Đọc truyện Bé Bi … Anh Đã Về – Chương 14
1 tháng trôi qua rồi 2 tháng đến tháng thứ 3 thì sức khoẻ của Hoàng tụt giảm rõ rệt , số lần cậu ngất xỉu nhiều hơn những lần cậu tỉnh táo . Nhưng đến lúc này thfi người có tuỷ tương ứng với oàng vẫnchưa xuất hiện . Ba mẹ cậu và Linh đều muốn Hoàng vào bệnh viện để điềutrị bằng hoá chất nhưng cậu không chịu .
Chăm sóc cho Hoàng những khi cậu ngất , Linh chưa bao giờ nhỏ một giọtnước mắt nào , cô ân cần chăm sóc , hay kể những câu chuỵên ngày xưa vànhững kế hoạch ” đi chơi ” sắp tới của 2 người .
Tối nay cũng là một đêm trăng đẹp , Linh đỡ Hoàng xuống dưới sân vườn ,cả 2 ngồi bên cạnh nhau , nhìn trời đêm . Ngồi bên nhau thật lâu nhưngcả 2 ai cũng im lặng , bổng Hoàng cất tiếng :
– Thời gian trôi qua nhanh quá , em nhỉ ?
-….
– Sau này , khi không còn anh nữa , Linh phải cứng rắn lên nhé .
– Anh này , em không cứng rắn được đâu _ Linh nhìn chổ khác .
Hoàng ôm chặc cô hơn :
– Chậc , hư ghê ta , lớn rồi mà , phải sống tự lập lên chứ , dù có chuyện gì đi nữa , thì anh vẫn bên em mà .
– Em không thích , em muốn anh cứ ôm em mãi , em thích được anh bắt nạt , em thích được anh sai bảo , em không thích chỉ có linh hồn anh ở đó .
-….
– Anh , mai chúng ta đi xe dạo bằng xe đạp nha .
– Ùhm !
– Anh , ít bữa nữa em với anh đi Hn chơi nhé .
– Ùhm !
– Anh , Nghĩ hè xong , em với anh …
Hoàng bổng nghe tiếng nấc của Linh , cậu biết Lnih đang khóc , Linh nóiđến những điều cô muốn cô và hoàng sẽ làm trong tương lai dù cô biết sẽcó những việc … Hoàng không thế . Ừ thì Hoàng cứ để Linh khóc , trăngđêm đẹp quá , cậu nhìn lên trời đêm , tự hỏi có khi nào khi chết đi ,mình sẽ là một ngôi sao trên đó không nhỉ ?
———————————————
– Dậy , nói hôm nay đi dạo mà ngủ giờ chưa dậy hả pé ?
– Uhm … người ta định dậy chứ bộ _ Linh nũng nịu .
– Dậy rửa mặt rồi đi nè .
…..
– Đi đâu đây ta ?
Hoàng vừa ăn sáng vừa nói
– Đi đến khu vui chơi đi _ Linh cười toe
– Ọc . Đi xe đạp từ đây đến đó á .
– ùhm ! _ Linh cười
– Đi xe hơi mà còn đến nữa tiếng . Đi xe đạp thì bao giừo mới…. đến ._ Hoàng mặt méo xẹo.
– Kệ . Đi rồi từ từ sẽ đến . Đi hông nà ??? _ Linh nghiêm giọng
– Đi … thì đi .
—————————————————-
Buổi tối .
– Linh . Về nha , anh thấy hơi mệt rồi .
– Sao thế , anh chóng mặt à ???_ Linh lo lắng .
– Không . Ý anh là đói á mà , hì .
– Ùhm ! Về thôi anh .
Trên đường đi về .
– Anh đi cẩn thận đó , bây giờ xe cộ nguy hiểm lắm .
– Ui . Em giống bà cụ non quá à . Hi hi .
– đừng chọc nha . Tin em uýnh anh hok ???
– Ui . Người pé tí mà đòi đánh anh à . Tin anh ” trả đòn ” không ? _ Vừa nói Hoàng vừa quay lại đùa với Linh .
– Anh , coi chừng ……..
Một chiếc xe máy lao đến nhanh …
RẦM !!!!!!!!!!!!
——————————-
Linh từ từ mở mắt , đầu cô đau như búa bổ . Linh nhìn xung quanh , địnhthần cô mới biết mình giừo đang nằm trong bệnh viện . Linh vội ngồi nhõm dậy , người đang ngồi cạnh giường chính là Hoàng . Cậu cười toe :
– Người gì mà yếu tim , có xíu đó mà cũng xĩu . Làm cả nhà lo lắng .
– Anh có sao không ??? _ Linh lo lắng .
– Có sao mà còn ngồi đây với em à . Chỉ bị trầy trụa chút ít thôi . Cònđỡ hơn người mới té xuống bất tỉnh luôn , làm tưởng gãy xương hay bị gìnưa chớ ._ Hoàng khúc khích .
– Anh này …
————————————
Bên ngòai phòng khám .
– Ông bà Trần ( ba mẹ Hoàng ) , tôi muốn nói chuyện riêng với 2 người _ Bác sĩ nói .
Tại phòng Bác sĩ Nguyên .
– Tôi nghĩ cậu Hoàng con trai nhà bà đã có cơ hội sống .
– Sao ??? Bác … bác sĩ nói gì ạ ??? _ mẹ của Hoàng ngạc nhiên hết sức .
– Tôi cũng không chắc , lúc nãy , vô tình khi xét nghiệm máu và các xétnghiệm khác của cô Linh , bạn của cậu Hoàng nhà bà , chúng tôi thấy côấy cũng thuộc người có loại tủy tương ứng được với cậu ấy nên tôi muốnbàn với 2 người chuyện này .
– Điều đó chắc chắn chứ bác sĩ , vậy sao chúng ta lại tìm trên khắp thếgiới lại không có loại tủy tương ứng với con tôi , còn bây giờ …. _ Ba của Haògn nói .
– Tôi cũng không biết , có thể đó là ngẫu nhiên , cũng có thể đó là … định mệnh ._ Bs cười .
– Vậy bao giờ tiến hành ghép tủy được hả BS ?
– Ùhm … Chuyện này tôi nghĩ ông bà phải hỏi cô Linh xem cô ấy có đồng ý không ? Vì nguyên tắc phải có sự đồng ý của người cho tủy trên giấyphép thì chúng tôi mới tiến hành ghép tủy được . Và …
– Và sao Bs ?
– Và … cơ hội lần này chỉ còn 30% , vì bệnh của cậu Hoàng đã quá nặng , nếu như không thành công , có thể nguy hiểm đến tính mạng của cả 2người . Ông bà nên suy nghĩ kĩ . Nhưng không được quá lâu nếu không sẽkhông kịp nữa .
– Chúng tôi sẽ suy nghĩ , cảm ơn Bs .
—————————————–
Về đến nhà .
– Hoàng , hôm nay con mệt rồi , lên ngủ sớm đi . Linh , con vào phòng , ông bà có chuyện muốn nói với con . _ Ba của Hoàng nói .
– Ba có chuyện gì muốn nói với Linh thế ? _ Hoàng ngờ vực .
– Không có gì đâu , chuyện vặt mà . Con đừng lo .
– Ùhm . Anh lên ngủ trước đi nha . Em gặp ông bà chủ chút . _ Linh cười .
———————————————-
– Con đóng cửa lại rồi ngồi xuống đây _ mẹ Hoàng ân cần .
– Dạ _ Linh làm theo .
– Con à . Trước giờ ta luôn đối tốt với con , ta luôn xem con là concháu trog nhà . Bây giờ … ta có việc tha thiết nhờ con giúp …_ MẹHoàng vừa nói vừa nắm chặt tay của Linh .
– Ông bà chủ cứ nói ạ , con sẽ giúp .
– Ta … ta muốn con … ghép tủy cho thằng Hoàng , được không ? Bs nói chỉ có con mới cứu được nó ._ Mắt mẹ Hoàng ngấn lệ .
– Con ??? Con có thể giúp được anh Hoàng ư ? _ Linh bàng hoàng .
– Ùhm . BS nói chỉ có con có loại tủy tương ứng với loại mà thằng Hoàng cần .
– Vậy … vậy nếu con … cho tủy thì anh Hoàng … có thể sống phải không bà chủ ?
– Ùhm . Nhưng … cơ hội chỉ còn có 30% thôi con à ?
– 30% ??? 30% cơ hội được sống hả bà chủ ?
– Ùhm . _ Mẹ hoàng nghẹn ngào .
– Vậy nếu không thành công ????
– Nếu không thành công thì con và nó sẽ rơi vào nguy hiểm . _ Ba Hoàng bình tĩnh hơn .
– Con không sợ . Cùng lắm … con sẽ đi cùng anh ấy . Ông bà chủ đừng lo . Có cơ hội là có hy vọng mà , bao giờ mình ghép tủy vậy ông bà chủ ?_Linh nói .
– Phải nhanh chóng thôi con à nếu không sẽ không kịp .
– Ùhm . Vậy ngày kia mình sẽ đi nhé . Bây giờ con sẽ lên nói với anh Hoàng ._ Linh cười tươi .
Đang định đi thfi Linh bị mẹ hoàng níu tay lại :
– Con suy nghĩ kĩ chưa ? ta không muốn con …
– Bà chủ đừng lo , con nghĩ đay là quyết định đúng đắn nhất của con .Chí ích có cũng có thể nắm tay anh ấy đấu tranh với tử thần chứ .
Linh cười rồi đi . Mẹ Hoàng dựa vào người chồng khóc , cả 2 người đều thầm cảm ơn cô gái dũng cảm và kiên cường ấy .
————————————————-
– Anh Hoàng ._ Linh xông thẳng vào phòng Hoàng .
– Èo . May mà anh chưa ngủ , chứ ngủ chắc bị em làm mất hồn rồi .
Linh bổng chạy tới ôm chặt lấy Hoàng . Cô khóc , hoàng không hiểu gì , tưởng ba mẹ mình nói gì với Linh , vội vỗ về cô :
– Sao thế ? Ba mẹ anh trách mắng em à ?
– Không … không
– Chứ sao mà lại khóc ?
– Anh Hoàng … anh được … sống rồi .
– Sao ? _ Hoàng ngạt nhiên
Linh nhìn thẳng vào mắt Hoàng và nói :-
– Có tủy tương ứng cho anh rồi ?
– Thật ư ? Em nói thật ?_ Hoàng như không thể tin vào tai của mình .
– Thật . _ Lnih cười
– Ai cho tủy anh ??? Anh tưởng sẽ không tìm ra người đó ?
Linh lấy tay chỉ vào mình :
– Em .
– EM ????_ Hoàgn càng ngạc nhiên hơn .
– Ùhm .
– Em sao … có thể ?
– hì ? Sao lại không chứ ?
– Vậy đó là sự thật ??
– Ùhm . _ Linh gật đầu chắc chắn . Ngày kia mình sẽ làm thủ tục nhập viện .
– Vậy . Có nguy hiểm gì cho em không ? _ Hoàng bắt đầu lo lắng .
– Ùhm …. cũng có . Nhưng em không sợ .
– Nguy hiểm như thế nào ???
– Em và anh chỉ có 30% cơ hội thôi .
– 30% ??? chỉ có 30% mà em dám cho anh tủy sao ? Lỡ như em gặp nguy hiểm thfi sao ?
– Em không sợ . Dù chỉ có 1% em cũng phải làm . Dù chỉ có 1% hy vọng anh sống được làm gì em cũng làm .
– Anh không muốn . Anh không muốn em gặp nguy hiểm vì anh _ Hoàng quay đi chổ khác .
Im lặng . Hoàng không nghe thấy Lnih nói gì . Cậu quay lại thì thấy Linh đang khóc .
– Anh biết những ngày qua em sống như thế nào không ? Em sống trong sợhãi , em phải đếm từng ngày , đếm từng ngày cho đến khi thần chết đếnđón anh đi . Em đau đớn khi nghe anh nói những câu dặn dò của anh khianh ra đi , anh nói em không được mềm yếu …em không… không thể…Nhiều khi … em chỉ ước … cho em một hy vọng cứu lấy anh … cứu lấynỗi sợ hãi của em … để anh mãi bên em mà thôi … Giờ đây … đến 30%.. để em có anh bên mình anh lại không muốn … cho em .. ư ??? Dù cóchết … dù có nguy hiểm … em cũng chỉ muốn có anh bên mình thôi …em không sợ cái chết … điều em sợ nhất … là không còn thấy anh nữa… anh … biết không
Hoàng ôm Linh vào lòng
– Anh … anh đồng ý nhé … cho em đi cchung đoạn đừơng với anh nhé …
– … Ùhm .. pé ngốc ạ …
Những giọt nước mắt của Hoàng cũng rơi rơi …
———————————————
Ngày nhập viện .
– Em không hối hận chứ ? Hoàng đùa
– Không ?
– Lỡ như ..
– Không lỡ như gfi hết , em với anh sẽ phải mở mắt khi phẫu thuật xong đấy . Hứa nhé .
– Ùhm . Hứa .
Rồi giờ phút định mệnh cũng đã đến . Cái cảm giác của Linh và Hoàng cảmnhận cuối cùng đó chính là cái đau đau của mũi kiêm tiêm chích thuốc mê.
Linh và Hoàng nhìn nhau trong khi đôi mắt dần dần đóng lại .
Ca phẫu thuật tiến hành 2 ngày một đêm . Ba mẹ của Hoàng và mẹ Linh đứng ở ngoài thầm cầu nguyện cho cả 2 .
Cánh cửa mở ra . Bs bước tới cùnh với một nụ cười :-
– Với sự dũng cảm , cả 2 đã vượt qua .
—————————————————–
Hoàng mở mắt sau 3 ngày sau phẫu thuật . Cậu nhìn sang bên cạnh , Lnihnằm cạnh bên giường cậu . Đôi mắt cô mở to , cười thật tươi . Cố đã tỉnh dậy trước Hoàng 1 ngày :
– 30% không phải là ít , anh nhỉ ?
Hoàng cười . im lặng một lúc anh nói :
– Pé Bi , anh đã về .