Bạn đang đọc Bé Cưng Của Học Trưởng – Chương 10
Ục Ục, ục ục — — giống như là cả ngày chưa từng ăn đồ gì, lại vận động quá sức, người phụ nữ bị tiếng côn trùng cắn tỉnh. . . . . .
Lăng Bảo Nhi ôm bụng đang réo ầm, chậm rãi mở cặp mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mê hoặc nhìn về phía đồng hồ treo tường, A! Trễ vậy rồi sao! Khó trách cô đói như thế!
Cô nhấc chăn lên, vừa định ngồi dậy, cảm giác đau thắt lưng đánh tới, làm cô đau đến nhe răng trợn mắt, “Oa! Thật là đau! Đều do Ngạn làm hại!” Cô cứ ngồi yên trên giường, muốn đợi loại đau đớn này từ từ giảm đi, bên tai lại không ngừng truyền đến tiếng đàn ông gầm nhẹ, chửi mắng, còn có âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Ah? Sao lại ầm ĩ như vậy chứ? Cô cứ lăng lăng ngồi trên giường như vậy, mờ mịt nghe tiếng ồn ào bên ngoài không ngừng truyền tới. Qua hồi lâu, cô rốt cuộc cũng phát hiện có cái gì không đúng, âm thanh tiếng mắng chửi sao lại quen tai thế?
“Oa! Hỏng bét! Sẽ không phải là Ngạn cùng anh họ đánh nhau chứ!” Cô nhìn vị trí trống trơn bên giường, nhớ tới sáng nay có nghe tin nhắn thoại, vội vàng nhịn đau nhảy từ trên giường xuống, thay xong quần áo, vội vội vàng vàng chạy đến nơi phát sinh sự cố . . . . . .
Chỉ thấy hai người đàn ông to lờn như đứa trẻ, cứ anh một câu tôi một câu, anh một quyền tôi một cước xoay đánh thành một đoàn.
Cô ra sức chen vào giữa hai người, đôi tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, hắng giọng hô: “Ngạn, Phong, hai người mau dừng tay lại!” Một tiếng kêu này giống như trọng tài thổi còi, hai người đồng loạt dừng động tác lại, chỉ sợ làm cô bị thương.
“Bảo Nhi, sao em không ở trên giường nghỉ ngơi cho tốt, chạy ra ngoài làm gì?” Kỷ Ngạn Hiên không vui nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mang theo mệt mỏi của cô, mắt lam trợn mắt nhìn Lăng Phong một cái, nhất định là tiếng người này quá lớn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Bảo Nhi!
“Bảo Nhi, anh họ nói cho em biết, em không nên ở chung một chỗ với tên khốn kiếp này, hôm nào anh sẽ giới thiệu cho em mấy người đàn ông tốt hơn cậu ta nhiều!” Tròng mắt đen hung hăng trừng lại, miệng còn không ngừng giật giây khuyên Bảo Nhi chia tay cậu ta, bởi vì có nhiều người đàn ông tốt hơn!
“Anh đừng hòng! Bảo Nhi là của tôi!” Kỷ Ngạn Hiên nghiến răng nghiến lợi kêu la, bàn tay kéo Bảo Nhi vào trong ngực, chân dài duỗi ra hung hăng đạp hắn một cước nữa.
“Được rồi! Hai anh đừng ầm ĩ nữa! Tranh đi cãi lại, em liền muốn tức giận! Ngạn, anh qua bên kia; Phong, anh ngồi vào chỗ đó!” Bảo Nhi tránh khỏi tay anh, tách hai người ra, “Không cho phép hai anh lại đánh tiếp đó! Bây giờ em đi luộc trứng cho hai người tiêu sưng!”
Thiệt là, gương mặt tuấn tú của Ngạn Phong vừa xanh vừa tím, vô cùng thê thảm! Một người biến thành gấu trúc, người kia thành chó hoang!
Hai người đàn ông này, mặc dù ngồi cách xa nhau, nhưng lại cố dùng ánh mắt giết người nhìn đối phương, mắt lam, mắt đen, ở trong không khí không ngừng chém, chém, chém. . . . . .
Một lát sau, Bảo Nhi bưng cái khay từ trong phòng bếp đi ra, trong đĩa đặt mấy quả trứng đã bóc vỏ, đặt vào trong tay hai người, để cho bọn họ day day mắt.
“Ngạn, anh có ổn không!” Bảo Nhi một tay cầm trứng day nhẹ lên hai mắt sưng đỏ của anh, vô cùng lo lắng hỏi.
“Hoàn. . . . . . Hoàn hảo!” Kỷ Ngạn Hiên ôm nhẹ eo nhỏ của cô, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa để cho cô chăm sóc, ngoài miệng nói hoàn hảo, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng anh hít khí.
“Hết rồi, hết rồi! Bảo Nhi đáng yêu của anh đã không để ý đến người anh này nữa rồi! Anh cố ý qua về nước để gặp em, lại bị kẻ ác ssanhs thành thế này, em chỉ quan tâm đến hung thủ thôi! Ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái!” Bị đánh thành chó hoang, giọng nói Lăng Phong hết sức buồn bã kể khổ, ánh mắt đáng thương – tội nghiệp nhìn cô, lại có chút thở dài.
“Em mới không phải là không để ý tới anh nhé! Phong, em sẽ tới giúp anh!” Cô đặt quả trứng vào trong tay Kỷ Ngạn Hiên để cho anh tự day, còn mình thì chạy về phía Lăng Phong.
“Không được đi!” Cô còn chưa đi được mấy bước, một bàn tay phía sau lại kéo cô trở lại, “Bảo Nhi, mặc kệ anh ta, để cho anh ta đau chết đi! Em chỉ có thể quan tâm một mình anh! Còn nữa, anh ta cũng chỉ sưng một bên, còn anh sưng cả hai bên mắt!” Anh lại để qua trứng vào trong tay Bảo Nhi, ôm cô ngồi lên đùi mình, đôi tay nắm chặt eo cô, bá đạo không cho cô rời đi.
Lăng Phong phẫn hận nhìn anh chằm chằm, bàn tay to tóm lấy ngang hông Bảo Nhi, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cố gắng cứu giúp.
“Buổi sáng hôm nay anh. . . . . . Ách. . . . . . Bây giờ em còn đau không?” Mắt lam thâm thúy nồng nàn tình cảm nhìn chằm chằm vào bảo bối trong lòng, muốn biết cô bây giờ thế nào rồi.
“Không. . . . . . Không đau, Á! Anh không nên hỏi!” Nhớ tới sáng nay hai người kích tình triền miên, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc ửng hồng, cô xoay người nhìn nét mặt mập mờ kéo đến tận mang tai của Phong, xấu hổ vùi mặt vào trong cổ anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện đầy rặng hồng của cô, ngay cả lỗ tai cũng nhàn nhạt ửng hồng, anh kìm lòng không được đưa tay nâng cằm cô lên, cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại . . . . . .
“Oh — —, Chết tiệt! Lăng Phong, anh là cái tên khốn kiếp!” Anh vừa mới đụng vào môi anh đào của Bảo Nhi, vừa định phải có hành động quan trọng, khóe miệng liền truyền đến cảm giác như tê liệt – đau đớn, anh hung tợn nhìn chằm chằm “Chó hoang” đối diện đang cười vui vẻ dị thường, hối hận vừa nãy không nện thêm K quyền.
“Ha ha. . . . . .” Bảo Nhi nhìn vẻ mặt thất bại vì chưa thỏa mãn dục vọng của anh, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
“Em còn cười! Đều do anh ta làm hại, một thời gian dài anh không thể hôn lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn của em được rồi !” Anh bất mãn nhìn Bảo Nhi ở trong ngực, bàn tay tính trừng phạt véo lên eo nhỏ của cô, tỏ vẻ cảnh cáo!
“Anh đừng náo loạn! Hiện tại, cũng đã trễ như vậy rồi, bộ dạng như vậy của hai anh chắc cũng không thể ra cửa được rồi, trong tủ lạnh hình như còn có chút đồ ăn, nếu không thì như vậy đi! Em sẽ đi lấy chút gì đó để ăn!” Bảo Nhi lấy bàn tay đang đặt trên eo cô, chuẩn bị vào phòng bếp nấu chút gì gì đó để ăn, bởi vì cô sắp chết đói rồi!
Mặt Lăng Phong đột nhiên có chút trắng bệch, “Bảo Nhi, ách. . . . . . Thân thể anh có chút không thoải mái, anh muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, nếu không. . . . . . Hai người tự mình ăn đi!” Hắn sợ hãi nhìn Bảo Nhi bận rộn trong phòng bếp, nhảy dựng lên muốn rời đi.
Nói đùa! Bảo Nhi nấu đồ ăn không biết sao lại như vậy, nhìn bình thường, ăn cũng không có gì không đúng, nhiều lắm mặn đến nơi ấy phai nhạt chút xíu, nhạt đến kêu than, nhưng những thứ này còn có thể chịu được, nhưng mà hậu quả của việc ăn xong là bạn phải làm bạn với bồn cầu vài ngày, điều này thật có chút dọa người!
Thân thể hắn vừa mới bị đánh qua, cũng khôgn thể chịu được mả nhảy dựng lên, hắn tình nguyện ra cửa để bị người khác chế nhạo! Thật tốt, lúc tới đây có mang theo kính râm, mới có thể che đậy một chút .
Trong lòng hắn không ngừng cảm thấy may mắn, bỗng chốc trong đầu có một diệu kế như vậy, tròng mắt đen gian xảo vui thích nhìn Kỷ Ngạn Hiên, khóe miệng giương lên nụ cười xấu xa – tà ác.
“Thiếu chút nữa anh đã quên hỏi em rồi, Bảo Nhi, ở chỗ của em có thuốc tiên hóa không vậy? Bởi vì. . . . . . Có thể là anh mới vừa quay về nước, có phần không quen, gần đây luôn tiêu chảy, mà cái bộ dáng như bây giờ cũng không tiện ra hiệu thuốc mua! Cho nên muốn hỏi em có không! Em có chứ!” Hắn thật là thiên tài! Chiêu như thế cũng có thể nghĩ ra.
“Ờ! Có đó! Mỗi lần Tiểu Hải thường mua một đống thuốc, nói gì mà ‘lo trước khỏi hoạ’!” Bảo Nhi cầm cái xẻng đi từ trong phòng bếp ra, “Muốn em đi lấy cho anh sao?”
“Không cần, anh tự đi lấy, em chỉ cần nói cho anh biết hòm thuốc ở chỗ nào là được rồi!” Hì hì, nếu để cho em lấy, làm gì còn kịch hay để xem nữa!
“Ở trong ngăn kéo dưới cùng trong phòng Tiểu Hải, anh vào đó lấy đi!” Cô đưa ngón tay hướng vào một gian phòng, để cho hắn tự mình đi.
“Cầm nhanh rồi cút!” Anh chưa bao giờ được ăn đồ Bảo Nhi nấu! Thật vất vả hôm nay vì họa được phúc mới có thể được ăn, cái người chướng mắt này sao vẫn có ầm ĩ ở đây mãi không chịu đi, còn không mau cút đi! Nếu anh ta có ở lại, cũng không cho ăn, hừ!
“Bảo Nhi, anh họ đi đây!” Hắn vừa ra đến trước cửa lại nhìn Kỷ Ngạn Hiên một cái, cấp cho anh một ánh mắt tự cầu phúc nhiều vào.
Kỷ Ngạn Hiên nhìn anh mắt của Lăng Phong ném qua, chỉ cảm thấy là anh ta bởi vì không được ăn món Bảo Nhi làm nên đang ghen tỵ, đáp lại anh ta bằng nụ cười đáng đánh đòn.
Anh đứng dậy ngồi trước bàn ăn, nhìn bộ dạng bận rộn trong phòng bếp của Bảo Nhi, đột nhiên có cảm giác gia đình, trái tim tràn đầy cảm giác ấm áp – ngọt ngào, âm thầm nghĩ nhất định phải khiến Bảo Nhi sớm gả cho anh, sau đó ngày nào cũng giống như hôm nay, nấu cơm cho anh.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Bảo Nhi bưng ra một mâm đồ ăn gia đình đơn giản, anh chủ động đứng dậy vào phòng bếp lấy bát đũa, cái muỗng ngồi bên cạnh Bảo Nhi.
Cơm hình như còn sống, món ăn xào nát vụn, cá rán tróc da thịt nát vụn, nước canh cũng quá mặn, bất quá cũng không sao, chỉ cần là Bảo Nhi làm còn ngon hơn khách sạn năm sao! Kỷ Ngạn Hiên vừa ăn, trong lòng vừa không ngừng xây dựng. . . . . .
p/s: đoán xem a KNH bị sao???
Đợi sau khi hai người cùng ăn no, anh để cho Bảo Nhi ngồi vào trên ghế sofa xem TV, còn mình chủ động rửa bát đũa, trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng vang “Bụp! Bụp!”, không khó có thể tưởng tượng bát đũa phần lớn đều nằm trong thùng rác.
Qua thật lâu, trên mặt anh dính đầy mặt và đầu cổ bọt xà phòng, bước ra khỏi phòng bếp, thật không ngờ, rửa mấy cái bát còn mệt mỏi hơn so với việc năm đó anh dùng súng đạn tranh giành địa bàn với người khác!
Anh cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm, tùy tiện lau đầu tóc, vội vã đi đến sofa ôm Bảo Nhi ngồi trên đùi, hài lòng xem tivi cùng cô lúc 8h đúng.
“Bảo Nhi! Anh rửa xong rồi! Em không thưởng sao?” Anh nói qua, chủ động tiến đầu về phía trước, trẻ con chu môi lên.
“Nhưng mà anh cũng làm vỡ không ít! Ha ha!” Bảo Nhi buồn cười nhìn hành động phô trương của anh, ngôn ngữ tràn đầy cười nhạo – cười trộm.
“Được lắm! Em lại dám cười anh sao? !” Bàn tay đặt trên eo cô làm chuyện xấu, cù nhẹ.
“Ha ha. . . . . . Ha, em không. . . . . . Không dám! Dừng. . . . . . Dừng tay!” Bảo Nhi nhột được cuộn thành một đoàn, cười rạp trong ngực anh, miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
“Thật sự không dám?” Anh thuận thế ôm cô chặt hơn, gương mặt tuấn mỹ nâng lên nụ cười ma ranh, “Vậy em ngoan ngoãn hôn anh một cái!” Bộ mặt không vui nhìn vẻ mặt do dự của Bảo Nhi, bàn tay tính uy hiếp cù eo cô lần nữa, chuẩn bị muốn tiếp tục làm chuyện xấu.
“Không. . . . . . Không cần, em. . . . . . Hôn á! Anh mau dừng lại!” Bảo Nhi nắm chặt bàn tay tác quái, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến đỏ rừng rực. Cô thẹn thùng nhìn mắt lam đầy ý xấu của anh, “Anh. . . . . . Anh cúi đầu thấp xuống!”
Ngay tại lúc anh đang vừa lòng với hành động chuẩn bị nhận lấy hương thơm từ cô, trong bụng đột nhiên cảm thấy một hồi sôi trào, “Bảo. . . . . . Bảo Nhi, em chờ anh một chút!” Anh bỗng chốc trắng xanh cả mặt, chợt đặt Bảo Nhi đang ôm trên đùi xuống ghế, sau đó cũng không quay đầu lại phóng tới hướng toilet, tốc độ nhanh làm người ta khó có thể tưởng tượng.
Một lát sau, anh sảng khoái tinh thần đi ra ngoài, ngồi trên ghế sofa, bàn tay mới vừa chạm vào đầu vai Bảo Nhi, đang chuẩn bị ôm cô vào lòng, loại cảm giác không thoải mái lại nổi lên, “Em. . . . . . Em chờ một chút!” Dứt lời, lại vọt vào gian phòng nhỏ anh vừa rời khỏi không lâu.
Một lát sau, anh xanh mặt đi ra, lần này còn không đợi đến khi anh ngồi lên ghế, đã vội vàng xoay người chạy về rồi.
Cứ như vậy, chạy đi chạy lại 8, 9 lần, Bảo Nhi rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không đúng, tình huống này hình như rất quen, giống như lần trước co ở nhà nấu cơm thử, cha, me, anh trai, anh họ đều chạy vào toilet, thật sự là vì cô làm thức ăn có vấn đề nên mới làm hại anh thành như thế sao?
Nhưng mà, cô rõ ràng làm theo từng bước giồng như sách dạy nấu ăn mà? Mùi vị cũng không có rất kỳ quái, rất mặn, nhưng không đến mức biến thành thuốc tiêu hóa chứ? Hơn nữa, rõ ràng cô cũng ăn, sao một chút dấu hiệu cũng không có chứ?
Nhìn người đàn ông lần thứ mười lăm từ trong toilet đi ra ngoài, sắc mặt tái xanh, đôi môi trắng bệch, nhơ tới lần trước Tiểu Hải cũng như vậy, hơn nữa sau đó Tiểu Hải liền cực ít để cho cô đi vào phòng bếp, cũng chưa từng ăn thêm lần nào nữa đồ ăn cô nấu. Tất cả những việc này khiến cô không thể hoài nghi, vấn đề bước làm là do cô.
Cô tự trách, nhìn người đàn ông đang đứng tựa người vào cửa, nước mắt trên khuôn mặt không nhịn được rớt xuống, “Ngạn, thật xin lỗi, do em không tốt!”
“Hả? Tại sao khóc? Đừng khóc. . . . . . Ách, đợi lát nữa nói!” Anh vô lực khạc ra mấy chữ, lần nữa xoay người tiến vào gian phòng quen thuốc trong tối nay của anh.
Nàng đau lòng nhìn bộ dạng vốn dĩ là nghĩa khí phấn chấn bỗng biến thành bộ dạng thoi thóp – ốm yếu, nước mắt không khống chế được trào ra, ô ô! Đều là tại cô hại Ngạn thành bộ dạng thế này!
Kỷ Ngạn Hiên vô lực lết tấm thân mệt mỏi đi ra, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, lại còn đang không ngừng khóc, “Bảo Nhi, đừng khóc, xảy ra chuyện gì? Em lại thấy ai rồi sao?” Anh giơ tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, đau lòng nhìn bộ dạng khóc đến rối tinh rối mù của Bảo Nhi.
“Ô ô, Ngạn, có thể do anh ăn đồ ăn em nấu mới thành như thế, bởi vì trước đây Phong, Vân, Tiểu Hải, bọn họ đều giống như vậy, trước đây em không để ý đến, thật xin lỗi, oa ô — —” Dứt lời, nước mắt đã tích tụ lại tràn ra, rớt xuống đất.
“Không. . . . . . Không sao! Bảo Nhi đừng khóc, em hãy đi lấy thuốc giùm anh!” Nhìn bộ dạng này của cô, anh cũng không biết nói gì cho đúng, không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười an ủi.
Nhìn bóng dáng chạy như bay của Bảo Nhi, không biết tại sao anh lại có dự cảm chẳng lành, Chết tiệt! Lại tới! Không cho phép anh nghĩ quá nhiều, cảm giác đó lại lần nữa đánh tới.
“Ngạn, thuốc. . . . . . Thuốc hình như bị Phong cầm hết rồi, bây giờ, phải. . . . . . Làm thế nào?” Bảo Nhi giống như làm chuyện xấu chờ đợi xử phạt, người bạn nhỏ cúi đầu đứng ở ngoài cửa, khóc mãnh liệt hơn, nói chuyện cũng thút tha thút thít .
“Chết tiệt!” Ngồi ở trên bồn cầu, người đàn ông không nhịn được khẽ nguyền rủa, Lăng Phong, tên đáng ghét kia không phải cố ý chứ? Đột nhiên trong đầu anh lại hiện lên cái vẻ mắt trước khi rời đi kia . . . vẻ mặt hưng phấn khi người khác gặp họa, anh càng khẳng định Lăng Phong đang trả thù mình.
“Ngạn, thật xin lỗi! Em thật sự không biết vì sao lại như vậy, anh đừng mắng chửi em có được không? Em. . . . . . Em bây giờ sẽ ra ngoài mua thuốc!” Ngoài cửa Bảo Nhi nghe thấy tiếng anh khẽ nguyền rủa, cho là anh đang chửi cô, khóc đến lợi hại hơn. Ô ô — — cô cũng không muốn như vậy! Ngạn sẽ không tức giận chứ?
Anh bỗng chốc mở cửa ra, bàn tay cố hết sức nắm vai cô, “Không thể đi ra ngoài! Bảo Nhi, anh không phải đang chửi em, ngoan, đừng khóc! Bây giờ khuya lắm rồi, bên ngoài rất nguy hiểm, anh không cho phép em một mình đi ra ngoài, ách. . . . . . Em cầm điện thoại của anh lại đây!”
“A! Em. . . . . . Em lập tức đi lấy!” Cô đưa cánh tay lên lau nước mắt trên mặt, xoay người liền chạy vào hướng phòng của Tiểu Hải, rất nhanh cầm đến một chiếc điện thoại xinh xắn màu bạc, đặt vào trong tay anh.
Một lát sau, bên ngoài cửa chính truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Bảo Nhi vội vã ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài là một đám đàn ông mặc áo đen, nếu không phải nhờ ánh trăng có thể mơ hồ phân biệt được bọn họ là người, Bảo Nhi nhất định sẽ bị dọa sợ chết!
Một vị đầy mặt đỏ hồng, thân thể xem ra rất là cường tráng, ông lão tóc bạc đẩy người áo đen ra đi lên phía trước, tròng mắt đen cơ trí quan sát – đánh giá Bảo Nhi, một lát sau, ông lão hài lòng gật đầu một cái.
“Tiểu tử kia có khỏe không!” Ông lão tóc trắng vừa hỏi vừa hạ lệnh người áo đen tiến vào trong nhà.
“Các. . . . . . Các người là ai?” Bộ mặt hoảng sợ của Bảo Nhi nhìn người vừa tới, những người này sao kỳ quái như thế? Cứ tùy tiện xông vào nhà người khác, sẽ không phải là người xấu chứ? Bây giờ phải làm sao đây?
“Chúng tôi là. . . . . .” Mọi người vừa muốn giải thích, liền bị người đàn ông liên tục ra vào toilet cắt đứt, bộ dạng Kỷ Ngạn Hiên sắp mệt lả vô lực dựa vào tường, “Bạch lão đầu, rốt cuộc ông đã tới!” Nói xong, trước mặt bỗng tối sầm, tê liệt ngã xuống mặt đất.
“Thiếu chủ! Thiếu chủ! Ngươi không sao chứ!” Người áo đen đồng loạt xông lên, ba chân bốn cẳng đỡ Kỷ Ngạn Hiên tứ chi như nhũn.
“Ah? Tiểu tử thúi, cậu biến thành gấu trúc khi nào thế?” Lão già tóc trắng mở miệng cười đùa, không nhanh không chậm đi lên phía trước, cẩn thận kiểm tra, dặn dò mấy câu với người đàn ông áo đen phía sau, liền mở hòm thuốc mang theo, bắt đầu cứu người.
Không lâu sau, người đàn ông lĩnh mệnh rời đi mang một đống dụng cụ y tế trở lại, cứ như vậy, Kỷ Ngạn Hiên vì dùng bữa tối yêu thích mà bị vài châm, gắn ống truyền nước biển nằm trên giường một ngày một đêm. . . . . .
Ha ha ha ~~ một trận cười dữ dội trong phòng tổng thống ở Tokyo vang lên, đưa đến sự chú ý của khách không ngừng ghé mắt nhìn xem.
“Lá gan của cha cũng lớn thật, lại dám ăn thức ăn mẹ làm, từ lúc 5 tuổi không hiểu chuyện con đã nếm phải một lần rồi, liền nghĩ cả đời cũng không bao giờ đụng đến, thà rằng ngày nào cũng ăn mỳ ăn liền hành hạ dạ dày, cũng không muốn luôn luôn làm bạn với bồn cầu, ha ha ha. . . . . .” Tiểu Hải ôm bụng cười lăn lộn trên thảm, miệng còn không ngừng kêu la.
“Vậy. . . . . . Lão đại không sao chứ? Giống như đi rất nhiều lần!” Lục Minh cau mày nhìn máy nghe trộm, lo lắng tình hình bên kia.
“Vừa rồi, tôi hình như nghe thấy giọng lão Bạch, có lão Bạch ở đó, lão đại sẽ không có chuyện gì! Chỉ là kỳ la, lão đại nghiêm trọng như vậy, tại sao chị dâu một chút chuyện cũng không có?” Cảnh Hạo Thiên nghi ngờ nhìn về phía Tiểu Hải nằm dưới đất, rõ ràng hai người đều cùng nhau ăn cơm, không phải sao?
“Ách, cái này con cũng không biết, dù sao mỗi lần ăn, mọi người sẽ chết rất thảm, mà mẹ mỗi lần đều giống như không biết chút nào, hiện tại xảy ra chuyện này, mẹ cũng sẽ không có hứng thú với phòng bếp nữa đi! Cha nói xem, có phải là vì đồ ăn này do mẹ nấu ra, cho nên mới không có việc gì. . . . . .” Tiểu Hải càng nói càng nhỏ, bởi vì loại lý do này ngay cả bé cũng không tin.
Nói không chừng là do kiếp trước mẹ đắc tội với Bếp vương gia, cho nên ông ấy muốn trừng phạt mẹ, điều này cũng không đúng, nếu thế thì mẹ càng không thể nào không có việc gì, không phải sao? Haiz! Nguyên nhân cuối cùng là gì? Tiểu Hải lâm vào trầm tư, càng nghĩ chân mày càng nhíu chặt.
Nghe câu trả lời của Tiểu Hải, hai người đàn ông sợ hãi liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: sau này, đánh chết cũng không thể ăn đồ chị dâu nấu, nếu không nhất định sẽ rất thảm. . . . . .
“Bảo Nhi, anh thật đáng thương! Ở trên giường nằm một ngày rồi!” Kỷ Ngạn Hiên ôm Bảo Nhi ngồi ở trên sofa trong phòng khách xem ti vi, trên mặt lộ ra biểu tình con cún nhỏ bị bỏ rơi đáng thương, trên thực tế, trong lòng đang nổi lên một âm mưu to lớn.
“Ngạn, thật xin lỗi! Đều do em làm hại anh!” Bảo Nhi tự trách nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở nhăn nhúm.
“Hơn nữa, anh còn gầy đi một vòng lớn, em xem, cằm cũng nhọn!” Anh bỏ qua một bên cảm giác đau lòng, vì đạt được mục đích tận sức tiếp tục giăng bẫy, chờ cô ngoan ngoãn nhảy vào.
“Đúng. . . . . . Thật xin lỗi! Em. . . . . . Em không cố ý!” Bảo Nhi đưa tay vuốt ve gương mặt như có vẻ gày đi của anh, nước mắt không tự chủ đảo quanh hốc mắt.
Anh không muốn nhìn vào biểu tình trực khóc trên mặt cô, lời nói bỗng chốc liền chuyển, “Vậy. . . . . . Bây giờ, em định bồi thường anh như thế nào đây?” Khóe miệng anh nâng lên nụ cười có thâm ý khác, giống như sói lớn gian ác muốn dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
“Bồi thường? Ách. . . . . . Em không biết, anh cứ nói?” Cô cúi đầu suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, không thể làm gì khác hơn là làm khó xử nhìn anh.
“Ách. . . . . . Anh muốn em gả cho anh, trở thành Kỷ phu nhân! Đây chính là bồi thường tốt nhất!” Ha ha! ‘Cá’ đã cắn câu, hiện tại chỉ chờ dẫn cô về nhà ăn luôn! Trong lòng anh đang cười đến vui vẻ, chỉ kém không nhảy dựng lên hoan hô!
“A?” Bảo Nhi căn bản không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, há to miệng, kinh ngạc nhìn anh.
“Bảo Nhi, gả cho anh! Anh muốn đem em buộc cạnh nhau cả đời, nhất định không buông tay!” Snh che giấu nụ cười, quay đầu lại, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, môi mỏng khêu gợi bật ra lời cam kết vĩnh hằng.
“Em. . . . . . Em. . . . . .” Còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, Bảo Nhi chột dạ xoay mặt đi, trong lúc nhất thời không biết đối mặt với anh thế nào.
“Đồng ý gả cho anh, làm khó em đến vậy sao?” Anh không vui nhíu mày, giơ tay nâng cằm cô lên, để cho bốn mắt đối nhau.
“Quá. . . . . . Quá nhanh, em còn không có. . . . . . Không nghĩ tốt!” Bảo Nhi thủy chung không dám nhìn vào mắt anh, miệng không ngừng qua loa lấy lệ, khóe mắt liếc thấy một đôi mắt lam thâm thúy, không ngờ thấy trong mắt anh phát ra đốm lửa.
Hiện tại, trong lòng đầu cô rất loạn! Nghĩ đến hai người sẽ ở chung một chỗ cả đời, trong lòng cô lại có cảm giác hoảng sợ khó nói, cô không biết trong lúc này còn có thể bất ngờ xuất hiện một Kha Lili xinh đẹp không, hoặc là Ngạn động lòng với cô gái khác, nếu cô không phải là người duy nhất trong lòng Ngạn thì nên làm gì bây giờ? Đến lúc đó, cô không biết có giống như bộ dạng thương tâm gần chết không nữa, rất đau, hoặc là nặng hơn, đau hơn. . . . . .
Cô một chút cũng không muốn lại trải qua cảm giác đó, năm năm sau gặp lại anh, cô làm việc nghĩa không được chùn bước lại một lần nữa bị lạc vào trong lưới tình của anh, đắm chìm dưới sự bao bọc – che chở của anh, đau đớn đã nhàn nhạt qua đi, nhưng lời cầu hôn của anh lại không biết vì sao khiến cô lần nữa lâm vào trong sự sợ hãi. . . . . .
“Quá nhanh? Anh đợi em năm năm, thế nhưng em lại nói với anh là quá nhanh? Bảo Nhi, nếu không phải em trốn chạy mất người năm năm, thì đã sớm trở thành bà xã của anh rồi!” Anh tức giận nhìn bộ dạng trốn tránh của cô, giọng nói không tự chủ nâng cao.
“Nhưng. . . . . . Nhưng em. . . . . .” Cô không biết nên hình dung làm sao, nhưng cô sợ loại chuyện đó lại xảy ra, thờì gian cả đời quá dài, ai cũng không có cách nào bảo đảm chính xác tương lai không xảy ra chuyện gì, cho dù có người mỗi ngày đều thề thốt động lòng người, nhưng thời gian sẽ không ngừng thử thách, đối với tình yêu cô coi trọng trung thành, nhưng cô lại sợ cảm giác bỏ lỡ, sợ người yêu phản bội.
“Bảo Nhi, em nói rõ, tại sao, nếu không anh sẽ rất tức giận!” Lời nói vụng về của cô khiến anh không hiểu, anh không biết nên giải quyết thế nào, trong lòng buồn bực đến sắp phát điên, có lẽ nên để cho hai người có thời gian bàn lại, nhưng mà trong lòng có thanh âm mơ hồ nói với anh, nếu bây giờ không nói rõ, sau này sẽ không có cách nào nói ra khúc mắc trong lòng cô.
“Em. . . . . . Em sợ anh sẽ yêu thương cô gái khác!” Bảo Nhi sợ hãi nhìn mắt lam dấy lên ngọn lửa của anh, đường cong nét mặt cũng căng chặt, đôi tay nắm quyền chịu đựng cơn giận, một hơi nói hết lời trong lòng.
“Anh sẽ yêu người khác? Bảo Nhi, em đừng đùa, anh đợi em năm năm cũng chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, em cho rằng anh sẽ phạm phải sai lầm cũ nữa sao? Trong đời anh, chỉ có hai người phụ nữ là quan trọng nhất, một là người mẹ đã sinh ra anh, hai là em! Nếu như chỉ là vì nguyên nhân này, vậy thì em có thể yên lòng gả cho anh rồi!” Giống như nghe được truyện cười, anh vui vẻ kéo Bảo Nhi qua, giải trừ nghi ngờ của cô.
“Không. . . . . . Không phải vậy, bởi vì. . . . . . Ách. . . . . . Nói như thế nào đây? Đúng rồi, không phải có câu nói: ‘không có được luôn là tốt nhất’ sao, thì ra là anh vì khôn tìm được em, nên bây giờ mới. . . . . . , khó bảo đảm sau này có cô gái xinh đẹp động lòng người xuất hiện, lúc đó anh sẽ không nói như vậy, anh sẽ cảm thấy hôn nhân là một gánh nặng!”
Bảo Nhi nằm ở trong ngực anh, một chút cũng không cười nổi, nghĩ đến anh sau này vì cô gái khác mà rời bỏ mình, trong lòng liền có cảm giác đau đớn mờ hồ.
“Bảo Nhi, giống như anh đã từng nói, chuyện sau này sẽ dùng thời gian để chứng minh, chẳng lẽ em sẽ vì một chuyện không biết có xảy ra hay không mà cả đời không gả cho anh sao?”
Anh giận tái mặt, giống như sư tử thất bại chỉ nhìn tâm tính trong đầu của đà điểu Bảo Nhi, không nhịn được mà hướng cô gầm nhẹ, “Chẳng lẽ em không thể tin tưởng anh nhiều hơn một chút được sao?”
“Em. . . . . .” Bảo Nhi luống cuống nhìn khuôn mặt u sầu, buồn bã còn có chút bị thươngcủa anh, trong đầu hoàn toàn rối loạn, một lòng đè nén xúc động xuống mà suy nghĩ thật tốt tất cả những lời anh đã nói.
Cô lúc này còn đang do dự, nhìn trong mắt anh thì đúng là cảm giác không tin tưởng, giống như phủ định tất cả những lời lúc trước của anh, phủ định tình yêu anh dành cho cô.
Anh bây giờ giống như dã thú bị tổn thương,chỉ muốn đánh trả người đã làm anh tổn thương, “Bảo Nhi, em khiến anh cảm thấy hối hận, có lẽ, anh căn bản không nên yêu em, càng ngu ngốc hơn là đợi chờ em suốt năm năm qua!”
Bảo Nhi không dám tin trợn trừng hai mắt, lời của anh giống như trái bom bỗng chốc nổ tung trong lòng cô, nổ thành từng mảnh từng mảnh . . . . . .
Vừa nãy Ngạn nói là, anh hối hận? Anh không cần yêu em nữa rồi sao?
“Có lẽ em nói đúng, không có được luôn là tốt nhất, không phải anh đã nói hết rồi sao? Vậy bây giờ anh có thể không có gì tiếc nuối mà rời đi. . . . . .” Anh chợt thu hồi bàn tay đặt trên vai cô, thảnh nhiên ném lại một câu, xoay người rời đi. . . . . .
Bảo Nhi mờ mịt nhìn bóng dáng rời đi của anh, thấy cửa chính đóng lại ngay trước mắt, sau đó nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên trong sân, bên ngoài cũng dần không có thanh âm gì nữa. . . . . .
Một loại căng thẳng trong lòng hoàn toàn sụp đổ, cô vô lực nằm ở trên ghế sofa, nước mắt giống như nước lũ vỡ đê không ngừng trào ra. . . . . .
Ngạn đi rồi! Anh đi thật rồi! Anh nói anh hối hận, anh đã quyết định từ bỏ, anh muốn thu hồi tình cảm của anh, cũng không cần yêu cô nữa! Cô đã không đáng để anh yêu, không phải sao?
Lăng Bảo Nhi, tại sao mày lại biến thành như vậy? Tại sao mày có thể để ình lâm vào tình cảnh như bây giờ, không phải nói không thương cũng sẽ không bị thương sao? Bộ dáng như vậy, sau này sẽ không phải là không nhìn thấy anh ôm cô gái khác? Tại sao bây giờ anh quyết định buông mày ra, không nhớ đến nữa, mày lại cảm thấy tim thật đau, thật đau. . . . . .
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm thân thể cô không ngừng run lên, trong lúc bất chợt, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, mặt rất lạnh, tay rất lạnh, chân rất lạnh, tâm còn lạnh hơn, giống như đặt cô vào trong đêm đông giá rét.
Một tuần qua luôn có thói quen có anh bên người, hiện tại anh đã không có ở đây nữa, tất cả đều thay đổi không giống trước, cô ngắm nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy trong nhà tràn ngập ngột ngạt làm người ta hít thở khó khăn, trong phòng trống rỗng, lạnh lẽo, u ám như trong rừng, cô thật sự rất sợ! Ngạn — —, anh đang ở đâu? Anh mau trở lại đi. . . . . .
“Cha thật là quá đáng, sao có thể ăn mẹ xong liền không cần nữa, còn ném mẹ ở trong phòng khóc lớn!” Tiểu Hải ưu sầu lo lắng, thấy trong máy phát không ngừng truyền đến tiếng khóc lóc, miệng bất bình vì Bảo Nhi.
“Ách. . . . . .” Hai người đàn ông to lớn cũng không biết nên làm sao, không dám bình luận, dù sao từ trước đến nay lão đại luôn cao ngạo, chưa từng có người nào dám cự tuyệt, làm việc bận bịu như vậy lại không nhận được sự tin tưởng của chị dâu, bây giờ có thật là lão đại không cần chị dâu nữa rồi sao, bọn họ cũng không biết, ở phương diện này bọn họ không có kinh nghiệm!
“Ô ô! Mẹ thật đáng thương! Trễ như vậy rồi mà vẫn còn khóc! Không được, con muốn trở về với mẹ, cha. . . . . . Không đúng, cái tên bại hoại kia không cần mẹ, nhưng vẫn còn có con!” Tiểu Hải chà chà nước mắt nơi khóe mắt, đứng lên chạy về phòng thu dọn hành lý, chuẩn bị đi suốt đêm quay về.
Hai người bên cạnh vốn định ngăn cản bé, nhưng lại không ngừng nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ đầu bên kia, bất đắc dĩ thở dài, thôi! Nên trở về thôi! Biến thành cái bộ dáng này, hẳn là không còn ai có tâm tình tiếp tục chơi! Trở về tìm A Hạo thương lượng một chút, dù sao cậu ta cũng là người từng trải, so với bọn họ ở chỗ này cái gì cũng không giúp được, chỉ toàn suy đoán không thôi. . . . . .
~ ~ ~