Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

Chương 55: 55


Đọc truyện Bẻ Cong Ảnh Đế Cong – Chương 55: 55


Rất nhanh đã đến giao thừa cuối năm, kì nghỉ đông cũng như vậy mà kết thúc theo, Bùi Thước trở lại học viện hí kịch Gia Nam theo sự sắp xếp của Fiona, cùng các học viên khác tiếp tục lên lớp.

Mùa thu ở Gia Nam là mùa lá rụng, mặt đường tích một lớp lớn lá cây khô, khi có người đi qua dẫm lên nghe xào xạc. Một lần nữa bước chân vào khuôn viên trường, cảm giác thật sự rất khác, Bùi Thước đi trên đường lại nhớ tới trước đây mình đã từng tản bộ tại nơi này, sự tình như vừa mới diễn ra, thật giống được tái sinh thêm một lần nữa.

Bởi vì vẫn chưa quen mắt với cách bài trí bố cục sân trường, Bùi Thước đành phải hỏi mấy người xung quanh về vị trí của tòa nhà hành chính, cậu ta muốn đến đó để tìm vị lão sư sẽ giúp mình mở hệ thống chọn khóa học.

Chính là lúc cậu vừa đẩy cửa ra, thì nhìn thấy Thanh Mân đang ngồi đó hàn huyên cùng vị lão sư kia, trong lòng đột nhiên hét lớn một tiếng.

Có lẽ là sau khi anh ta trở về làm việc rồi nhân tiện ghé thăm thầy, Thanh Mân ăn mặc rất đơn giản, áo phông trắng cùng với quần jean, ngoài ra còn đeo thêm chiếc kính gọng đen đậm chất thư sinh, trông rất ra dáng học sinh ngoan.

Bùi Thước vốn định sẽ rời đi ngay khi hoàn thành công việc, cậu không ngờ rằng thầy giáo lại nhiệt tình như vậy, trực tiếp ôm lấy cậu, rồi còn giới thiệu “Học trưởng ưu tú” Thanh Mân cho cậu. Trong lòng Bùi Thước muốn nhảy dựng lên, nhưng mắt thấy bộ dạng thân thiện của thầy đối với mình cũng không đành lòng từ chối.

Ba người ngồi một chỗ tán chuyện kỳ thực cũng chẳng có gì để nói, phần lớn thời gian đều là nghe thầy thao thao bất tuyệt. Phỏng đoán của Bùi Thước không sai, hình như thầy giáo này có quan hệ không tệ với cậu, liên tục khoe ra thành tích tốt của cậu trong các khóa học chuyên môn năm nhất và năm hai, bên cạnh đó cậu còn tích cực tham gia các hoạt động ngoại khóa thế nào. Bùi Thước có chút xấu hổ nhưng cậu cũng chỉ có thể gật đầu phụ họa tránh để ai đó phát hiện sơ hở.

“Ca phẫu thuật của Tiểu Bùi đã thành công, thật tốt quá rồi.” Người thầy cười cười vỗ vai Bùi Thước nói, rồi chợt nhớ ra cái gì đó lại “a” lên một tiếng: “Theo trí nhớ của ta, thì hình như hai người các cậu trước đây đã từng quay chung một chương trình, đáng lẽ phải sớm nhận ra nhau rồi chứ?”

Thành Mân cười thoải mái: “Vâng đúng vậy, cũng phải cảm ơn thầy, trước đây em chưa từng hiểu rõ Tiểu Bùi đến vậy.” Nói xong anh nhướng mày nhìn Bùi Thước.

Trong lòng Bùi Thước chợt vụt qua một tia dự cảm xấu, âm thầm nôn mửa nói ai muốn để anh ta hiểu sâu chứ.

Sau khi ra khỏi văn phòng của thầy, hai người một trước một sau đi tới cầu thang liền bắt gặp ba bốn học sinh đang đứng đó, trên mặt ai cũng đều lộ ra nụ cười vui mừng.

Bùi Thước nghĩ rằng họ là fan hâm mộ của Thanh Mân, định vội vàng tránh ra, nào ngờ ngay lập tức đám học sinh này lại ùn ụt kéo đến vây quanh cậu.


“Bùi học trưởng, ca phẫu thuật của anh thật sự đã thành công rồi sao? Sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa đúng không?” Một nữ sinh gấp gáp hỏi.

Nam sinh khác gõ nhẹ vào đầu nữ sinh kia. “Ngốc, Bùi học trưởng đã quay phim hơn nửa năm nay rồi, chắc chắn là không có vấn đề gì! Đúng không học trưởng? Bất quá cũng không được làm việc quá sức, vậy lịch trình mà Tinh Giang sắp xếp cho anh có nhiều quá không?”

Bùi Thước vội vàng lắc đầu: “Khá tốt, khá tốt.”

“Nếu như không sao thì học trưởng vẫn nên dành chút thời gian trở về thăm bọn em chứ.” Một nữ sinh nói với giọng điệu có chút trách móc. “Lần sau chúng ta liên hoan, học trưởng nhất định phải tới đó!”

Mấy học sinh khác đều rối rít phụ họa, Bùi Thước đành phải gượng gạo mỉm cười gật đầu, nghe bọn họ nói thêm dăm ba câu nữa cậu mới có thể rời đi.

Thanh Mân bước xuống cầu thang phía bên kia, vừa đi vừa nhớ lại vẻ mặt của Bùi Thước khi nãy, sự bối rối và căng thẳng đó dường như không giống giả vờ. Điều này thật kì lạ, Thanh Mân khẽ chau mày, chẳng phải nghe nói nhân duyên của người này rất tốt sao, đối với các học viên trong câu lạc bộ cũng rất nhiệt tình? Vậy vừa rồi tại sao lại lộ ra biểu cảm như vậy?

Cùng lúc đó, trên đường lên lớp, Bùi Thước cũng cảm thấy có chút sợ hãi, mấy học đệ, học muội vừa gặp chắc là ở một hội sinh viên nào đó mà mình đã tham gia lúc đầu, cũng may cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ cần cười cười một chút là được, nếu không e rằng sự việc sẽ bại lộ trong chốc lát.

Bất quá, nhìn vào sự khen ngợi không ngớt của người thầy kia đối với mình, còn có sự quan tâm đầy thành ý của mấy học đệ, học muội khi nãy có thể thấy Bùi Thước của trước đây là một thanh niên ngoan ngoãn, tốt tính, chỉ đáng tiếc là số mệnh không được tốt.

Không sao đâu huynh đệ, trong lòng Bùi Thước thầm nói, tôi nhất định sẽ thay cậu sống thật tốt!

Đang lúc Bùi Thước mải suy nghĩ lung tung thì di động bất ngờ đổ chuông, cậu nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại rồi yên lặng dừng bước, thế nhưng lại chậm chạp không bắt máy.

Là Kỳ Du gọi tới.

Từ sau khi gặp Jann vào tuần trước, Bùi Thước đã không còn chủ động liên lạc với Kỳ Du, có lẽ là do áy náy hay có thể là đang chột dạ, tóm lại, chính cậu cũng không thể nói rõ được.


Kỳ Du ở đầu bên kia điện thoại thấy cậu không bắt máy, anh cau mày gửi đi một tin nhắn: “Đang làm gì vậy?”

Bùi Thước nhanh chóng hồi âm: “Chuẩn bị lên lớp.”

Kỳ Du có chút tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ trả lời tin nhắn nhanh như vậy rõ ràng là đang cố tình né tránh cuộc gọi của mình? Kỳ Du không cần đoán cũng có thể hiểu được vì sao thái độ của người này đối với mình lại đột nhiên thay đổi như vậy, hắn vẫn luôn tìm cơ hội để giải thích rõ với cậu ta nhưng tên này lại sống chết muốn trốn tránh mình.

“Mười một giờ rưỡi tan học phải không? Đến lúc đó anh sẽ gọi cho em.”

Bùi Thước có chút sững sờ đọc tin nhắn, rồi bắt đầu nghĩ xem sau hai tiếng nữa mình phải nói gì với Kỳ Du.

Hai tiếng sau, quả thực Kỳ Du đã gọi lại, Bùi Thước không còn cách nào đành phải nhấc máy.

“Em đang ở đâu?” Vừa nhấc máy, Kỳ Du liền trực tiếp hỏi.

Bùi Thước mập mờ nói: “Uh.. Ăn cơm ở nhà ăn.”

“Nhà ăn nào?”

“.. Nhà ăn số ba.” Bùi Thước thuận miệng bịa chuyện, trong lòng tự nhủ, hỏi đến như vậy là muốn tìm mình ăn cơm sao.

Sau đó, câu nói tiếp theo của Kỳ Du đã trực tiếp xác minh phỏng đoán vừa rồi của Bùi Thước: “Em chờ ở đó, tôi sẽ đi tìm em.”

Bùi Thước còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản đầu dây bên kia đã cúp máy, cậu bất lực, sững sờ mất vài giây mới nhớ ra một vấn đề quan trọng: Nhà ăn số ba ở đâu?


Lúc này vừa mới tan học, đúng lúc là giờ cao điểm, Bùi Thước có chút sốt ruột túm lấy tay áo một nam sinh đang đi xuống cầu thang: “Xin lỗi bạn học, tôi muốn hỏi là đến nhà ăn số ba thì phải đi như thế nào?”

“Cách cổng ở cửa Nam, có hơi xa, cậu cứ theo đường trường đi thẳng, phía trên đó có một tấm biển chỉ đường.”

“Cổng Nam? Vậy nơi này gần cổng nào nhất?”

“Cổng Bắc, chúng ta đang ở tòa nhà số sáu.” Nam sinh trả lời còn nói thêm. “Bạn học, thật ra cậu có thể ăn ở nhà ăn số một, số hai và số bốn, đều ở gần đây hết.”

Bùi Thước cám ơn nam sinh kia xong liền co chân lên chạy, trong lòng lại tự nhủ, tôi cũng muốn ăn gần đây lắm chứ, nhưng ai bảo tôi vừa rồi nói chuyện không chịu suy nghĩ a?

Khuôn viên của học viện hí kịch Gia Nam tuy là không lớn bằng các trường đại học tổng hợp khác ở xung quanh nhưng chắc chắn không hề nhỏ, khoảng cách giữa hai cổng Bắc và Nam là tầm hai cây số. Bùi Thước vừa chạy vừa ngừng một chút để theo dõi biển hướng dẫn trên đường, cũng phải mất gần mười lăm phút mới tới được cửa nhà ăn số ba.

Cậu dừng lại thở hồng hộc, đúng lúc nhìn thấy một bóng người đang đi dọc con đường rợp bóng cây ở phía cổng Nam. Người kia mặc áo len phối cùng hoodie xám, bên dưới anh ta mặc một chiếc quần cùng màu, cùng với đôi giày thể thao theo phong cách cổ điển của New Balance càng tôn lên đôi chân thon dài tuyệt đẹp của anh.

Bùi Thước nhìn thoáng qua liền nhận ra đó là Kỳ Du, trong lòng có chút bất lực thầm nghĩ hiện tại còn chưa tới mùa hè, hôm nay nhiệt độ cao nhất cũng mới chỉ có mười sáu độ a, ăn mặc như vậy là muốn chiêu xuân dẫn điệp? Vô thức, cậu tự nhìn lại mình, bởi vì nghĩ là lên lớp nên chỉ mặc một chiếc quần jean, đôi giày thể thao bình thường cùng chiếc áo khoác GAP.

So sánh thế này làm Bùi Thước thấy có chút thất bại, rõ ràng cùng là phong cách thể thao, tại sao giữa người với người lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy?

Kỳ Du đi tới, trông thấy dáng vẻ mệt đến độ thở không ra hơi của Bùi Thước, lấy làm lạ hỏi: “Em làm sao vậy?”

“.. Đau bụng, vừa mới tìm nhà vệ sinh.” Bùi Thước thuận miệng bịa ra một lý do.

Kỳ Du giơ tay lên chỉ vào tòa nhà phía đối diện, nhướng mày nói: “Em không biết là, dáng vẻ này của em nhìn giống như vừa mới chạy từ cổng Bắc qua đây vậy.”

Bùi Thước khóc không ra nước mắt cười gượng vài tiếng, cậu còn có thể nói gì được chứ? Cũng không thể nói là mình thực sự vừa chạy từ bên phía cổng Bắc tới đây?

Bởi vì cách khá xa mấy tòa nhà chính nên nhà ăn số ba tương đối ít người, nhưng Kỳ Du theo Bùi Thước vào trong vẫn thu hút được không ít sự chú ý. Bất quá dù sao thì đây cũng là trường học, cũng không có ai chạy đến xin chữ ký của Kỳ Du, những ánh nhìn này không thể nói là nhìn thần tượng, mà chỉ là đang nhìn một vị tiền bối ưu tú xuất sắc.


Hai người chọn một góc, ngồi xuống dùng bữa, ăn chưa được mấy miếng, Kỳ Du đã trực tiếp hỏi Bùi Thước: “Gần đây em cố tình trốn tránh anh sao?”

Bùi Thước suýt chút nữa là bị sặc cơm, lát sau mới lên tiếng: “Không có, gần đây Fiona sắp xếp rất nhiều việc, ha ha.”

Hai tiếng “Ha ha” cuối cùng kia đến Bùi Thước nghe qua cũng cảm thấy chột dạ. Quả nhiên, Kỳ Du hừ lạnh một tiếng: “Nhiều việc? Vậy tại sao trong lúc quay chụp anh vẫn có thể dành thời gian gọi điện cho em, vẫn có thể nhắn tin cho em lúc đang chờ tạo hình?” Nói nói vừa rút điện thoại ra bất mãn mở tin nhắn. “Anh nhắn cho em cả một câu, em lại dám trả lời anh bằng hai chữ?”

Lúc này Kỳ Du hoàn toàn không ý thức được giọng điệu của mình có oán giận đến thế nào, nếu là bình thường, Bùi Thước nhất định sẽ cười thầm trong lòng, vậy mà hiện tại cậu cái gì cũng không thể nói ra chỉ đành im lặng, tiếp tục ăn cơm.

Kỳ Du tức giận giật lấy cái thìa trong tay Bùi Thước đặt lên bàn, xong nhìn thẳng cậu nói: “Tại sao lại tránh anh? Có phải Jann đã tìm em không?”

Bùi Thước không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu.

Kỳ Du có thể đoán được đại khái những gì Jann nói, nên khó chịu: “Bùi Thước em có não không vậy? Jann nói cái gì em cũng tin? Gần đây anh không bị đình chỉ, người đến tìm anh bàn kịch bản cũng đâu có ít? Em có thể dừng việc lo lắng vô cớ lại được không?”

Quả thực, chủ đề này thay đổi rất nhanh, ngày hôm trước tiêu đề vẫn còn là thái độ của Kỳ Du đối với phóng viên như thế nào, hôm sau đã chuyển thành tin tức về việc ly hôn của một cặp vợ chồng người nổi tiếng. Bằng cách đó, Kỳ Du coi như cũng chẳng có tổn thất gì.

“Không phải như thế.” Bùi Thước nhìn thẳng Kỳ Du, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh tuyệt đẹp của đối phương, khó khăn mở lời. “.. Thật ra, những gì bọn họ nói đều đúng, từ khi debut em vẫn luôn dựa vào anh, khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất nhiều, về sau..”

Kỳ Du đoán được ý của Bùi Thước ngay khi nghe cậu nói những lời vừa rồi, anh nhìn bộ dạng rối bời của Bùi Thước lại có chút buồn cười, trong lòng tự nhủ không biết trong khoảng thời gian này em ấy đã phải đấu tranh tâm lý và hạ quyết tâm nhiều đến mức nào a? “

” Vậy anh sẽ chờ xem. “Kỳ Du xích lại gần một chút nhìn chằm chằm Bùi Thước, khóe môi khẽ cong lên.” Nhưng mà em phải nhanh lên một chút, anh sẽ không dừng lại chờ em đâu.”

* * *

Lời của editor: Sorry mn nha, thời gian này bận quá, sẽ cố gắng bù chương để nhanh chóng hoàn bộ này. Cám ơn các bạn đã theo dõi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.