Đọc truyện Bẻ Cong Ảnh Đế Cong – Chương 8: 8
Còn chưa kịp phản ứng, hình ảnh đột nhiên thay đổi, bài ca sinh nhật ấm áp vang lên, trong màn ảnh xuất hiện một bánh ngọt tinh xảo và năm ngọn nến, sau đó là một cậu bé trai đối với ngọn nến cầu nguyện, miệng lẩm bẩm.
“Tôi muốn một người bạn tốt, vĩnh viễn đều chơi cùng với tôi!”
Ngọn nến bị thổi tắt, đèn màu vàng sáng lên, mọi người luôn miệng chúc hắn sinh nhật vui vẻ, cha mẹ của đứa bé đi tới, trong tay người cha ôm một phần quà cao hơn bọn họ.
“Tiểu Dã sinh nhật vui vẻ, thường ngày cha mẹ luôn bận rộn, không thể ở cùng với Tiểu Dã, thật sự rất có lỗi với con. Có điều năm nay chúng ta tặng cho Tiểu Dã một phần quà tốt!”
Đứa bé tên là Tiểu Dã vui vẻ nhào tới, dưới sự giúp đỡ của cha, giấy đóng gói hộp quà nhanh chóng bị xé rách, sau đó đôi mắt liền mở lớn, không thể tin nhìn vào trong hộp.
Trong màn ảnh bắt đầu nhìn từ dưới lên trên trong chiếc hộp, đó là một đôi chân đang mang đôi giày thể thao màu trắng, tiếp theo là quần jean bao lấy đôi chân thon dài, sau đó là nửa người trên, kế tiếp là xương quai xanh và cằm xinh đẹp, cuối cùng là một gương mặt đang ngủ dịu dàng, cánh môi trơn bóng hé mở, có một nốt ruồi nhỏ ở môi trên bên phải.
Không cần phải nói, người đóng vai mỹ nhân ngủ say mê lòng người này chính là Kỳ Du.
Ở bên cạnh An Triệt kiềm nén không được: “Chậc chậc, lúc ấy đi rạp chiếu phim lúc xem đến đoạn này, xung quanh đều là tiếng hít khí lạnh, cậu nói xem đạo diễn phải mất hồn đến thế nào đây..”
Bùi Thước gật đầu, trong lòng tự nhủ đoạn này quả thực chính là điểm đảm bảo phòng vé.
“Thích không? Người máy này là hàng mới nhất đó, hắn rất thông minh, vừa nhìn qua rất giống với chúng ta, sau này Tiểu Dã có thể chơi cùng với hắn.” Cha của Tiểu Dã cưng chiều xoa đầu hắn.
Tiểu Dã vui vẻ gật đầu, mở ra nắp hộp, nhẹ nhàng đè xuống nút khởi động trên mu bàn tay của người máy.
Ngón tay của người máy giật giật, rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay của Tiểu Dã.
Tiểu Dã ngạc nhiên phát ra tiếng cười vui vẻ, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu ra gương mặt tuấn mỹ của người máy, vẻ mặt vốn không có biểu tình mờ mịt, lập tức từ từ nở ra nụ cười đầu tiên.
Tiểu Dã đặt tên cho người máy là A Sâm, mỗi ngày cùng hắn như hình với bóng, lúc dẫn theo A Sâm đi ra ngoài chơi, những đứa bé khác ở xung quanh đều nhìn Tiểu Dã với ánh mắt hâm mộ.
Thế nhưng chưa đến vài năm, người máy lại đổi mới, A Sâm không còn là người máy nhân tạo thông mình và tân tiến nhất. Có một ngày, lúc những đứa bé khác dẫn theo người máy muốn thi đấu với A Sâm của Tiểu Dã, A Sâm thua, tốc độ vận hành và trí nhớ của A Sâm đều kém hơn so với người máy loại mới nhất.
Thua trận Tiểu Dã bị những đứa bé khác chế nhạo, Tiểu Dã uất ức trút giận lên trên người A Sâm.
“Sao mày vô dụng quá vậy!” Đứa bé đã lên tiểu học tức giận chỉ vào A Sâm.
Trên màn ảnh một vẻ mặt đặc biệt nổi bật, Kỳ Du diễn vai A Sâm vẫn là vẻ mặt không biểu tình đó, chỉ là lông mi đen dài yên lặng rủ xuống, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói ra một câu xin lỗi.
* * * Rõ ràng vẻ mặt và giọng điệu đều bình thản, nhưng Kỳ Du diễn lại khiến trong lòng người khác cảm giác khó chịu.
Đứa bé không chịu nể mặt, không nghe theo sẽ không buông tha: “Mày lại thua nữa tao sẽ ném mày đi! Mày có biết bản thân mình kém cỏi thế nào không? Mày phải cố gắng vượt qua người máy của A Bàn cho tao!”
A Sâm vẫn như thường ngày ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Dã về đến nhà, rất nhanh đã ném chuyện này qua một bên. Nhưng vào đêm đó, ở trong phòng đứa bé tìm mãi vẫn không thấy A Sâm đâu, ngoài cửa sổ xẹt qua tia chớp, đón lấy cơn mưa lớn, đứa bé vô cùng sợ hãi, trong miệng gọi tên “A Sâm, A Sâm.” Sau đó chậm rãi ngủ hiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Dã thức dậy ở trong lòng A Sâm. Tiểu Dã hỏi A Sâm tối qua đi đâu.
“Đi luyện tập.” A Sâm nhẹ giọng đáp. “Thật có lỗi, ta tập chạy hết cả buổi tối, nhưng tốc độ vẫn không thể nhanh được. Trận đấu lần sau có thể sẽ khiến cho Tiểu Dã thất vọng.”
Tiểu Dã ra vẻ trưởng thành phất tay: “Cho dù là vậy, tôi thật sự sẽ không ném bỏ cậu đâu. Cậu là người máy mà, vĩnh viễn đều là dáng vẻ này, dù luyện tập thế nào cũng vô dụng thôi.”
A Sâm không nói chuyện, tựa như đang tự hỏi ý nghĩa của những lời này.
“À, chúng ta đi đánh tennis đi!” Tiểu Dã cầm cây vợt nhỏ của mình, lôi kéo A Sâm chạy ra ngoài sân đầy ánh nắng mặt trời.
Mà lúc này màn ảnh lại thay đổi, vẫn là hình ảnh đánh tennis, chỉ là người nọ đã biến thành Tiểu Dã trưởng thành do Thành Mân thủ vai.
Cùng đánh tennis với Tiểu Dã mười tám tuổi chính là A Sâm, vẫn là dáng vẻ của nhiều năm trước, tóc đen nhánh, đôi mắt xinh đẹp, trên người vẫn mặc bộ quần áo kia.
Trong lúc đánh cầu, trái cầu đập vào tay của A Sâm rồi văng ra ngoài, A Sâm sửng sốt vài giây, lập tức chạy tới nhặt cầu trở về, một lần nữa chuẩn bị tư thế. Ai ngờ Tiểu Dã không còn kiên nhẫn nữa ném cây vợt đi, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Alo mẹ à? Mẹ có thể đổi một người máy khác cho con được không? A Sâm cũng thành đồ cổ rồi. Haiz cũng không cần phải mua cái mới nhất, mua người máy có chức năng bắt chước đi, lúc A Sâm được sản xuất thẻ nhớ bên trong nó đâu được tốt, hơn nữa thẻ nhớ bên trong nó cũng lạc hậu rồi, rất nhiều thứ con tải vào lúc trước đều không nhớ rõ.. Cũng không cần cái mới quá mắc, quà mừng con được mười tám tuổi, dù mẹ nói thế nào cũng phải tặng cho con một cái..”
Tiểu Dã than phiền, A Sâm đi tới, cúi đầu xuống muốn lau mồ hôi cho nam sinh, lại bị nam sinh phất tay.
Dù thế nào người máy bắt chước biểu cảm của con người đều có giới hạn, A Sâm cũng không ngoại lệ. Kỳ Du diễn vai này tất nhiên cũng làm được điểm ấy, biểu lộ trên mặt không được tự nhiên, lúc nào cũng lạnh nhạt.
Mặc dù là như thế, lúc tay của A Sâm được Tiểu Dã tháo ra, sắc mặt của Kỳ Du rõ ràng không có bất kỳ gợn sóng nào, thế nhưng ánh mắt thất lạc mờ mịt kia lại khiến trong lòng Bùi Thước khó chịu.
Mà loại cảm giác bị dẫn dắt này luôn tràn ngập trong phim đến phút cuối cùng.
Lúc mẹ của Tiểu Dã không đồng ý mua người máy mới cho Tiểu Dã, Tiểu Dã tức giận đã gào thét mắng A Sâm: “Mày hài lòng chưa! Tao chỉ có thể ở cùng với mày một con người máy phế phẩm!”
A Sâm tựa như không nghe thấy Tiểu Dã đang mắng nó là phế phẩm, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, càng khiến cho Tiểu Dã thêm tức giận, hắn tiện tay cầm cuốn từ điển trên bàn ném qua, thét lên: “Mày vốn không có một chút cảm xúc! Mày còn cười cái gì!”
“Tôi có.” Lần đầu tiên A Sâm phản bác Tiểu Dã, vô cùng nghiêm túc nhìn đối phương. “Tôi vô cùng.. uhm, cao hứng.”
“Xùy~~, mày không có trái tim, trong cơ thể chỉ có máy móc và số liệu.” Tiểu Dã ngược lại nở nụ cười. “Ở cùng với mày nữa tao cũng sắp bị tâm thần rồi, ở cùng với một con người máy không thể làm gì được.”
A Sâm không nói tiếp, đi ra khỏi cửa phòng rồi đến tầng hầm ngầm.
Trong tầng hầm ngầm mờ tối, một mình A Sâm yên lặng ngồi đó. Một lát sau, hắn thuần thục mở ra vùng kiểm soát trên cánh tay mình, ấn vào vùng ký ức.
Hắn nhắm mắt lại, một đoạn ngắn từng cảnh từng màn ở cùng với Tiểu Dã lướt qua nhanh chóng trong đầu của A Sâm, cuộc đời hắn nối liền với toàn bộ thời gian trưởng thành của Tiểu Dã.
Sau đó, một màn cuối cùng, là câu nói khinh thường của Tiểu Dã.
“Mày không có trái tim, trong cơ thể chỉ có máy móc và số liệu. Ở cùng với một con người máy không thể làm gì được.”
A Sâm mở miệng, giọng nói giống như thường ngày rất bình tĩnh, nhưng lại có thể siết chặt lòng người xem.
Đây là một câu độc thoại duy nhất của hắn trong phim.
“Tôi.. không có trái tim sao? Nhưng mà, có thể ở bên cạnh Tiểu Dã, tôi thật sự rất vui vẻ.”
Im lặng một lát, ánh sáng dần dần tối lại.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Tiểu Dã đang ngủ say, bỗng nhiên bị tiếng gọi lớn của mẹ đánh thức. Hắn không kiên nhẫn đi ra khỏi phòng, sau đó kinh ngạc trông thấy A Sâm nằm ngã trên bậc thang, linh kiện trên người rối tung, có một số dây điện đã lòi ra bên ngoài.
“Không phải do con làm mà!” Tiểu Dã vô tội kêu lên.
Người mẹ liếc nhìn Tiểu Dã: “Không phải con thì là ai! Con cũng quá không hiểu chuyện rồi, muốn thay đổi người máy mới thì không thể nói chuyện nhẹ nhàng với mẹ được sao? Con làm thành như vậy thì sửa chữa thế nào đây?”
Tiểu Dã đi vài bước xuống lầu, vượt qua cơ thể A Sâm, ôm vai mẹ: “Thực sự không phải con làm, haiz, nếu đã như vậy rồi, mẹ mua cho con người máy mới đi, cũng đừng đem con người máy này đi sửa, con muốn đổi một con mới. Đợi lát nữa con sẽ quét dọn sạch sẽ không được sao?”
Giọng nói của hai mẹ con dần dần đi xa, gió nhẹ thổi lướt qua tấm màn, ngoài cửa sổ chim sơn ca hót vui vẻ, nhạc nền từ đàn dương cầm phát ra thanh thoát.
Nương theo tiếng nhạc tính tang, màn ảnh dần dần buông xuống, chậm rãi lướt qua A Sâm nằm ngửa trên bậc thang, cuối cùng dừng lại trên ngón tay giữa tái nhợt của hắn.
Một con chip không trọn vẹn lẳng lặng nằm yên trong lòng bàn tay của A Sâm, trên vành con chip bị tàn phá rõ ràng cho thấy do con người làm ra, như là một tác phẩm có tay nghề vụng về của đứa bé. Nhìn kỹ, cái kia.. Hình như là hình dạng của trái tim.
Nhưng còn chưa đợi mọi người nhìn thấy rõ, con chip liền vỡ vụn, bột phấn hóa thành chữ kết thúc hiện lên trên màn hình, sau đó trong chốc lát lại tản ra, cái gì cũng không lưu lại.