Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Chương 20: Hương vị mê ly ở ôn tuyền (2)


Đọc truyện Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân – Chương 20: Hương vị mê ly ở ôn tuyền (2)

Mãi cho đến khi Lộ Dụ Khiêm được vệ sĩ của mình đỡ trở về phòng hắn mới hồi phục lại *** thần, nhớ đến chuyện mình vừa bị đá một cước. Mà kẻ đá hắn chính là vệ sĩ của Tịch Chiêu Nhiên!

“Tịch Chiêu Nhiên!” Hắn căm phẫn ném vỡ ly nước trên mặt đất mà tên vệ sĩ vừa đưa tới. Trong lòng bốc lên lửa giận, dường như có thể đem người ta thiêu đốt. Từ nhỏ hắn và Tịch Chiêu Nhiên là oan gia đối đầu nhau. Mà sự tồn tại của một quý công tử gương mẫu như Tịch Chiêu Nhiên lại càng khiến cho cha mẹ hắn chèn ép hắn.

Từ nhỏ Tịch Chiêu Nhiên đã học tập rất tốt, tính tình lại hiền lành lễ phép. Đôi khi y còn cư xử như một người trưởng thành trước mặt người lớn. Là một quý công tử tuyệt đối hoàn mỹ. Khi đó Lỗ Dụ Khiêm cũng không giống như bao thiếu gia nhà giàu khác, chỉ biết sống phóng túng ăn chơi. Cha của hắn kỳ vọng rất cao ở hắn. Nhưng đáng tiếc, bất luận hắn có cố gắng như thế nào. Ở trong mắt người khác, hắn vẫn luôn kém hơn Tịch Chiêu Nhiên vài phần. Ngay cả cha hắn cũng không nhịn được mà lắc đầu với hắn. Lòng tự trọng lúc còn nhỏ của Lỗ Dụ Khiêm đã bị ánh mắt thất vọng của chính cha mình đả kích đến vỡ tan thành từng mảnh. Cho nên từ thời điểm đó, hắn liền ghi hận Tịch Chiêu Nhiên.

Tịch Chiêu Nhiên nhận càng nhiều lời ca ngợi thì mối hận thù này càng thêm sâu sắc. Mãi cho đến khi cha của y và cha của hắn trở thành đối thủ trên con đường sự nghiệp, thậm chí là kẻ thù của nhau. Lúc này cha của hắn mới không lấy Tịch Chiêu Nhiên ra so sánh với hắn nữa. Và cũng ngay lúc đó, Tịch Chiêu Nhiên và cha y bỗng nhiên xung đột trở mặt. Mối hận thù kia của hắn mới thoáng chậm lại. Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn tiềm tàng một mối hận ý, muốn đem nụ cười hoàn mỹ của Tịch Chiêu Nhiên dẫm nát dưới chân, tuỳ ý cho hắn vũ nhục càng ngày càng thêm sâu đậm. Thế nhưng Tịch Chiêu Nhiên lúc đó lại quen biết với Thiệu Đông Dương và Phó Vân Thiên, hai thái tử gia của bang hội. Điều này khiến cho hắn muốn xuống tay nhưng lại không có cơ hội. Ngay cả việc đắc tội bọn họ hắn cũng không dám, cuối cùng chỉ đành phải từ bỏ.

Nhưng vì hai ngày trước hắn nhận được một tin tức. Nghe nói hôm sinh nhật của Phó Vân Thiên. Hai người dường như bởi vì ý kiến khác nhau mà bất hoà. Tình cảm vẫn luôn tốt đẹp của bọn họ cũng vì thế mà trở mặt xung đột. Sau khi nghe được tin này, Lỗ Dụ Khiêm dường như không thể khống chế được đáy lòng mình dâng lên một nỗi vui mừng khôn xiết. Kế hoạch muốn báo thù nhiều năm của hắn rốt cuộc cũng có cơ hội thực hiện. Hắn làm sao không kích động chứ?

“Cậu chủ, có muốn đến bệnh viện khám hay không?” Hai tên vệ sĩ ở bên cạnh nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt đổi tới đổi lui của người trước mặt. Rất sợ hắn sẽ bởi vì một cước kia mà thẹn quá thành giận, đem hai người bọn họ ra trút giận.

Lỗ Dụ Khiêm ngẩng đầu, gương mặt không biểu tình nhìn hai người. Ánh mắt kia khiến cho hai tên vệ sĩ càng ngày càng cảm thấy tay chân mình run rẫy.

“Buổi tối mang Tịch Chiêu Nhiên đến phòng tôi.” Lỗ Dụ Khiên hờ hợt sai bảo.

“Nhưng… thế nhưng…” Một tên trong đó vẻ mặt khó xử. Cái người đàn ông ở bên cạnh quý công tử kia đá một cước với tốc độ ra sao bọn họ cũng nhìn thấy được. Cho dù cả hai người bọn họ xông lên, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của đối phương đi?

Lỗ Dụ Khiêm nhìn vẻ mặt của hai người, cũng đoán được ý nghĩ của bọn họ. Sắc mặt hắn cũng theo đó dần trầm xuống. Cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh không lại ngươi ta, thì các người không nghĩ được biện pháp nào khác ah’? Thật đúng là hai tên ăn hại vô dụng!”

Hai tên vệ sĩ bị mắng đến không thể mở miệng được. Đành phải vừa đáp ứng, vừa rời khỏi phòng nghĩ biện pháp.

Tịch Chiêu Nhiên được Đàm Thiên Dương ôm trở về phòng vẫn tiếp tục ngủ. Mãi cho đến hoàng hôn buông xuống, y mới tỉnh lại.


Y ló đầu ra khỏi cái chăn đang cuốn chặt lấy mình. Đúng lúc nhìn thấy Đàm Thiên Dương ngồi ở ghế sô-pha bên cạnh xem TV. Dường như nghe được tiếng “sột soạt” của cái chăn, hắn quay đầu nhìn về phía y.

“Tỉnh?” Đàm Thiên Dương thấy y ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng. Cố gắng kiềm nén không vươn tay đến vuốt nhẹ lên má y. Nhưng đôi mắt hắn vẫn chăm chú nhìn gương mặt y không rời.

“Ừ.” Tịch Chiêu Nhiên dụi mắt, kéo chăn ngồi dậy. Lúc này y mới cảm thấy người mình hơi lạnh một chút. Đàm Thiên Dương đã đi đến bên cạnh, cầm lấy cái chăn đang trượt dài xuống dưới bọc lại thân thể y.

“Mặc quần áo xong hãy đứng dậy, bên ngoài có chút lạnh.”

“Ah’.” Tịch Chiêu Nhiên sững sờ nhìn đôi bàn tay to đang cầm lấy cái chăn bọc y lại. Bỗng nhiên y có loại ảo giác bị người ta xem là trẻ còn mà chăm sóc.

Lúc này chuông cửa vang lên một tiếng, Đàm Thiên Dương sau khi xác định người kia đã được mình bao kín. Hắn mới buông tay đi ra ngoài.

Người vừa ấn chuông cửa chính là nhân viên phục vụ ở nơi này. Bọn họ mang bữa tối đến cho hai người.

Đàm Thiên Dương mở cửa để bọn họ tiến vào. Nhân viên phục vụ của nhà hàng đặt bữa tối của hai người vào trong phòng. Sau đó lại hỏi hai người còn cần gì nữa không, rồi mới đẩy chiếc xe thức ăn đi ra ngoài.

Tịch Chiêu Nhiên rửa mặt một chút, rồi ngồi vào bàn ăn bên cạnh. Nhìn một một bàn thức ăn được trang trí *** xảo lại cảm thấy không muốn ăn gì. Y đột nhiên nhớ đến khi hai người ở nhà, Đàm Thiên Dương mặc dù làm cơm sẽ không trang trí đĩa thức ăn đẹp như thế này. Nhưng y lại hoàn toàn không bị chướng ngại tâm lý, ăn được đến hai chén cơm lớn.

“Không muốn ăn?” Đàm Thiên Dương ngồi đối diện với y. Thấy y chỉ nhìn thức ăn trên bàn rồi ngẩn người, nghi ngờ hỏi.

“Có thể ăn ah’.” Tịch Chiêu Nhiên cầm lấy chiếc đũa, gắp một ít đồ ăn. Đang chuẩn bị đưa đến miệng, thì bỗng nhiên Đàm Thiên Dương lại nắm chặt bàn tay đang cầm đũa của y.

“Đừng ăn.” Đôi lông mày của Đàm Thiên Dương gắt gao nhăn chặt lại.


“Làm sao vậy?” Tịch Chiêu Nhiên bị biểu tình nghiêm túc của hắn làm cho hoảng sợ. Những suy nghĩ lung tung thoáng cái đã bay sạch.

Khu suối nước nóng mà Tịch Chiêu Nhiên chọn nằm trong một vùng núi, giao thông nơi này khá vắng vẻ. Khi màn đêm buông xuống, nơi này hoàn toàn khác biệt với cảnh đêm đẹp mê người ở thành phố. Những vùng núi ban đêm đều tối đen như mực hơn ở thành thị rất nhiều.

Hai người đàn ông mặc âu phục màu đen lén lút đi trên dãy hành lang ở khu vực phòng nghỉ. Rất sợ người ta biết bọn họ có ý đồ xấu xa.

“Aizzz!! Cậu nói xem bọn họ có thật sẽ ăn không?” Một người đi ở phía sau vỗ lên vai người đi ở phía trước. Vừa có chút lo lắng lại vừa có chút hứng phấn nói.

Người đi phía trước dường như không kiên nhẫn, quay đầu lại trừng mắt, liếc hắn một cái rồi hạ giọng nói: “Đừng ồn ào, bọn họ không ăn chẳng lẽ chờ đói chết ah’?”

“Thế nhưng.. thế nhưng bên trong có bỏ thêm chút “đồ tốt”…” Thanh âm người đi phía sau nghe có vẻ rất lo lắng nhưng vẫn pha lẫn chút hưng phấn.

“Thế nhưng cái mợ gì! Cậu cho đây là phim kiếm hiệp chiếu lúc tám giờ ah’? Bọn họ có thể xuất ngân châm ra để thử độc sao? Bây giờ có bỏ thêm thứ khác vào, thì bọn họ có khả năng thử ra được gì chứ?” Người đi phía trước lại nói tiếp, thanh âm cũng bắt đầu có điểm đắc ý.

“Cũng đúng ah’.”

“Được rồi, đừng dài dòng nữa, nhanh đem người kia tới chỗ cậu chủ đi. Bằng không tai ương cả hai chúng ta đều gánh.”

“Biết rồi.” Người đi phía sau vội vàng gật đầu phụ hoạ.


Hai người theo số phòng đi đến một căn phòng. Một trong hai người lấy ra từ túi một chiếc hộp sắt có hình dáng như thiết bị. Đem thứ kia dán lên chỗ quét card để mở cửa. Người nọ nhấn vài nút bên ngoài của chiếc hộp sắt một hồi lâu. Sau đó chợt nghe cửa phòng phát ra một thanh âm “đinh” thật nhỏ.

Hắn quay đầu ném cho người đi theo phía sau mình một ánh mắt đắc ý, rồi đưa tay đẩy cửa phòng.

Đối diện cửa phòng khách là một cánh cửa sổ lớn. Ngọn đèn bên ngoài đúng lúc xuyên qua cửa sổ chiếu lên người của hai tên đang lén lút mở cửa.

Một thân ảnh đen như mực đột nhiên xuất hiện trước mặt hai kẻ kia. Bởi vì bóng đêm che khuất ánh sáng làm cho người ta không nhìn thấy rõ mặt. Thân ảnh cao to lại mang theo cảm giác áp bách trong hoàn cảnh hắc ám, nửa sáng nửa tối này lại càng khiến cho nhịp tim gia tăng tốc độ.

“Oa a!!” Hai tên vừa đẩy cửa phòng ra sợ tới mức kêu thảm thiết một tiếng. Kẻ đi ở phía trước theo bản năng lui một bước. Nhưng bước này lại dẫm lên bàn chân của kẻ đi ở phía sau. Hai người liền xô đẩy nhau loạn thành một đoàn.

Đàm Thiên Dương vươn tay xách hai kẻ kia đi vào trong. Thuận tay ném xuống mặt đất trong phòng khách.

“Tạch” một tiếng, đèn trong phòng nháy mắt được bật lên.

“Hai vị buổi tối tốt lành.” Một thanh âm mang theo ý cười truyền xuống đỉnh đầu hai người.

Một trong hai kẻ đó ngẩng đầu, chỉ thấy một người đang gác chân, mũi giày vừa vặn để ở trước mặt hắn. Hắn lại ngẩng đầu lên một chút, liền thấy mục tiêu hôm nay của bọn họ đang ngồi dựa trên ghế sô-pha. Vô cùng tao nhã mà đem một chân thon dài gác lên một chân khác.

“Tôi.. chúng tôi..” Làm chuyện xấu bị bắt quả tang ngay tại chỗ khiến cho lời nói của hai người có điểm mơ hồ.

“Các người là thuộc hạ của Lỗ Dụ Khiêm? Như vậy là Lỗ Dụ Khiêm sai các người bỏ thuốc vào trong đồ ăn của chúng tôi?” Trên mặt Tịch Chiêu Nhiên vẫn lộ ra nét tươi cười như cũ. Nhưng ánh mắt nhìn bọn họ vô cùng thâm sâu bí hiểm.

“Này…” Một người trong số đó nuốt một ngụm nước bọt. Đang nghĩ xem mình phải nói như thế nào. Liền cảm thấy bả vai mình bị người khác đụng một chút. Hắn nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thoáng qua tên đồng bọn đang quỳ ở phía sau.

“Ha hả, Tịch thiếu gia, kỳ thật chúng tôi chỉ nhận tiền rồi làm việc. Có vài thứ hỏi nhiều cũng thật không có ý nghĩa, cậu biết, tôi biết là được rồi đúng không? Hắc hắc…” Nụ cười của người kia mang theo vẻ lấy lòng, len lén bò dậy từ trên mặt đất. Thuận tay túm lấy tên đồng bọn còn nửa quỳ trên sàn nhà.


Tên quỳ gối ở phía trước lúc này mới lấy lại *** thần, chậm rãi đứng lên.

Tịch Chiêu Nhiên cũng không ngăn cản bọn họ đứng dậy. Chỉ cười tủm tỉm nhìn hai người, nụ cười trên mặt khiến cho người ta không nhìn ra được tâm tình của y.

“Thì ra là như vậy ah’…” Tịch Chiêu Nhiên kéo dài thanh âm. Ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên tay vịn của ghế sô-pha. Thanh âm kia một chốc lại một chốc vang lên, khiến cho hai người kia căng thẳng một hồi trong lòng. Bọn họ cũng chỉ là thuộc hạ đi theo thiếu gia nhà giàu kiếm cơm. Dĩ nhiên bọn họ biết rõ thủ đoạn đối phó người khác của các quý công tử. Hiện tại bọn họ lại rơi vào trong tay của Tịch Chiêu Nhiên. Cũng chỉ có thể cầu nguyện dưới đáy lòng rằng vị thiếu gia này sẽ không giày vò bọn họ quá mức tàn nhẫn.

“Nếu là như thế thì để bọn họ đi đi.” Tịch Chiêu Nhiên vỗ lên tay vịn của ghế sô-pha rồi đứng lên. Giọng điệu vô cùng hờ hợt nói.

“A…” Hai người có điểm thất thần đáp trả. Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến vị thiếu gia nhà giàu này lại nhẹ nhàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.

“Sao nào? Các người còn muốn lưu lại mời chúng tôi ăn bữa tối ah’?” Tịch Chiêu Nhiên cười như không cười liếc nhìn hai người kia đang nhìn nhau.

“Làm sao.. làm sao.. Tịch thiếu gia dùng bữa ngon miệng chúng tôi vẫn nên đi trước.” Hai người vừa nghe đến hai từ “bữa tối” lập tức lấy lại *** thần. Chân không chạm đất mà chạy thẳng ra ngoài.

Đàm Thiên Dương đứng ở cạnh cửa. Mãi cho đến khi đầu của hai tên kia không dám ngẩng lên, chạy lướt ngang qua hắn. Hắn mới thu hồi lại tầm mắt.

“Ah bọn họ đến thật trễ, chúng ta tìm cái gì đó ăn đi? Tôi thật đói ah’.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Đàm Thiên Dương, thuận tiện vỗ lên vai hắn.

Nhà hàng ở khu suối nước nóng này mở cửa hai mươi bốn giờ. Chẳng qua bình thường mỗi khi đến giờ ăn cơm, du khách sẽ tự đến đây lấy phần của mình.

Đàm Thiên Dương bảo Tịch Chiêu Nhiên ngồi đợi ở bàn ăn gần đó. Còn hắn đi vào nhà bếp, trong lòng tính toán có lẽ nên mượn nhà bếp ở đây làm vài món ăn nhẹ cho Tịch Chiêu Nhiên.

Tịch Chiêu Nhiên thật nghe lời mà ngồi xuống một bàn gần vị trí cửa sổ. Y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Khu suối nước nóng này nằm trên một sườn núi không lớn. Nhìn từ cửa sổ phòng ăn có thể thấy được phong cảnh dưới chân núi. Chẳng qua bầu trời hiện giờ đã tối đen, nên y chỉ có thể nhìn thấy những lùm cây cùng bụi rậm đen như mực.

Hai mắt Tịch Chiêu Nhiên không cảm xúc nhìn rừng cây xung quanh, bên ngoài không có lấy một điểm sáng.

Đột nhiên cảm thấy đầu vai mình bị người ta vỗ một chút. Y quay đầu lại, một mùi thuốc mê nồng nặc bay thẳng đến….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.