Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

Chương 4: 4


Đọc truyện Bẻ Cong Ảnh Đế Cong – Chương 4: 4


Hẹn thời gian và địa điểm thử vai xong, cúp điện thoại, Bùi Thước vẫn cảm thấy không chân thực. Cậu lại có thể đóng phim? Đời trước sau khi chẩn đoán ra bệnh nan y, cậu lập tức bị phong sát, nói cậu rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục cũng không quá đáng, mà bây giờ ông trời thật sự quá nhân từ, cho cậu một cơ hội bắt đầu lại lần nữa.

Ngồi bên trong taxi, Bùi Thước nhìn cảnh vật thành phố Gia Nam lướt qua bên ngoài cửa sổ, không nhịn được cười ngốc nghếch.

Trong thời gian chờ thử vai, Jann nói sơ lược lại tình tiết của bộ phim truyền hình này cho Bùi Thước.

Bộ phim Bùi Thước muốn thử vai lần này có tên là phòng khám bệnh số bảy, đây là một bộ phim đầy kịch tính nổi tiếng suốt mấy năm qua của Mỹ kể về một vị bác sĩ tâm lý. Giải trí Tinh Giang bỏ ra số tiền lớn mua được bản quyền từ nước ngoài, chuẩn bị làm lại, dự kiến sẽ lên màn ảnh trong kỳ nghỉ hè này.

“Có lẽ bộ phim Mỹ này cậu đã từng xem rồi nhỉ? Không phải người trẻ tuổi các cậu đều rất thích sao?” Jann thuận miệng hỏi.

Bùi Thước cười gượng, lắc đầu.

Jann tỏ ra hiểu rõ: “A.. Tôi nhớ rồi, cậu bình thường đều bận rộn làm thêm kiếm tiền sinh hoạt và đóng học phí, đương nhiên không có thời gian xem.”

Bùi Thước vừa cười chột dạ, vừa nghe Jann phổ cập nội dung bộ phim cho cậu.

“Vậy rốt cuộc vai tôi thử là nhân vật gì?” Bùi Thước nghe xong, không nhịn được hỏi.


“Một kẻ nghiện ngập. Một diễn viên hết thời.”

Bùi Thước nghe được vài chữ diễn viên hết thời, lập tức ngây ngẩn cả người.

Jann nhìn thấy bộ dáng của Bùi Thước, tưởng rằng cậu không muốn diễn loại nhân vật này, liền nói: “Đây là nhân vật xuất hiện đầu tiên, được công ty quản lý lăng xê, sau đó có tai tiếng liền mất hết tên tuổi, tự sa vào nghiện ngập. Hắn đến gặp nhân vật chính, chính là bác sĩ tâm lý, nói hết những khó khăn đã trải qua, cuối cùng cai nghiện thành công. Nhân vật này có đất diễn rất nhiều, xem như là một vai phụ rất quan trọng của bộ phim.”

Lúc sau Jann nói gì Bùi Thước một chữ cũng không nghe vào tai, cuộc đời của nhân vật kia khiến cậu không nhịn được cười khổ, ngoại trừ nghiện ma túy, đây rõ ràng chính là khắc họa chân thực đời trước của cậu.

“Vâng, cám ơn anh, tôi sẽ cố gắng tranh thủ lấy vai này.”

Đã hơn một năm không tiếp xúc với diễn xuất, bản thân nhất định phải nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái thật tốt!

Đến lượt Bùi Thước thử vai, Bùi Thước đi vào phòng tập diễn, ngồi phía sau bàn chính là phó đạo diễn phụ trách buổi thử vai lần này, đang xem tư liệu của Bùi Thước.

Trước lúc đi vào trợ lý đã nói với Bùi Thước, cảnh cậu phải diễn là sau khi Cố Lâm phát hiện mình đã nghiện ma túy, cảnh đầu tiên là ở trong trạng thái tỉnh táo hút ma túy, giới hạn thời gian là năm phút đồng hồ.

Không có đưa ra yêu cầu cụ thể, cũng không có đạo cụ, tất cả đều do diễn viên tự mình phát huy.


Bùi Thước hít sâu một hơi, bắt đầu biểu diễn.

Người ở đây đều hơi mất kiên nhẫn, bởi vì chàng trai ngồi giữa hội trường tập diễn đã ngồi rất lâu mà vẫn chưa động đậy, chỉ trầm mặc khom lưng ngồi ở đó, tựa như đang ngẩn người.

Bóng lưng chàng trai khẽ run, đôi môi tái nhợt, giống như chịu sự giày vò của cơn nghiện.

Bỗng dưng, chàng trai như đã bỏ cuộc đầu hàng, không chịu nổi vội vã bò vài bước về phía trước, cầm lấy kim tiêm được đóng gói ở trên mặt đất, mạnh bạo xé rách rồi đâm vào cánh tay của mình, đồng thời nhắm hai mắt như đang hưởng thụ.

Phó đạo diễn ở sau bàn lắc đầu. Người trẻ tuổi này xuất thân chính quy, kỹ năng diễn xuất cũng tạm được. Chỉ là theo yêu cầu của kịch bản, đây là lần đầu tiên Cố Lâm ở trong trạng thái tỉnh táo chơi ma túy. Cơn nghiện phát tác, biểu hiện của nhân vật cần phải cường điệu, không cam lòng và hối hận mới phải, nhưng người này lại dễ dàng từ bỏ đấu tranh, cảm giác diễn chính là một kẻ nghiện lão luyện, hoàn toàn sai đề tài.

Phó đạo diễn ho nhẹ một tiếng, đang định bảo Bùi Thước dừng lại, chợt ngây ngẩn cả người.

Chính vào lúc đang tiêm vào người, vẻ mặt chàng trai rõ ràng là đang hưởng thụ khoái cảm cực lạc, khóe miệng hài lòng cong lên, hơi thở gấp gáp, nhưng.. Hai dòng nước mắt đang chảy xuống từ trong đôi mắt nhắm chặt kia, lông mày hơi nhíu lại, bộ dạng vừa khóc vừa cười khiến trong lòng người xem nhất thời đau xót.

Lại qua vài giây, chàng trai chậm rãi mở mắt ra, tựa như tìm về ý thức, nhìn lỗ kim trên cánh tay mình, nở nụ cười bi thảm, sau đó đem kim tiêm nhắm ngay cánh tay mình đâm mạnh xuống, giống như đang dùng cảm giác đau đớn để trừng phạt bản thân mình.

Máy định giờ ở bên cạnh tí tách vang lên, năm phút đồng hồ quy định đã hết. Bùi Thước nghe thấy âm thanh, chật vật đứng lên từ trên mặt đất, có chút lo lắng đứng ở đó.


Lúc này mọi người ở trong phòng diễn tập giống như mới vừa thức tỉnh từ trong giấc mộng, bài diễn của Bùi Thước vừa nãy không thể nghi ngờ đã lôi kéo bọn họ vào trong tình cảnh đó, rõ ràng không có kim tiêm hay bất cứ đạo cụ gì, nhưng cảnh chàng trai tuyệt vọng tự mình hại mình vừa nãy hầu như khiến cho bọn họ cũng cảm nhận được loại đau đớn này.

Phó đạo diễn hơi kinh ngạc: “Tại sao cậu lại diễn như vậy?” Hầu hết những người tới thử vai đều cường điệu cảnh Cố Lâm trước khi chích ma túy. Một khắc giãy giụa kia, chỉ có một mình Bùi Thước ngoại lệ.

Bùi Thước hơi ngượng ngùng cười: “Tôi cảm thấy ở tình huống đó dù Cố Lâm giãy giụa thế nào đi nữa, chắc chắn cũng không thể chống cự lại mê hoặc, mà chỉ khi chiếm được thỏa mãn, hắn mới hối hận, mới căm ghét với sự nghiện ngập của mình.”

Phó đạo diễn gật đầu, bảo Bùi Thước ra ngoài chờ thông báo.

Kết quả thử vai được công bố tại chỗ, không chút nghi ngờ, Bùi Thước nhận được vai này.

Buổi tối hôm đó, Bùi Thước nhận được điện thoại của Jann.

“Bùi Thước, cậu có muốn ký hợp đồng với Giải trí Tinh Giang không?”

Bùi Thước cầm điện thoại di động, im lặng trong chốc lát, sau đó cậu nghe thấy được âm thanh giả vờ trấn định của mình: “Có.”

Bùi Thước biết lần này là cậu gặp may, hồi đó tình cờ được nghe nói về cảm giác của một người từng cai nghiện, vì vậy bản thân liền trực tiếp đem ra dùng. Có thể ký hợp đồng với Tinh Giang chính là niềm vui ngoài ý muốn, cậu sẽ cố gắng nhiều hơn.

Cúp điện thoại, Jann quay đầu nhìn về Kỳ Du ngồi bên cạnh, tên kia đầu tóc rối bời, đeo kính không gọng, lười biếng dựa vào ghế sô pha, cặp chân dài bắt chéo gác lên bàn trà. Mặc dù dáng vẻ tùy ý như vậy, nhưng vẫn ẩn chứa khí chất thiên vương.

“Người cậu đề cử thực sự không tệ, tôi sẽ ký hợp đồng với cậu ta.”


Kỳ Du không trả lời, hắn cầm máy tính bảng trong tay, bấm vào nút play một lần nữa, cảnh quay lại Bùi Thước thử vai lúc sáng bắt đầu phát.

Rõ ràng cả đoạn video hầu như không có âm thanh, đạo cụ đều là tự tưởng tượng, nhưng loại cảm giác kiềm chế và tuyệt vọng này lại từng chút một đi

Vào lòng người.

Jann nói đùa: “Kỳ ca có thể diễn tới trình độ này không?”

Không ngoài dự liệu, Kỳ Du liền ném cho hắn một ánh mắt Đây chẳng phải là phí lời sao, tôi so với tên này càng mạnh hơn nhiều.

“Khụ, được rồi.” Jann sờ mũi, trong lòng thầm nói một chút khiêm tốn cậu cũng không có: “Cậu giúp cậu ta làm phẫu thuật, hiện tại cậu ta ký hợp đồng với Tinh Giang cũng coi như nhờ có cậu, việc này nếu bên ngoài biết được có lẽ cậu với cậu ta có quan hệ không rõ ràng.”

Kỳ Du nhàn nhạt liếc nhìn Jann: “Có muốn tôi thẳng thắn tuyên bố, nói rằng tôi muốn quy tắc ngầm với cậu ta, bao dưỡng cậu ta..”

“Được được, tôi sai rồi, chỉ đùa một chút thôi mà, ha ha.” Jann giơ tay lên liên tục xin tha: “Tôi bảo đảm tuyệt đối không có lần sau! Cũng sẽ không bao giờ tạo scandal cho cậu với đàn ông, được chưa?”

Kỳ Du lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ đi.

Jann bất đắc dĩ nhún vai, vừa thu dọn văn phòng vừa lẩm bẩm nói: “Cho dù khi còn ở trong nhóm M cùng tạo scandal với Thành Mân, hắn nhìn thế nào cũng là ở trên, thật sự để ý đến vậy sao..”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.