Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 23Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui Tự Tui Sẽ Giành -


Đọc truyện Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành – Chương 23Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui Tự Tui Sẽ Giành –

Giang Tiêu Tiêu xác định mình không nghe nhầm, tức thì ngổn ngang trong gió, lắc đầu lia lịa: “Đâu cần phải thế? Tôi đi là được rồi, sao có thể bắt anh đi mua thức ăn cùng tôi được?”

Hơn nữa, anh là chủ tịch tập đoàn Cận thị đó! Là nam thần trong lòng hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ đó! Là nhân vật tinh anh có xuất thân hàng trăm tỷ! Là rồng phượng trong loài người, có một không hai trên đời đó, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì sao?

Thế nhưng chủ tịch Cận không cảm thấy như vậy, lên tiếng phản bác: “Tại sao không thể?”

Giang Tiêu Tiêu thầm nhủ, còn phải hỏi sao?

Khí thế ngạo nghễ của anh hoàn toàn không ăn nhập với chợ bán thức ăn.

Nếu anh đi thật thì không bị người ta vây xem mới lạ đấy!

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Giang Tiêu Tiêu không dám nói ra, chỉ đành cười gượng: “Tất nhiên là bởi vì anh là khách, không tiện làm phiền anh chuyện này!”

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi tới cửa nhà.

Giang Tiêu Tiêu ôm Tiểu Bảo bằng một tay, một tay lấy chìa khóa định mở cửa.

Ai dè lúc này Tiểu Bảo đột nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo muốn đi.”

Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười nhìn bé: “Sao con cũng muốn đi hả? Chợ bán thức ăn không phải nơi hay ho, ở đó rất hỗn loạn, còn hôi thối nữa!”

Mùi cá mùi thịt hỗn độn, ngay cả cô cũng không chịu nổi.

Song Tiểu Bảo lại nói: “Con không sợ, con muốn đi cùng cô Tiêu Tiêu có được không?” Nói đến đây, bé nhìn Giang Tiêu Tiêu bằng đôi mắt trong trẻo ngây thơ, dáng vẻ tha thiết mong chờ.


Giang Tiêu Tiêu nghẹt thở, tất cả những lời từ chối đều mắc kẹt trong cổ họng, trái tim bị ảnh mắt này làm tan chảy, thế là cô đồng ý không chút do dự: “Được, cô dẫn con đi.”

Tiểu Bảo lập tức reo lên đầy vui vẻ: “Cô Tiêu Tiêu tốt nhất!” Dứt lời bé ghé sát lại gần thơm lên má Giang Tiêu Tiêu.

Trái tim Giang Tiêu Tiêu lập tức tan thành nước, trở nên mềm mại, hận không thể dâng tặng cho bé cả mạng sống của mình.

Cận Tri Thận ở bên cạnh thấy vậy thì hơi khó chịu.

Anh nói thì cô chẳng thèm suy nghĩ đã từ chối luôn! Còn Tiểu Bảo nói thì cô đồng ý không chút do dự.

Đừng phân biệt đối xử quá rõ ràng như vậy chứ!

Khi anh còn đang ghen tỵ, cuối cùng Giang Tiêu Tiêu cũng quay lại nhìn anh: “Anh Cận, tôi dẫn Tiểu Bảo ra ngoài được không?” 

Cận Tri Thận gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Cảm ơn anh, vậy phiền anh đi cùng chúng tôi để lát nữa tôi chọn đồ ăn thì anh trông Tiểu Bảo nhé.”

Cận Tri Thận vui vẻ hộ tống một lớn một nhỏ ra ngoài.

Khoảng mười phút sau, ba người đã tới cổng chợ bán thức ăn.

Dễ nhận thấy đây là lần đầu tiên Cận Tri Thận tới nơi này, lập tức chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.

Trong khu chợ hỗn loạn có tiếng rao hàng khắp nơi, người bán thịt chặt xương vang trời, người bán cá giết cá, động tác thành thạo, tốc độ cực nhanh, có điều mùi cá và mùi máu tanh nồng thật sự gay mũi, khiến người ta không chịu nổi.

Cận Tri Thận cau mày, có vẻ không thoải mái.

Tiểu Bảo cũng nhíu mày, lấy tay bịt mũi.

Phản ứng của hai người nằm trong dự đoán của Giang Tiêu Tiêu, cô đề nghị: “Anh Cận, hay là anh và Tiểu Bảo chờ ở đây, tôi vào mua đồ rồi ra ngay.”

Vừa nghe cô nói vậy, Tiểu Bảo lập tức không vui, dùng cả tay lẫn chân quấn chặt cổ và eo cô: “Con muốn đi cùng cô Tiêu Tiêu cơ!”

Cận Tri Thận cũng hùa theo: “Tôi cũng vào. Không sao đâu, chẳng qua là mới đầu chưa quen thôi, bây giờ ổn hơn rồi.”

“Vậy ư?” Giang Tiêu Tiêu nhìn anh với vẻ nghi ngờ, dường như không tin lắm: “Nếu không thích thì không cần miễn cưỡng.”

Cận Tri Thận lắc đầu cười khẽ: “Không miễn cưỡng, tôi cảm thấy ở đây rất náo nhiệt, rất tốt.”

Giang Tiêu Tiêu vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng Cận Tri Thận đã nói vậy thì cô cũng không tiện nói thêm, bèn dẫn hai người vào chợ.


Cô quen đường quen lối đi vào trong, một số hàng quán xung quanh quen biết cô, rối rít chào hỏi: “Tiêu Tiêu, lại tới mua thức ăn hả? Nào nào, hôm thím Ngô có rau tươi, cố ý để dành nay cho cháu đó, mau đến xem thử!”

“Tiêu Tiêu, tôm to mới bắt này, có mua không?”

“Tiêu Tiêu…”

Giang Tiêu Tiêu tiếp lời không xuể, không thể trả lời từng người được, chỉ đành mỉm cười nói: “Vâng vâng.”

“Không ngờ cô được nhiều người yêu quý như vậy.” Cận Tri Thận ở bên cạnh cảm thấy thú vị, thốt ra một câu.

Tiểu Bảo cũng không còn ghét bỏ như trước, đảo mắt nhìn khắp nơi, cảm thấy mọi thứ xung quanh thật mới lạ.

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười đáp: “Tôi sống ở đây nhiều năm rồi, hầu hết mọi người đều là hàng xóm, lâu ngày quen thuộc. Họ đều là người tốt, mấy năm trước vào lúc tôi khó khăn nhất, họ còn giúp đỡ tôi.”

Tuy rằng cô nói rất đơn giản, nhưng chỉ mình cô biết rõ nhất trong đó có biết bao khổ sở.

Cận Tri Thận nghe lời này, trái tim như bị khoét một góc.

Trong lúc hai người nói chuyện, một số người bán hàng đã chú ý tới người đàn ông và đứa trẻ đi bên cạnh Giang Tiêu Tiêu.

Khi vào chợ, Cận Tri Thận bế Tiểu Bảo.

Hai ba con một lớn một nhỏ giống nhau như đúc, một người tuấn tú, một người mềm mại đáng yêu khiến đám bà thím xung quanh xôn xao hết cả lên.

“Ái chà Tiêu Tiêu, thằng nhóc bên cạnh cháu là ai thế? Bạn trai cháu phải không?”

“Bạn trai cái giề, là ông xã chứ? Con lớn thế kia rồi cơ mà.”

“Ông xã gì chứ, chẳng phải Tiêu Tiêu chưa kết hôn sao? Lần trước thím Ngô còn định giới thiệu cháu trai làm luật sư cho Tiêu Tiêu làm quen đó.”

Giang Tiêu Tiêu không ngờ mình và Cận Tri Thận mới nói chưa được hai cầu, sự việc đã phát triển một cách thần thánh như vậy. Má đỏ như nhuộm máu, cô vội giải thích: “Các thím đừng nói linh tinh, chúng cháu không phải…”


“Không phải cái gì, tôi thấy cậu bé kia môi hồng răng trắng, trán giống Tiêu Tiêu ba phần, đặc biệt là cái miệng nhỏ kia, giống y chang luôn!”

“Bà nói vậy tôi thấy cũng đúng. Ai da Tiêu Tiêu, cháu không ngoan nha, sao có chồng lại giấu, không cho tụi thím gặp.”

“Ôi chao, thoạt nhìn thằng nhóc này không phải người thường đâu. Vóc dáng này, tướng mạo này thật là phong lưu phóng khoáng… Mà sao tôi thấy cậu ta trông quen quen nhỉ, hình như đã thấy ở đâu rồi?”

Giang Tiêu Tiêu không bình tĩnh nổi nữa, thầm nghĩ có thể không quen mắt sao?

Người ta là chủ tịch tập đoàn Cận thị, tuy khiêm tốn nhưng thỉnh thoảng cũng xuất hiện trên tạp chí và tin tức về tài chính kinh tế đó có biết không!

Cô sợ nếu tiếp tục ở lại đây thì thân phận của chủ tịch Cận sẽ bị bại lộ, vì vậy nhân lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, vội vàng kéo Cận Tri Thận chạy mất.

Ba người đi một mạch ra khỏi chợ, tới bên lề đường mới dừng lại.

Giang Tiêu Tiêu thở hổn hển, gò má vẫn đỏ bừng chưa tan, trừng mắt trách Cận Tri Thận:

“Tôi đã bảo hai người đừng đi cùng rồi mà.”

Bây giờ thì hay rồi, hiểu lầm to rồi kìa!

Cận Tri Thận đứng bên cạnh nhìn cô, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm không ai hiểu được, vùng trán giữa lông mày tràn đầy vui vẻ, cũng chẳng biết anh đang vui vì chuyện gì.

Tiểu Bảo cũng rất hưng phấn, hai mắt sáng long lanh, bé hỏi ba: “Ba ơi, con rất giống cô Tiêu Tiêu ạ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.