Đọc truyện Bé À! Nắm Lấy Tay Anh Nhé – Chương 47
Ngồi trước cửa phòng khám, anh run run lau mồ hôi trên trán. Ánh mắt đau đáu nhìn vào bên trong. Bây giờ anh thật sự hối hận khi đã cãi nhau với nó, càng hối hận hơn là bỏ nó ở lại 1 mình. Ôi, không biết là ngất đi bao lâu rồi.
-“Vợ ơi, em đừng có gì nhé” – anh lẩm bẩm một mình.
Một lát sau, bác sĩ gọi anh sang phòng khác nói chuyện.
-Bác sĩ, vợ tôi có sao không? – anh vừa vào là gấp rút hỏi.
-À, vợ anh không sao. Do tâm tình không ổn định, cũng có thể do buồn phiền gì đó mà ngất đi. Tuy người lớn không ảnh hưởng nhiều nhưng như thế thì không tốt cho em bé. Anh nên nhường nhịn một chút. Bà bầu thường hay thay đổi tính tình lúc này lúc khác, có người hay cáu kỉnh lắm, có người thì trầm cảm, nhưng qua 1 thời gian thì ổn thôi. – bác sĩ nói cho anh hiểu.
-Bác… sĩ, bác sĩ nói vợ tôi… có… em bé à? – ối, bác sĩ nói gì nhỉ? Bà xã… có em bé? Hơ,anh có nghe lầm không?.
-Ơ, anh không biết à? –bác sĩ giật mình hỏi lại.
-Tôi… tôi không biết – anh nói thật.
-Em bé gần 2 tháng rồi, rất khỏe mạnh – bác sĩ cười, tuổi trẻ bây giờ thiệt là…
-Cảm… cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi – anh bình tĩnh lại. Nhưng trong lòng thì nhấp nhỏm.
-Ừm, có thể cô ấy sẽ bị nghén nhưng không có gì, chỉ là phản ứng bình thường thôi. Đôi khi thèm ăn này nọ. Với lại, 3 tháng đầu nên cử kiêng chuyện chăn gối – Bác sĩ dặn thêm.
-Tôi nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ – anh nói xong thì gật đầu chào rồi đứng dậy đi qua chỗ nó.
*******______*******
Nó nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh. Anh kéo ghế ngồi bên cạnh nắm tay nó áp lên mặt mình. Anh đang cực kì hạnh phúc. Cực kì, cực kì luôn. Bà xã mang thai rồi, là cục cưng của anh. Bấy lâu nay do mang bầu nên tính tình có chút thay đổi chứ không phải là cố ý. Anh nghĩ lại mới thấy mình vô tâm quá, bà xã ăn nhiều, ngủ nhiều như vậy, tính tình thất thường như vậy mà cũng không nhận ra, mà còn cãi nhau nữa.Ôi, anh thật là có lỗi mà. Từ nay anh sẽ không vậy nữa, từ nay bà xã là nhất, anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo bà xã.
Đặt tay lên bụng nó, trái tim đập mạnh hồi hộp. Ở đây có con của anh, con đang lớn lên trong này. Anh thấy mắt mình cay cay nhưng lại cười không khép miệng được.
Anh sợ bà xã tỉnh dậy sẽ đói nên ra ngoài mua chút cháo…
Gần 1 tiếng sau, nó tỉnh dậy, cảm thấy hơi choáng. Nhìn xung quanh mới biết đây là bệnh viện. Ai đưa nó vào vậy? Anh à?. Nhắc đến anh nó lại muốn khóc, anh bỏ mặc nó, anh có bồ nhí.. Nghĩ lại là đau lòng, không kiềm được tiếng nức nở.
-Em, sao vậy, không khóc, nói anh nghe – anh vừa đi ra mua cháo cho nó. Vào là gặp nó đang khóc.
-Anh buông em ra, em không cần anh, anh là đồ khốn kiếp – nó vùng vẫy.
-Ừ, ừ, anh là đồ khốn kiếp, là đồ khốn kiếp. Ngoan, không khóc nữa – anh ôm nó dỗ dành.
-Không cần anh… không cần. Anh có người khác, em không yêu em huhu – nó đánh vào vai anh kể lễ.
-Không có, không có, anh làm sao mà không yêu em được. Anh không có người khác, không khóc nữa, khóc sẽ ảnh hưởng đến con.
Nó đang khóc thì nghe anh nói đến “Con” thì nín hẳn, bất ngờ hỏi lại.
-Anh… anh nói sao, “Con”?.
-Ừ, con gần 2 tháng rồi – anh nói với bà xã đang ngơ ngơ.
-Hơ, em… em có thai rồi. Trong đây có baby – nó áp tay vào bụng.
-Ừ, trong đây có baby. Em vui không? – anh hôn lên má nó.
-Haha, vui chứ, làm sao mà không vui được. Em sắp làm mẹ rồi –có baby rồi, nó có baby rồi. Không kiềm được mà nó vừa cười vừa rơi nước mắt.
-Bà xã, anh xin lỗi vì thời gian qua đã vô tâm với em. Không biết em vì có em bé mà khó chịu, đã lớn tiếng với em. Anh xin lỗi em. Anh sẽ không như vậy nữa. Lúc nãy vào phòng thấy em ngất trên sàn, anh thật sự rất sợ, thật hối hận khi bỏ em lại 1 mình – anh thì thầm, giọng nói có chút run rẩy.
-Ông xã, thời gian này em đã gây sự với anh nhiều lần, anh có giận em không? Mà em cũng tệ nữa, bị trễ lâu vậy mà không biết – nó nhẹ nhàng nói.
-Anh không giận em, chỉ có chút bực vì em hay gây chuyện. Nhưng bây giờ anh hiểu rồi, em muốn gây bao nhiêu cũng được . Sau này làm gì cũng phải cẩn thận, phải biết nghĩ đến con – anh vuốt tóc nó dịu dàng.
-Dạ, em biết rồi – nó ôm lại anh.
-Mà em đó, cứ nói anh có người khác. Anh đã bảo là lộn số mà. Anh làm sao không yêu em được, ngốc ngếch. Lúc nãy người ta cũng đã gọi điện xin lỗi anh – anh búng vào trán nó 1 phát.
-Hihi, nghi oan choanh rồi, xin lỗi,em biết anh yêu em mà – nó cười hối lỗi.
-Tha cho cô – anh cười.
-Bây giờ anh phải yêu thêm cả con nữa – no dụi dụi vào anh nói.
-Ừ, anh yêu cả 2 mẹ con – anh hon vào môi nó nhẹ nhàng.
******_______*******
Chiều hôm đó, điện thoại hoạt động không ngừng nghỉ. Khi anh báo là nó có thai thì mẹ anh mừng rỡ thông báo hết người này đến người khác: ” Haha, con dâu của tôi có thai rồi đấy”.
Tối đó, bà Quỳnh, 2 vợ chồng nhỏ đều qua chúc mừng. Hai bà bầu ngồi nói chuyện tíu tít, 3 người già ngồi đoán giới tính em bé, bàn bạc này nọ. Long chia sẻ kinh nghiệm làm ba cho anh….
Từ ngày biết bà xã mang bầu, anh lúc nào cũng lo lắng đến thái quá, làm ai cũng bật cười. Anh không cho nó đụng đến thứ gì, điện thoại cũng muốn tịch thu vì sợ phóng xạ, đi làm cũng chỉ cho làm việc chút xíu vì sợ máy vi tính gây ảnh hưởng, ngồi lâu sẽ mệt, ăn uống thì phải lựa chọn hợp vệ sinh, đi đứng thì dìu dắt.
Mọi người thì nói cho nó biết những gì nên làm và nên tránh khi có em bé, chăm sóc nó hết mức.
Bé Luân cùng mẹ Ngọc qua chơi, thằng bé hỏi anh:
-Cậu 2, cậu không bỏ mặc con chứ?
-Sao lại bỏ mặc con? – anh khó hiểu.
-Lúc trước cậu có nói khi cậu có con cậu sẽ không thương con nữa – Luân ánh mắt chờ mong nhìn anh.
Anh nhíu mày, anh nói khi nào nhỉ?
-Cậu không nhớ à? Lúc con 7 tuổi cậu đã nói như vậy.
Anh cố nhớ lại, mình có nói vậy à?
-A, nhớ rồi, lúc đó câu giỡn thôi, nhớ dai quá vậy. – anh xoa đầu thằng bé.
-Con chỉ sợ cậu quên thôi. Cậu không có không thương con đúng không?
-Làm sao không thương con được chứ, khờ quá – anh cười.
-Vậy con yên tâm rồi – bé Luân gật đầu thở phào.
Anh không ngờ câu nói của anh Luân lại nhớ lâu như vậy, lúc đó anh có nói là đùa thôi mà, haizz, đúng là con nít…
Nó mang thai 3 tháng rưỡi , nhỏ 6 tháng, là bé gái. Nhỏ và Long mừng quýnh lên hết. Long cũng như anh, lo lắng từng chút cho nhỏ…
Trong phòng ngủ…
-Con ơi, con à, bao giờ con mới ra ngoài chứ.
-Ba đang chờ con ở ngoài đây, chỉ cần con ra là ba sẽ bế con ngay.
-Con chỉ mới có hơn 3 tháng thôi à? Còn đến hơn 5 tháng nữa. Cơ mà lâu quá. Nhưng bao lâu ba cũng chờ con hết. Con yên tâm đi.
-Con có nghe ba nói không? Có thì đạp ba 1 cái đi…
-Con ngủ rồi à?. Vậy thôi byebye con nhé, chúc con ngủ ngon. Moa!.
Đó là những câu tự kỉ 1 mình của anh và em bé trong bụng nó. Ngày nào anh cũng nằm áp mặt vào bụng nó thủ thỉ làm nó bật cười nhưng cảm thấy thật hạnh phúc.
-Con còn nhỏ thì làm sao mà hiểu anh nói gì chứ – nó cười.
-Con giỏi lắm, con sẽ nghe anh nói mà – anh không chịu.
-Khoảng 1 tháng nữa là con có thể nghe anh rồi đó – nó.
-Ừ, con ngoan lắm, không có làm mẹ cực – anh nói.
-Ngoan với em thôi, anh không nhớ con đã làm gì anh à? – nó nhắc lại.
Nhắc mới nhớ, con hành anh lắm nhe. Sau 2 tuần ở bện viện về, nó cũng không có bị thai nghén gì đó của mấy bà bầu, ngược lại, người bị như thế lại là anh!.
Trong gần 1 tháng, anh không ăn không được món gì, suốt ngày nhâm nhi me chua hay ô mai chua mà nó mua cho, ăn vào món gì có mùi thịt cá là nôn ngay. Ai cũng cười ra nước mắt vì mới thấy lần đầu tiên người đàn ông bị ốm nghén. Anh xuống sắc thấy rõ. Nó vừa mừng vừa lo cho chồng.
Sau khi mang thai 1 thời gian, anh không cho nó giấu diếm nữa, tuyên bố nó là vợ anh bằng cách mỗi buồi sáng ôm nó vào công ti, cầm túi xách cho nó, trưa đi mua đồ ăn trưa, ngoan ngoãn nghe lời nó.
Lúc rãnh rỗi còn đọc sách về bà bầu…
****_____******
Nghỉ trưa, anh và nó hẹn nhỏ và Long đi ăn…
-Ôi, lớn quá – nó thèm thuồng nhìn bụng nhỏ.
-Vài tháng nữa thì mày sẽ như ý – nhỏ nói.
-Anh, anh có trông em bụng lớn không? – nó trẻ con hỏi anh.
-Có sao không – anh cười.
-Hai người chờ đi. Lúc em bé khoảng 5 tháng là biết đạp mạnh rồi, yêu lắm – Long sờ bụng nhỏ cười hạnh phúc.
-Cảm giác như thế nào? – anh hỏi ngay, vẻ mặt tò mò.
-À thì… cảm thấy có gì đó đạp đạp vào lòng bàn tay mình, nếu bé khỏe thì đạp rất mạnh. Lúc trước bé Huy đạp làm Hy đang ngủ cũng phải giật mình thức giấc. Nói chung là cảm giác rất tuyệt – Long vui sướng nói về cảm giác khi được em bé đạp vào tay.
-Ôi,trông quá – anh vuốt vuốt mặt nói.
-Hihi, thấy vậy chứ mau lắm anh 2 – nhỏ cười.
-Thôi, ăn đi. Nguội không ngon – nó gọi 3 người đang bàn chuyện vu vơ kia.
-Hai bà bầu ăn súp đi – anh múc súp cho nó, Long múc cho nhỏ.
Từ hôm đó, ngày nào anh cũng đặt tay lên bụng nó để chờ con đạp vào tay…