Bẫy Tình

Chương 30: Đủ rồi (4)


Bạn đang đọc Bẫy Tình – Chương 30: Đủ rồi (4)


Edit: cereniti
Tư Gia Di ăn xong bữa khuya liền thu dọn đồ đạc rời đi, tay Lý Thân Ninh chen vào dây lưng quần, ngạo mạn theo sát phía sau, hai người một trước một sau đứng giữa ngoài cửa thang máy, thang máy đang đi từ tầng cuối lên, số tầng từ từ nhảy.
Đang yên tĩnh, Lý Thân Ninh đột nhiên nói ra một câu: “Tuần này, Dao Dao có một buổi họp phụ huynh học sinh.”
“Tôi đi thay anh.”
Có vẻ như không ngờ cô có thể đồng ý dễ dàng như vậy, Lý Thân Ninh nhìn cô gật đầu lần nữa, rồi lại trầm mặc không lâu “Cô có biết trên người cô có ma lực không?”
Lúc này Tư Gia Di phản ứng không nhanh, quay đầu nhìn hắn: “Cái gì?”
Lý Thân Ninh bĩu môi, tựa hồ có chút lúng túng, nghiêng đầu, không nhìn thẳng: “Làm cho đối phương có dục vọng muốn tìm hiểu đến cùng.”
Âm thanh “đinh” báo hiệu thang máy đã tới nơi thay thế cho lời đáp trả của Tư Gia Di.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tư Gia Di đã tỉnh hồn lại, nhấc chân đi vào trong, rồi lại sửng sốt. Cảm thấy có gì đó khác thường, Lý Thân Ninh nhìn vào trong buồng thang máy, CEO công ty, Phó tổng giám đốc cùng hai người đàn ông xa lạ đang đứng.

Thật ra thì cũng không coi là xa lạ, đối tác Hoàn Cầu, Diêu Tử Chính cùng trợ lý của hắn —— Lý Thân Ninh đã từng gặp qua hai người này.
Phó tổng giám đốc cùng Lý Thân Ninh có quan hệ tốt, lúc rảnh rỗi hai người thường đánh tennis với nhau, Phó tổng giám đốc kêu Lý Thân Ninh vào thang máy, Lý Thân Ninh từ chối: “Không có việc gì, chúng tôi sẽ đi chuyến kế.”
Mấy vị quan chức cấp cao bên trong cảm thấy không nên quấy rầy nghệ sĩ cùng người đại diện. Mắt thấy cửa thang máy sắp khép lại, đúng lúc này, Diêu Tử Chính giơ tay lên cản cửa, cửa thang máy lần nữa mở ra.
Phó tổng giám đốc nhìn sắc mặt Diêu Tử Chính, tự nhiên phụ họa theo, ngoắc Lý Thân Ninh: “Vào đi, vào đi. Đi thang máy thôi, không cần khách sáo như thế.”
Lý Thân Ninh chỉ đành phải vào trong thang máy, thấy Tư Gia Di chậm chạp bất động, thuận tay ôm vai cô, sau đó liền cảm nhận được một ánh mắt đang muốn thiêu đốt mình, Lý Thân Ninh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Diêu Tử Chính đang dời tầm mắt ra khỏi người hắn.
Không khí thang máy có chút không tốt, Phó tổng giám đốc mở lời: “Đây là Lý Thân Ninh, nghệ sĩ trực thuộc công ty tôi, vị này là Diêu tiên sinh.”
Lý Thân Ninh khách sáo nói đôi câu: “Không biết Diêu tiên sinh còn nhớ hay không, cách đây không lâu chúng ta có gặp mặt nhau tại buổi tiệc sau lễ trao giải.”
Diêu Tử Chính nở nụ cười xa lạ, căn bản không nhớ rõ Lý Thân Ninh.
Cảm giác lúng túng trong thang máy kéo dài đến khi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tư Gia Di dẫn đầu đi ra ngoài, cô đi có chút gấp gấp, giày cao gót thiếu chút nữa bị gãy, Lý Thân Ninh lanh tay lẹ mắt đỡ cô, không kịp cám ơn, cô đã chạy trốn mất dạng trước.
Lên xe cũng đạp cần ga thật mạnh, không muốn ở lâu thêm một giây. Nhưng vừa ra bãi đậu xe. Cô liền bị một cú điện thoại ép phải dừng lại. Lý Thân Ninh gọi tới: “Đi nhanh như vậy làm gì? Quay lại đây.”
“. . . . . .”
“Tôi không lái xe tới, cô thân là người đại diện phải đưa tôi về?”
Mang danh là nghệ sĩ, ngang ngược càn rỡ là chuyện đương nhiên, Tư Gia Di đấu tranh chỉ hai giây, bên đầu dây kia, Lý Thân Ninh lại lên tiếng: “Mau.”
Cô chỉ đành phải quay đầu về.
Đối diện, Diêu Tử Chính lái tới, màu sắc của khung xe giống chủ nhân nó như đúc, một màu lạnh, Tư Gia Di không để ý cũng không được, xe của hắn dám chếch ngang cả con đường, Tư Gia Di hạ xuống cửa sổ xe, ra dấu tay với tài xế xe Diêu Tử Chính, ý bảo hắn nhường đường.
Tài xế không phản ứng, ngược lại, cửa sổ khoang sau lại hạ xuống.
Tư Gia Di không kịp thu hồi tầm mắt, đụng phải vẻ mặt không chút thay đổi của Diêu Tử Chính.
“Cô và hắn là quan hệ gì?”

Thật lâu sau cô mới hiểu được lời của hắn, cảm thấy buồn cười, lại cười thật. Cũng không trả lời hắn, trực tiếp quay cửa xe lên. Diêu Tử Chính cuối cùng cũng không lay chuyển được người phụ nữ này, nói với tài xế: “Lái xe.”
Khó khăn lắm cô mới về đến bãi đậu xe, bất đắc dĩ vẫn phải nhìn thấy vẻ mặt lạnh của Lý Thân Ninh, Lý Thân Ninh kéo ra cửa bên ghế lái phụ, thái độ rõ là khác thường, hắn nói với cô: “Sao khi nãy cô lạ vậy?”
Tư Gia Di vội vàng quay đầu nhìn gương chiếu hậu: “Không có.”
“Khẩu thị tâm phi.” (*)
(*) Miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo
Lý Thân Ninh muốn cô tự định nghĩa, cô cũng không phản bác.
Đường đi thật yên tĩnh, một con người chân chính khác thường như Lý Thân Ninh thế nhưng lại chủ động đánh vỡ trầm mặc: “Tôi đã từng thấy qua cô nhìn gương tự lảm nhảm hệt như một tên ngốc.”
“. . . . . .”
“Tôi còn nhớ, khi đó ai kia tự một mực nói với mình, “Tư Gia Di, cười”. Sau đó cô thật sự bật cười. Tôi không biết nên nói cô rất giả tạo, hay là nên nói cô rất đáng thương.”
Tư Gia Di cảm thấy tức giận: “Tôi giả tạo hay đáng thương không liên quan tới anh.”
“Chân thật thế này mới là cô, muốn tức giận liền tức giận, có cái gì không tốt, cố giả vờ mình có tâm địa Bồ Tát chi?” Giọng người đàn ông này không giống như đang châm chọc, trái ngược lại, như đang thật lòng khuyên cô.
Nhưng càng thế này, càng làm người ta khó có thể tiếp nhận. Tư Gia Di thắng mạnh xe: “Vậy tôi sẽ không giả bộ mình có tâm địa Bồ Tát gì đó với anh. Xuống xe!”

Cửa xe đã thay hắn mở ra.
Lý Thân Ninh thoáng nhìn trước sau con đường, đã là rạng sáng, chung quanh không có một bóng xe, thế nhưng hắn lại cười, thật vui vẻ mà không phải ngụy trang: “Chân chính là mình tốt hơn không?” Sau khi xuống xe lại thêm vào một câu: “Cô đã từng là nghệ sĩ dưới quyền Diêu Tử Chính?”
Tư Gia Di không trả lời, chính xác hơn mà nói, là không phản bác được.
***
Sau một đoạn thời gian, vận mệnh của cô có chút xui xẻo.
Tin cô người mới Sunny, người mà cô mang theo, qua đêm với vị thương gia giàu có tại khách sạn xa hoa lại bị truyền thông bắt được, điện thoại Tư Gia Di như muốn vỡ nát vì những cuộc gọi. Tin Hoàn Cầu hợp mua công ty giải trí Trung Thiên bị công khai, hai bên càng thêm mật thiết, khi cô ở công ty thường gặp phải kẻ mà cô không muốn gặp phải.
Cuộc gọi từ Singapore trở thành liều thuốc giải buồn tốt nhất dành cho cô, sau khi nghe xong điện thoại, tâm trạng luôn tốt hơn rất nhiều.
“. . . . . . Tôi muốn dành chút thời gian cuối tuần đi Singapore một chuyến.” Tư Gia Di nói xong cúp điện thoại, rồi lập tức lại có điện thoại gọi tới. Là điện thoại phỏng vấn của tuần san Bát Quái, Cô nhấn nút nghe, chuẩn bị ứng phó đôi câu liền treo máy. Lúc cô xoay người vừa đúng nhìn thấy người đàn ông kia đứng đó không xa.
Tư Gia Di dứt khoát quay người, bước khỏi hành lang.
Diêu Tử Chính đứng tại chỗ nhìn cô, cho đến khi bóng dáng cô biến mất tại khúc quanh, mới nghiêng đầu nói với trợ lý: “Tìm người đi Singapore cùng cô ấy, sẵn tiện thu thập chút thông tin.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.