Đọc truyện Bé Con Của Tổng Giám Đốc Phúc Hắc – Chương 52
Hôm nay là ngày thứ 3 kể từ ngày Đình Phương cứu Diệu Ngọc ra ngoài, hai người chung sống rất tốt. Đình Phương đưa Diệu Ngọc tới một căn biệt thự của anh xem cô như em gái à đối đãi mà Diệu Ngọc cũng vậy
Cho đến ngày thứ 4 Đình Phương đi khỏi một mình Diệu Ngọc ở nhà gặp phải một nhân vật thay đổi hoàn toàn cuộc đời của cô Đình Đức
Hôm nay Diệu Ngọc ở nhà một mình đam ra rảnh rỗi liền đi tới vườn hoa trong biệt thự chăm sóc, cô mặc một chiếc áo màu trắng và một chiếc quần màu đen dáng người gầy gò vì bị hành hạ còn có mái tóc dài đen bây giờ đã biến thành ngắn ngang vai, bây giờ nhìn cô không còn là con người như trước kia nữa trở thành một cô gái trầm lặng cũng ít nói đi rất nhiều cũng cô đơn đi rất nhiều
Đó là những gì Đình Đức thấy được khi mới đi vào biệt thự
Hôm nay ông có việc phải đi xa định tới đây thăm con trai một lúc không ngờ lại gặp được cảnh này
Không biết từ lúc nào hốc mắt ông ta đỏ lên nhìn cô gái trước mặt mình không xa kia, đã tưởng tượng bao đêm nằm mơ bao nhiêu lần cũng không nghĩ được mình lại có ngày gặp lại được một lần nữa em gái của mình..không phải nói là dung mạo giống rất giống giống đến 7..8 phần không sai
Diệu Ngọc cũng phát hiện có người tới liền nhìn sang nhưng sau đó cũng sững sờ đứng ngay tại chỗ
Người này… trong bức hình chụp hai người của chiếc vòng cổ hay đeo của cô giống như hệt ông ta, mà mẹ cô trước khi cô được 1 tuổi đã đưa cô mang vào mặc dù bà không nói người này là ai nhưng cô vẫn luôn đeo từ lớn đến nhỏ, người kia cho cô có cảm giác rất thân quen
“” ông là ai? “” Diệu Ngọc tò mò đi lại gần Đình Đức mới phát hiện hốc mắt ông ta đỏ lên khiến cô giật mình lùi về sau một bước cũng vì động tác quá nhanh chiếc vòng cổ cũng bị lộ ra một nửa
“” Linh… “” Đình Đức lẩm bẩm, bàn tay lại run run nắm lại sau đó lại nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ Diệu Ngọc cả người lại lần nữa run lên, hốc mắt từ lúc nào đã xuất hiện những giọt nước mắt
Ông xác định người này không phải Đình Linh em gái ông chỉ là dung mạo giống nhau mà thôi nhưng đến khi nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ cô gái trước mặt đeo kia ông lại không thể tin được, không lẽ….
Diệu Ngọc hơi sợ hãi không biết nên làm như thế nào, trông người này hình như cũng không phải là người tầm thường nhìn cách ăn mặc có thể thấy được rất cao quý hoặc có địa vị rất lớn
“” con tên gì? “” Đình Đức cố gắng lấy lại bình tĩnh nhìn Diệu Ngọc hòa ái lạ thường hỏi
Diệu Ngọc không trả lời, cô hiện tại rất sợ những người này nhận biết cô là Diệu Ngọc đến lúc đó lại báo cho cha cô hoặc là thuộc hạ của tên mặ sẹo đến bắt cô thì làm như thế nào? nhưng mà không hiểu tại sao cô lại có cảm giác người đàn ông trước mặt khác so với bọn họ
“” ta sẽ không hại con “” Đình Đức mỉm cười nói, ông biết cô đang lo lắng cái gì
“” tôi..Diệu Ngọc “” Cuối cùng Diệu Ngọc cũng lên tiếng nói, hai tay cô nắm chặt lấy nhau hơi thả lòng một chút
“” Diệu Ngọc?… con gái của Diệu Quang? “” Đình Đức cau mày, hắn có nghe nói Diệu Quang có một đứa con tên là Diệu Ngọc nhưng hắn chưa bao giờ để ý đến đứa con này của Diệu Quang chí ít hắn cũng không thích lấy thể loại đê hèn để áp dụng với một tên ngu dốt như Diệu Quang lại không ngờ cô gái này lại là Diệu Ngọc, nhưng tại sao cô ta lại có chiếc vòng cổ của em gái ông
“” vậy con làm sao có được chiếc vòng trên cổ? “” đó cũng là thắc mắc của ông
“” cái này, mẹ tôi đã từng nói phải giữ gìn nó thật kĩ đó là vật quan trọng nhất của mẹ tôi “” Diệu Ngọc không hiểu tại sao lại bất giác trả lời câu hỏi từ một người xa lạ như vậy nhưng nói thì cũng nói rồi không thể lấy lại được nữa
“” mẹ… mẹ con đâu? “” Đình Đức kích động nhào lên kéo lây cánh tay của cô gằng giọng hỏi
Diệu Ngọc sợ hết hồn lui về phía sau một bước không dám nói gì nữa, Đình Đức cũng phát hiện mình quá kích động cũng thả tay cô ra nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm
“” bị..bị Diệu Quang nhốt ở nhà “” Diệu Ngọc sợ hãi ấp úng nói, cô hiện tại cũng đã không muốn gọi cha mình bằng cha như trước nữa rồi, người cha đó thật khiến người khác ghê tởm