò hỏi.
Giang Tình Tình nghe cô ta hỏi, sờ bụng mình, bụng phát ra âm thanh “ot ot”.
“Từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì, dù cô muốn thẩm vấn phạm nhân thì cũng phải cung cấp cơm nước chứ
Giang Tình Tình biết Tử Vũ sẽ không giết mình nên cũng không sợ hãi.
Dù sao lấp đầy bụng mới là tiền vốn của sức khỏe.
Tử Vũ thấy thế thì đứng dậy, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi.
“Giang Tình Tình, tốt nhất là cô đừng đùa tôi, bằng không tôi sẽ khiến cô hối hận cả đời”
Sau khi Tử Vũ đi rồi, Giang Tình Tình mới thở hắt ra một hơi.
Cô ta đúng là vừa thoát khỏi hang cọp lại rơi vào ổ sói.
Có điều, sự xuất hiện của Tử Vũ cũng cho Giang Tình Tình một đồng bọn hợp tác mới.
Nếu Cận Tri Thận đích thân sai Tử Vũ đến bắt cô ta thì chắc chắn đối phương là tâm phúc của Cận Tri Thận.
Thế thì Tử Vũ làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều.
Giang Tình Tình nghĩ vậy.
Ngay sau đó Tử Vũ đi từ ngoài vào, đưa cơm hộp cầm trên tay ném cho Giang Tình Tình.
“Tôi chỉ cho cô mười phút ăn cơm, nếu chậm thì tôi chặt một ngón tay của cô.
Nghe vậy, Giang Tình Tình không dám lề mề, vội vàng cho thức ăn vào miệng.
Tử Vũ không cho cô ta đũa nên cô ta chỉ có thể dùng tay bốc.
Mười phút trôi qua, Giang Tình Tình ăn sạch sẽ thức ăn trong hộp cơm, khóe miệng dính đầy hột cơm.
Tử Vũ thấy thế tỏ ra chán ghét, đưa cho cô ta một tờ khăn giấy, rồi nói với giọng không kiên nhẫn: “Thời gian của tôi có hạn, mau nói tin tức cô biết cho tôi.”
Giang Tình Tình hít sâu một hơi, nói: “Năm đó Giang Tiêu Tiêu đi mang thai hộ vì tiền, nhà họ Giang chế cô ta mất mặt nên đuổi cô ta ra ngoài.
Khi cô ta sắp đẻ, có người đến tìm tôi, cho tôi một khoản tiền và dặn tôi sau khi Giang Tiêu Tiêu đẻ con thì ôm đứa bé ấy đến nhà họ Cận.
Sau chuyện này, chứng cứ bị xóa sạch ngay lập tức, người lúc đó cũng không biết tung tích.
Những thứ khác tôi cũng không rõ.
“Nói cách khác, cô không biết thân phận của người trước kia xúi giục cô ôm đứa bé đến nhà họ Cận?” “Đúng vậy, người đó rất bí ẩn, dù gặp mặt cũng đeo khẩu trang, đeo kính râm, toàn thân bao bọc rất kỹ, tôi cũng không biết đối phương là ai.” Giang Tình Tình trả lời đầy bất đắc dĩ.
Thấy Giang Tình Tình bày ra vẻ không hề gì, Tử Vũ chỉ muốn giết luôn đối phương, nhưng lý trí ngăn cô ta lại.
Tuy tức giận nhưng Tử Vũ cũng biết không một ai biết được chuyện này ngoại trừ Giang Tình Tình.
Nếu Giang Tiêu Tiêu đúng thật là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ, vậy thì chuyện này nhất định không thể để cô biết.
Việc phải làm hiện giờ là giấu người phụ nữ này đi, không thể để ai tìm được.
Nếu không, với sự thông minh của Cận Tri Thận, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra Giang Tình Tình có liên quan đến thân thế của Cận Bắc Thần năm xưa.
Tử Vũ đi ra cửa, gọi điện thoại, dặn dò với đầu dây bên kia: “Lát nữa anh và Mười Ba đến đưa người phụ nữ trong nhà kho đến một nơi an toàn.
Nhơ kỹ, tuyệt đối không được để cho cậu chủ biết việc này, nếu để lộ một chút tin tức thì đừng trách tôi không hề tình”
Sau khi chia sẻ vị trí, Tử Vũ dứt khoát rời đi.
Giang Tình Tình ở trong nhà kho đợi một lúc lâu cũng không thấy Tử Vũ quay trở lại, cô ta tức giận đá dưới chân.
Màn đêm từ từ buông xuống, trong nhà kho không có đèn, Giang Tình Tình ở trong bóng tối cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cô ta muốn chạy trốn nhưng tay chân đều bị trói, tuy không trói chặt nhưng với năng lực của cô ta, tuyệt đối không thể chạy thoát.
Đúng lúc này, cửa kho mở ra, tiếng động cơ gắn máy nổ vang trong đêm, ánh đèn chói mắt đâm thẳng vào đôi mắt của Giang Tình Tình.
Cô ta giơ tay cản lại ánh sáng theo bản năng.
Có hai người đàn ông từ trên xe máy xuống, đi thẳng về phía Giang Tình Tình.
“Các anh không được lại đây, nếu lại tiến thêm một bước tới thì tôi kêu cứu đấy.” Giang Tình Tình nói, giọng run rẩy.
Hai người đàn ông không thèm quan tâm đến lời nói của cô ta, trực tiếp đánh ngất cô ta rồi mang ra khỏi nhà kho.
Cùng lúc đó, trong một tòa cao ốc ở nơi khác, Tử Vũ đứng trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn xuống thành phố này.
Hôm nay là một ngày đặc biệt với vô ta, không ngờ cô ta lại dễ dàng tin lời Giang Tình Tình..