Đọc truyện Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật – Chương 35: Đủ rồi
Edit: cereniti
Đây đã là lần thứ tư Tư Gia Di bị cản lại.
“Diêu Tử Chính đâu rồi?”
“Thật xin lỗi cô Tư, ngài Diêu không có ở đây.”
Phó Dĩnh đi cùng cô, Tư Gia Di vốn không có máu mặt tại nơi đây, chỉ có thể để Phó Dĩnh nói chuyện với thư ký: “Phiền cô nhắn với Diêu Tử Chính, rằng, con người đều bình đẳng, hắn bất mãn với quyền giám hộ, có thể tìm luật sư kiện cáo chúng tôi, mang đứa bé đi chơi trò mất tích, là hành động của một kẻ lưu manh.”
Thư ký của hắn là một cô nàng khôn khéo, biết nên đắc tội cùng không nên đắc tội với ai, cô mỉm cười: “Khi ngài Diêu trở về, tôi sẽ chuyển lời ngay.”
Đã qua bốn ngày.
Hai người phụ nữ mệt mỏi kéo lê thân thể vào trong nhà, từng góc nhỏ nơi đây đều được trang trí theo phong cách trẻ con, bé con của cô không thích chụp hình, cũng không thích cười, Tư Gia Di muốn tìm một tấm hình của con để ngắm cũng không có.
Trong lúc Tư Gia Di nói chuyện điện thoại với luật sư về quyền giám hộ, đồ ăn Phó Dĩnh gọi bên ngoài đã được mang tới. Phó Dĩnh đi vào bếp, vội vàng cầm bát đũa, phân chia thức ăn cho cô, nhưng Tư Gia Di lại khoát khoát tay, đẩy chén đũa ra xa.
“Cả ngày nay cậu chưa ăn gì cả.”
“Mình ăn không vô.”
“Cậu cứ thế chết đói sẽ không gặp được Đa Đa đâu.”
Tư Gia Di vùi mình ở trên ghế sa lon, mân mê đầu, giọng buồn buồn không có chút tinh thần: “Phó Dĩnh, mình thật sự không chống đỡ nổi nữa.”
Phó Dĩnh chỉ có thể thở dài.
Đang muốn nói gì đó, chuông điện thoại của Tư Gia Di chợt vang lên, Tư Gia Di theo quán tính nhận điện thoại, sau mới ý thức được đấy là cuộc gọi của Lý Thân Ninh.
Hắn rất nóng lòng: “Thám tử tư đã tra được manh mối. . . . . .”
Tư Gia Di căn bản không nghe được gì, trí óc cô đã bị lấp đầy bởi suy nghĩ về đứa con, chiếc điện thoại di động bị cô vô lực ném đến một góc ghế ngồi, Phó Dĩnh lo lắng nhìn cô, lấy di động, thay cô tiếp tục nghe.
“Gia Di nói với tôi, rằng anh đang giúp cô ấy điều tra chuyện năm đó, đúng không?” Phó Dĩnh bất đắc dĩ nói tiếp, “Hiện tại chuyện cấp bách là chuyện đứa con của cô ấy, những việc khác, chờ sau này hãy nói, đã làm phiền anh rồi.”
Lý Thân Ninh trầm mặc.
Phó Dĩnh đang định cúp máy, đầu kia chợt vang lên giọng điệu nặng trĩu bất đắc dĩ: “Tôi biết mình không có tư cách, nhưng tôi vẫn phải nói, thay tôi chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Tôi biết rồi, anh yên tâm.”
“Đúng rồi, ở chỗ tôi có một món đồ, là thứ thám tử tư tìm được trong nhà của một người liên quan tới vụ việc kia, hiện tại tôi đã chuyển phát qua, có thời gian thì hai người hãy xem thử.”
“Người liên quan?” Phó Dĩnh kinh ngạc thuật lại, nét mặt không chút thay đổi, không nhìn tới phản ứng của Tư Gia Di, tiếp tục nói, “Người nào?”
“Phương Tử Hằng.”
Phó Dĩnh cúp điện thoại, quan sát Tư Gia Di chốc lát, tạm thời quyết định không nói tin tức này cho cô biết. Trước mắt, họ toàn tâm toàn ý nghĩ về đứa trẻ, thay vì để vết sẹo thêm một lần ứa máu, chẳng bằng hãy để nó bình yên.
Không tìm được người trong cuộc, lại không có một chút đầu mối, việc Tư Gia Di duy nhất có thể làm, chính là gửi hy vọng vào pháp luật.
Cô gửi niềm tin nơi luật sư, rằng sẽ ép Diêu Tử Chính ra mặt, nhưng cô đã nghĩ lầm.
Xuất hiện tại điểm hẹn, chỉ có luật sư của Diêu Tử Chính.
Tư Gia Di ủy thác luật sư ở văn phòng luật quyết định điểm hẹn, thời gian, đúng 10 giờ sáng, cửa phòng họp bị đẩy ra, người vào cửa liền tự giới thiệu mình: “Chào các vị, tôi là luật sư đại diện cho ngài Diêu.”
Ánh mắt Tư Gia Di lướt nhanh qua luật sư, rồi nhìn qua sau lưng hắn —— bóng dáng Diêu Tử Chính không hề xuất hiện.
“Diêu Tử Chính đâu?”
Đối phương cười một tiếng ý xin lỗi: “Ngài Diêu tạm thời không tiện ra mặt, mọi vấn đề liên quan tới vụ kiện, đều ủy thác cho tôi.”
Tư Gia Di dường như đã bị chiêu trò này của hắn ép tới mức điên.
Diêu Tử Chính lộ diện chậm một ngày, cô liền chậm một ngày nhìn thấy con, mọi dây thần kinh đều đã bị quật ngã đến mức sắp ngã xuống vực. Nhưng Tư Gia Di trừ cắn răng ngồi lại trên ghế, để bàn tay đang nắm thật chặt thành nắm đấm bên ngoài, thì chẳng làm được gì.
Không khí căn phòng mỗi lúc một nặng nề, bỗng, cửa kiếng phòng họp lần nữa bị đẩy ra, một người phụ nữ mang kính đen, xinh đẹp tột cùng, uyển chuyển bước vào: “Muốn biết hành tung của Diêu Tử Chính, hỏi anh luật sư này, không bằng hỏi tôi.”
Tất cả mọi người tại đây đều sửng sốt.
Người phụ nữ tháo kính mát xuống, lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh Tư Gia Di.
Người tới, chính là Quý Khả Vi.
Việc Quý Khả Vi xuất hiện như phá vỡ cục diện bế tắc, hiển nhiên cô quay người về phía Tư Gia Di: “Đã lâu không gặp. Đi tán gẫu với tôi chút chứ?”
Luật sư của Tư Gia Di rõ đã nhận ra vị đại minh tinh này, nhưng lại ho khan một tiếng, tiếp tục thể hiện phong thái chuyên ngiệp: “Thưa cô, chúng tôi đang ở trong cuộc họp, nếu cô là khách hàng mới của chúng tôi, xin cô ra quầy tiếp tân ghi danh tánh trước. Ra cửa quẹo trái là tới.”
Tư Gia Di đã đứng lên, nói chuyện với Quý Khả Vi: “Chúng ta tìm nơi nào nói chuyện đi.”
Quý Khả Vi nhận được câu trả lời chắc chắn, nhíu mày, dò xét vị luật sư không biết thức thời kia, quay đầu dẫn Tư Gia Di ra ngoài: “Văn phòng này quá tệ, quán cà phê phía đối diện kia coi bộ được đấy.”
Tư Gia Di quay đầu lại, liếc mắt nhìn Phó Dĩnh vẫn đang ngồi trong phòng họp, Phó Dĩnh đọc hiểu ánh mắt của cô, gật đầu một cái, sau liền ngoái đầu nhìn hai vị luật sư, nói: “Cô ấy có chuyện cần ra ngoài một lát, luật sư Lâm, chúng ta thay cô ấy nói chuyện đi, không cần đợi Gia Di đâu.”
Một lát sau, Tư Gia Di đã ngồi tại quán cà phê được gọi là có dáng vẻ rất đẹp đó.
Tư Gia Di đợi cô ta chọn món, đợi cô ta thong thả ung dung lấy hộp phấn trang điểm dặm lại, đợi cô ta nói lảm nhảm xong: “Cô không thắc mắc vì sao tôi tìm được văn phòng luật sư kia à?”
Tư Gia Di chỉ nói một câu: “Anh ta đang ở đâu?”
Quý Khả Vi cũng không có ý định nhanh như vậy đã nói vào chánh đề: “Tôi rất thích dáng vẻ cô bây giờ.”
Quý Khả Vi vừa nói vừa lấy trong túi ra một tấm gương lớn, ý bảo Tư Gia Di nhìn vào bên trong.
Trong tấm gương, phản chiếu gương mặt hoa lệ sáng chói của Quý Khả Vi, cùng gương mặt tiều tụy không chịu nổi của cô.
“Nếu như cô đặc biệt tới để châm chọc tôi, như vậy mục đích của cô đã đạt được rồi. Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết hành tung của Diêu Tử Chính chứ?”
“Quả nhiên, sáu năm qua, cô vẫn như vậy, không dễ đối phó. Toàn thế giới cũng chỉ có anh ta trị được cô.”
Quý Khả Vi lại tìm được đề tài mới mẻ: “Bản nhạc đang được phát tại quán cà phê này không tệ, cô cảm thấy sao? “
Lòng Tư Gia Di kì thực đã sớm như lửa đốt, nhưng, nét mặt vẫn như cũ, bình tĩnh đợi cô ta nói nhảm xong.
“Thật ra thì khi Diêu Á Nam còn sống, tôi căn bản chưa từng gặp qua cô ta, năm cấp 2, tôi liền nghỉ học đến quán bar hát. Đinh Duệ chung quy là ủng hộ tôi, anh ta bảo khi tôi hát rất giống một người bạn của anh ta, rồi anh ta giới thiệu tôi cho Diêu Tử Chính. Sau đó tôi mới biết, người bạn trong miệng Đinh Duệ chính Diêu Á Nam.”
Bàn tay ở dưới bàn của Tư Gia Di nắm chặt lại thành quyền.
Người phụ nữ này xuất hiện không phải vì ý tốt, cô ta tới dường như chỉ để nhắc lại cái quá khứ cô muốn quên đi, nhưng cô hôm nay lại có việc phải cầu cô ta, vậy nên chỉ có thể mặc cho đối phương dùng cái câu nói “đã từng” kia hành hạ mình.
Tư Gia Di nghĩ điều cô ta nói kế tiếp. Sẽ là lời lên án cô và Phương Tử Thành đã gián tiếp giết chết Diêu Á Nam, nhưng không ngờ ——
“Trước khi Diêu Á Nam gia nhập giới giải trí, đã sống với Đinh Duệ, sau khi gia nhập, Đinh Duệ trên danh nghĩa là trợ lý của cô ta, hai người họ chưa từng xảy ra xung đột, cho đến khi vụ môi giới mại dâm xuất hiện, quan hệ giữa Đinh Duệ cùng Diêu Á Nam liền hoàn toàn sụp đổ, Diêu Á Nam không lâu sau đó tự sát, sau khi Đinh Duệ biết tin tức này, anh ta liền suy sụp. Không chỉ tính tình thay đổi, còn bị bệnh tâm lý nặng, luôn nằm mơ hoang tưởng gặp được Diêu Á Nam, mấy năm nay bệnh tình ngày một nghiêm trọng, hiện vẫn phải nằm viện tiếp nhận trị liệu.”
Tư Gia Di cô bây giờ không thể suy đoán được ý đồ đối phương.
Chính bởi vì không biết, nên con người ta càng sợ hãi.
Tư Gia Di rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Tại sao lại nói cho tôi biết những điều này?”
Quý Khả Vi vẫn như cũ nói bằng giọng đùa cợt: “Ồ? Rốt cuộc đã hứng thú với điều tôi nói rồi ư?”
“. . . . . .”
“Tôi điều tra được, năm đó Diêu Tử Chính từng muốn bỏ qua cho cô. Điều này thật nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi thử bắt lấy tim của anh ấy, thử làm cho hai người trở mặt, thử ép buộc anh ấy ra tay trước, nhưng kết quả lại như thế nào đây? Thời điểm đó, anh ấy không yêu tôi, về sau cũng vậy. Tim của anh ấy, ở chỗ cô.”
Tư Gia Di theo bản năng muốn cắt đứt miệng người phụ nữ vừa kiêu ngạo vừa hèn mọn này: “Câm miệng. . . . . .”
Quý Khả Vi bật cười: “Vì cái gì tôi không thể nói? Cô sợ cái gì? Sợ mình dao động? “
Tư Gia Di cự tuyệt trả lời, cúi đầu, cầm thìa bạc khuấy cà phê, hành động vô thức này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, suy nghĩ trong trí óc cô ngày một rối rắm.
Quý Khả Vi như nhin xuyên thấu được cô, đưa khuôn mặt lạnh lùng tới gần: “Nhưng, thứ cô bồi đắp lại cho anh ấy là gì? Là mối quan hệ không rõ vơi Phương Tử Hằng. Anh ấy vì cô, vạch trần bộ mặt thật của Phương Tử Hằng, vì cô mà giải quyết hắn, khiến Phương Tử Hằng táng gia bại sản là vì thế, còn cô, lại tìm anh ấy mượn tiền thay cho Phương Tử Hằng! Thật buồn cười, cô có lòng giúp đỡ Phương Tử Hằng như vậy, chắc cô có biết hắn báo đáp lại cho cô điều gì chứ? Hắn chạy đến chỗ Đinh Duệ, một mực khai rằng hành động vạch trần án môi giới mại dâm của Diêu Á Nam năm đó là nghe theo sự sai bảo của cô. Cô làm ơn sử dụng cái đầu một chút đi, Đinh Duệ nghe xong mấy lời này, liệu có muốn đến giết cô không?”
Tư Gia Di ngẩng đầu: “Ý cô muốn nói, tất cả đều không phải là lỗi của Diêu Tử Chính, sự thật là Đinh Duệ gạt Diêu Tử Chính, đặt bẫy gây scandal hít thuốc phiện cho tôi?”
Việc cô bình tĩnh . . . Hiển nhiên, không phải là điều Quý Khả Vi mong chờ.
Tư Gia Di không khóc không cười, không quấy nhiễu không làm khó, chỉ lạnh nhạt nhắc nhở Quý Khả Vi: “Dù gì, cô đừng quên, buổi họp báo năm đó, kẻ tự tay đẩy tôi vào vực sâu vạn dặm, không phải Đinh Duệ, mà là kẻ luôn miệng nói yêu tôi – Diêu Tử Chính.”
“. . . . . .”
“Cô đã có lòng tốt, thay Diêu Tử Chính nói những lời này, vậy cô nói cho tôi biết đi, năm đó, vì sao Diêu Tử Chính lại muốn cho tôi một kích trí mạng?” Tư Gia Di dùng ánh nhìn châm chọc liếc xem cô ta, “Cho tôi một lý do thuyết phục đi.”
Quý Khả Vi giận tái mặt, lặng lẽ quan sát Tư Gia Di, hồi lâu sau, lấy một CD ra từ trong túi, đẩy tới trước mặt cô.
“Đinh Duệ chính là dùng thứ này uy hiếp Diêu Tử Chính suốt 6 năm.”
Tư Gia Di đột nhiên nhíu mày.
“Đinh Duệ thừa dịp Diêu Tử Chính ra nước ngoài, lừa cô về, đặt bẫy hại cô, Diêu Tử Chính nghe được tin tức lập tức ay về nước, hắn thay cô lập buổi họp báo năm ấy, thật sự là định dùng danh tiếng công ty nói hộ cho cô, song, một giây trước khi bắt đầu, Đinh Duệ đã lấy ra chiếc đĩa DVD này. Diêu Tử Chính đã đánh cho Đinh Duệ một trận, nhưng trừ điều đó, hắn chẳng thế làm được gì, buổi họp báo vốn để áp chế tin đồn, cứ như vậy trở thành đại hội “tục ngôn*”.”
(*): nói xấu, chỉ trích, dùng lời nói như con dao giết người không máu, đánh đập, hành hạ bằng lời nói.
Tư Gia Di cũng không nhận lấy đĩa DVD, thậm chí ngay cả tay cũng không dám đưa tới.
Quý Khả Vi thấy cô không nhận, bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt tiếp tục nói: “Đinh Duệ vẫn nghĩ tôi hận cô giống hắn, cho nên sau khi hắn nằm viện đã kể hết cho tôi, hắn bảo tôi giữ đĩa DVD này thay cho hắn, nếu Diêu Tử Chính giúp đỡ cô, liền công khai DVD này. Nội dung của chiếc đĩa này so với scandal hít thuốc phiện còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần, nhất là đối với một người phụ nữ.”
“. . . . . .”
“Diêu Tử Chính không biết chiếc đĩa nằm trong tay tôi, càng không biết tôi sẽ đưa nó cho cô” Quý Khả Vi nói xong, rút một tờ giấy ở xấp ghi chú ngay tại cạnh bàn, viết xuống một địa chỉ, “Dĩ nhiên, cô có thể tự nói cho anh biết, tôi không ngại hai người biết ơn tôi cả đời.”
Quý Khả Vi nói đùa xong, liền đặt tờ giấy lên trên đĩa DVD.
“Ly cà phê này tôi mời cô” Quý Khả Vi đứng dậy, lần nữa nâng lên cặp mắt kính, nghiễm nhiên rất có phong thái siêu sao. Sau khi cô ta đã đi tương đối xa, Tư Gia Di mới phản ứng lại, gọi tên cô: “Tại sao lại giúp tôi? “
Quý Khả Vi đứng yên tại chỗ, suy nghĩ một hồi, sau liền nở nụ cười, một nụ cười đẹp thuần khiết của thiếu nữ: “Bởi vì tôi yêu Diêu Tử Chính. . . . . .”
Bởi vì tôi không muốn người tôi yêu, vì cô, mà sống đau khổ đến vậy. . . . . .
Tư Gia Di sau khi rời khỏi quán cà phê, không hề có ý định quay về văn phòng luật sư.
Giờ khắc này, cô không muốn suy nghĩ bất kì thứ gì. Cô tự nói với mình, Đa Đa quan trọng hơn tất cả.
Cô gọi điện thoại cho Phó Dĩnh, Phó Dĩnh như cố ý hạ thấp giọng: “Luật sư vẫn còn đang ở đây.”
Tư Gia Di suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Mình đã có được địa chỉ của Diêu Tử Chính. “
“Thật?” Phó Dĩnh không nén được kích động, giọng đột nhiên cất cao, cố bình tĩnh “Cậu định làm gì?”
Tư Gia Di suy nghĩ kỹ một chút, phát hiện mình không biết nên hành động ra sao, chỉ có thể nói: “Mình muốn về nhà, trước nghỉ một đêm, ngày mai đi tìm anh ta.”
Hai người từ phòng luật sư về đến nhà, chỗ bảo vệ có đồ nhờ gửi cho các cô.
Tư Gia Di cầm vào nhà, mở ra, không ngờ đó là một đĩa DVD. Cô cầm DVD, lật qua lật lại nhìn, nghĩ đến trong túi mình còn một đĩa DVD khác, sự bình yên trong lòng khó lắm mới khôi phục, lại thêm một lần dậy sóng, Phó Dĩnh cầm hóa đơn chuyển phát, nhìn tên người gửi, giải thích cho Tư Gia Di: “Món đồ mà Lý Thân Ninh mấy ngày trước nói sẽ gửi tới đây. Ắt hắn là thứ này.”
“. . . . . .”
“Không phải cậu nói mệt lắm muốn đi nghỉ sao? Đi nghỉ đi, chút nữa hãy xem.”
Song, Tư Gia Di đã cầm DVD đi về phía TV
Đầu đĩa bắt đầu phát sóng hình ảnh, Tư Gia Di cầm remote ngồi trên ghế sa lon.
Trên màn ảnh xuất hiện khuôn mặt của Phương Tử Hằng.
Một bên, Phó Dĩnh sửng sốt, vội vàng chạy tới, cầm lấy hộp điều khiển đè xuống nút tạm ngừng: “Lý Thân Ninh nói đĩa DVD này tìm được trong nhà Phương Tử Hằng, tên khốn Phương Tử Hằng kia chắc sẽ chẳng nói những lời tốt đẹp gì, không xem tốt hơn.”
Hình ảnh dừng lúc này là khuôn mặt bình tĩnh mà mệt mỏi của Phương Tử Hằng.
Tư Gia Di không đành lòng khi thấy gương mặt mệt mỏi của hắn, bấm tiếp nút “play”
Hình ảnh bắt đầu lưu chuyển, giọng Phương Tử Hằng từ từ khuếch tán bên tai cô.
“Gia Di, cho phép anh gọi tên em như vậy lần cuối. Tha thứ cho anh, khi anh lựa chọn con đường coi thường mạng sống của mình, bởi vì anh chẳng còn con đường nào nữa để đi. Người đứng sau mọi chuyện, đặt bẫy anh, bức anh vào bước đường cùng, là anh trai của Diêu Á Nam, Diêu Tử Chính, cũng là người bên gối em bây giờ. Chỉ cần một ngày anh không chết, thì anh ta vẫn không bỏ qua anh, nếu như anh vẫn còn đường sống, thật sự anh sẽ không chọn cách này. Gia Di, những lời này anh vốn muốn mặt đối mặt nói với em, như vậy anh còn có thể cứu em, anh thậm chí đi Nhật Bản tìm em, nhưng anh đổi lại được gì? Chỉ lấy được sự tránh né tuyệt tình của em. Một khắc kia anh thật sự chân chính trải nghiệm được cảm giác thế nào là “tâm như tro tàn”, anh đi tìm trợ lý của Diêu Tử Chính, nói cho anh ta biết, năm đó Diêu Á Nam dựa vào việc có “kim chủ” đứng sau lưng mà đoạt lấy vai diễn của em, em ôm hận, cuối cùng chỉ điểm anh tuôn ra tin tức scandal. Anh tin lời này rất nhanh sẽ chuyền tới tai Diêu Tử Chính. Không bằng chúng ta cùng “thân bại danh liệt” đi. Có đôi có bạn, sẽ không cô đơn rồi.”
Một khắc kia, Phương Tử Hằng khẽ mỉm cười, ánh mắt của hắn có chút không cam lòng, có chút bi thương, lẫn theo chút tuyệt vọng, cắt nát sự kiêu ngạo cuối cùng của hắn thành những mảnh nhỏ.
Cuối cùng, nụ cười Phương Tử Hằng tan thành cát bụi, lúc này, đám bụi ấy lẳng lặng phủ lên trên người Tư Gia Di sau 6 năm.
“Nếu sau khi anh chết, em chịu tới gặp anh, ắt hẳn em sẽ phát hiện đoạn video này, cũng sẽ không phải chịu một kết cục giống anh. Nếu như em không có, như vậy. . . . . . Anh ở một thế giới khác chờ em.”
Video kết thúc, màn hình bị cắt thành những vạch xanh đen.
Tư Gia Di cầm remote, thật lâu sau vẫn không cách nào hồi hồn. Ngược lại với sự bình tĩnh của cô, Phó Dĩnh sau khi xem xong, giận đến mức quên cách nói chuyện.
Hồi lâu, Tư Gia Di xoa bóp mi tâm của mình, đứng dậy đi về phía đầu đĩa, lấy ra DVD. Thứ lành lạnh mà sắc bén này, là quà tặng cuối cùng Phương Tử Hằng để lại cho cô, hệt như một bản cáo phó mà hắn chuẩn bị sẵn, một món tang chứng vu oan tuyệt đẹp.
Phó Dĩnh vất vả lắm mới bình tĩnh lại, vẫn như cũ tức giận: “Lý Thân Ninh coi như làm được chuyện tốt, Gia Di, giao nó cho đài phát thanh truyền hình truyền thông đi, thanh danh của cậu chính là bị tên Phương Tử Hằng phá hỏng thành những mảnh vụn đấy!”
Tư Gia Di nhìn Phó Dĩnh, lại nhìn DVD, suy tư hồi lâu, vẫn không lên tiếng.
Phó Dĩnh thấy một cái nhăn mày cùng một nụ cười của cô, hiểu rõ cô đang nghĩ gì, thấy cô phản ứng như vậy, Phó Dĩnh vỗ vỗ trán, không tưởng tượng được mà kêu lên: “Ngàn vạn lần đừng nói cho mình nghe rằng cậu vẫn còn để ý đến danh tiếng của tên cặn bã Phương Tử Hằng.”
“Đây là món nợ mình thiếu bác Phương .” Tư Gia Di nói thật bình tĩnh, “Phương Tử Hằng vẫn là niềm kiêu ngạo của bà ấy. Phá hủy Phương Tử Hằng, tương đương với phá hủy mẹ anh ta.”
Phó Dĩnh nhìn thẳng cô, rồi lắc đầu: “Dù cậu không muốn công khai nó ra ngoài, ít ra, cậu hãy đi cầm đĩa DVD gặp Diêu Tử Chính, chứng minh cậu . . . . .”
“Diêu Tử Chính. . . . . .”
Tư Gia Di nhè nhẹ bật ra cái tên này, phát âm bịn rịn nơi đầu lưỡi, nói lên tình yêu cùng oán niệm, một nụ cười sầu thảm dần dần hiện lên trên mặt cô.
Diêu Tử Chính, chúng ta vẫn không thể quay lại được . . . . .
Sau chuyến bay hôm sau.
Tư Gia Di lần nữa trở về thành phố này.
Nơi này, từng là địa điểm cô khởi đầu ước mơ.
Cũng tại nơi này, cô đã gặp được Diêu Á Nam, Phương Tử Hằng. . . . . . Diêu Tử Chính.
Cũng tại nơi này, cô cố chôn cất đoạn kí ức vô cùng đau khổ đó . . . hi vọng có thể quên nó.
Tuần trước, Phó Dĩnh bay khỏi đây, đến thành phố Tư Gia Di ở để chăm sóc cô, một tuần lễ sau, cùng Gia Di trở lại, bảy ngày ngắn ngủi, nhưng trái tim và suy nghĩ đã không như lúc đầu.
Phó Dĩnh ra khỏi phi trường, chuẩn bị bắt taxi, Tư Gia Di ngăn cô: “Có người tới đón.”
Một chiếc xe Champagne đang dừng ở ven đường, khi Tư Gia Di đang ngắm nhìn bốn phía, cửa sổ chiếc xe đó được kéo xuống. Ngồi ở ghế tài xế là một người đàn ông đeo kính đen, che đi gần nửa khuôn mặt, Phó Dĩnh không nhận ra người này, nhưng hiển nhiên Tư Gia Di nhận ra, lập tức đi về phía người nọ.
Phó Dĩnh đi theo Tư Gia Di về phía chiếc xe kia, ngồi vào.
Sau khi xe khởi động, người tài xế mới tháo kính râm xuống.
Phó Dĩnh kinh ngạc: “Lý Thân Ninh?”
“Cô chắc là Phó Dĩnh, chào cô.”
Phó Dĩnh mặc dù đã từng nói chuyện qua điện thoại với Lý Thân Ninh, nhưng nói về việc gặp mặt quen thân, thì lại mười phần người xa lạ, ánh mắt Phó Dĩnh vội vàng chuyển sang Tư Gia Di, ý thắc mắc.
Tư Gia Di lại không giải thích, nói với Lý Thân Ninh: “Đưa cô ấy về trước.”
Phó Dĩnh ý thức được cô muốn tách khỏi mình, quả quyết cự tuyệt: “Mình đi tìm Diêu Tử Chính với cậu.”
Tư Gia Di vẫn lắc đầu: “Chuyện này mình và anh ta sẽ tự giải quyết riêng. Phó Dĩnh, cậu biết không, mình không muốn có thêm người bị liên lụy vào.”
Sự kiên định trong mắt cô khiến Phó Dĩnh đành thỏa hiệp: “Vậy được, mình ở nhà chờ tin cậu.”
Lý Thân Ninh đi theo địa chỉ Phó Dĩnh nói, đưa cô về đến nhà, trên xe chỉ còn lại Lý Thân Ninh cùng Tư Gia Di.
Hắn nhìn Tư Gia Di thật kĩ qua gương chiếu hậu: “Em tiều tụy đi rất nhiều.”
“Vậy sao? ” Tư Gia Di cười khổ, sờ sờ mặt.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau trên gương, người đàn ông này rõ ràng có lời muốn nói, nhưng lại chẳng có thể nói gì, thứ còn lại, chỉ là sự khúc xạ đẹp đẽ trong ánh mắt.
“Kế tiếp đi đâu?” Lý Thân Ninh thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước.
Tư Gia Di cũng nhắm mắt lại, cô quả thật rất tiều tụy, mệt mỏi: “Nơi anh tìm được chiếc đĩa DVD đó? Tôi muốn tới xem qua.”
Lý Thân Ninh gật đầu một cái.
Xe cuối cùng dừng lại tại một căn nhà kiểu cũ.
Tư Gia Di cảm thấy xe dừng lại, cô mở mắt. Xuyên thấu qua ngoài cửa xe, cô nhận ra từng cọng cây ngọn cỏ mơ hồ quen thuộc. Phảng phất trong nội tâm cô biết đó sẽ là nơi này, Tư Gia Di phát hiện mình cực kỳ bình tĩnh.
Lý Thân Ninh dẫn cô tới bậc cấp, đứng trước cánh cửa, Tư Gia Di ngửa đầu nhìn tấm biển môn bài có chút rỉa sắt bên ngoài.
“Em nên biết nơi này.”
Cô cũng không trả lời, nhưng Lý Thân Ninh đã đọc hiểu. Ánh mắt của cô giống như đang hồi tưởng lại hồi ức đã đi qua, nhiêu đó đã đủ hơn ngàn vạn ngôn từ.
Lý Thân Ninh dùng chìa khóa dự phòng, mở cửa, ý bảo cô đi vào: “Người nhà của anh ta cũng không biết có nơi này tồn tại, bất động sản cũng chưa bị rao bán, tôi cảm thấy kì lạ, nên đã điều tra qua nguồn gốc.”
Tư Gia Di chậm rãi bước vào, đồ dùng trong nhà, phương hướng cửa cửa sổ, không chút thay đổi. Chỉ đã bị phủ lên một tầng bụi thật dày, không còn sự linh động năm đó.
“Tôi năm đó bị cấm vận, không có việc làm, chuyện cơm nước cũng đã là một vấn đề, Phương Tử Hằng năm đó cũng chỉ là một ký giả nhỏ tài năng nhưng không gặp thời, anh ta thuê căn nhà nhỏ này cho tôi, trả tiền thuê thay cho tôi. Lúc ấy chúng tôi rất nghèo rất vất vả, nhưng so với bây giờ, xem ra, đó là thời điểm chúng tôi hạnh phúc nhất.”
Hồi ức ngắn ngủi bất chợt hiện lên trong đầu cô, Lý Thân Ninh không có dũng khí biểu hiện sự ghen tỵ khó chịu trong nội tâm lên trên mặt, hắn quay lưng đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, thảm thực vật nơi đó sớm đã chết héo.”Sau đó thì sao? “
Tư Gia Di chậm rãi bước đi khắp căn phòng, mỗi một tấc nơi này vẫn giống hệt như trong trí óc cô, cảm giác thật quen thuộc. Trong khung ảnh bên bàn trà kia, đôi nam nữ đó cười đến vui vẻ cỡ nào —— nhưng nụ cười đấy, cô chỉ cảm thấy xa lạ.
“Tôi một năm sau được bãi bỏ lệnh cấm, lần nữa lăn lộn trong nghề, nhờ tin án mại dâm anh ta tung ra, tôi một bước lên mây, rời khỏi nơi này với anh ta. Chỉ là không ngờ, anh ta thế nhưng mua nơi này, không nói cho bất luận kẻ nào.”
“. . . . . .”
“Thám tử anh thuê chắc cũng điều tra ra được, tại sao còn phải hỏi tôi?”
Lý Thân Ninh im lặng cười một tiếng.
Hắn đứng bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn anh tuấn cô đơn rũ xuống. Không trả lời vấn đề của cô, hỏi ngược lại: “Cô định xử lý chiếc đĩa của Phương Tử Hằng thế nào?”
Nghe vậy, Tư Gia Di theo bản năng sờ sờ túi. Cô phát hiện trí óc mình trống rỗng. Suy nghĩ một chút, cô quay đầu.
Đi ngang qua tủ TV, đi ngang qua khay trà, đi ngang qua ghế sa lon, đi ngang qua tấm hình Phương Tử Hằng cùng cô đang ôm nhau cười ngọt ngào, lại phủ lên từng lớp bụi trong trí nhớ, từ quá khứ trở về thực tế, chỉ để lại một câu nói ngắn gọn: “Đi thôi.”
Lý Thân Ninh theo ý cô đưa cô ra ngoài, một khắc cuối cùng trước khi đóng cửa, Lý Thân Ninh rốt cuộc vẫn phải nói: “Đừng biểu lộ ra dáng vẻ khổ sở như vậy.”
Khổ sở? Không, cô đang rất bình tĩnh. Điểm này chính cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Tư Gia Di trầm mặc đóng cửa, khe cửa càng ngày càng nhỏ, cảnh tượng trong phòng biến mất trước mắt cô từng chút một, cuối cùng “cộp” một tiếng, khóa bị đóng lại, chuyện cũ theo đó cũng kết thúc.
Một người đàn ông như vậy, dùng phương thức ích kỉ như thế yêu cô. Tư Gia Di lặng lẽ nói trong lòng: hẹn gặp lại.
Hai người lần nữa lên xe.
Lý Thân Ninh thấy cô đã cài xong dây nịt an toàn, liền khởi động xe: “Hiện tại đi tìm Diêu Tử Chính?”
Tư Gia Di không chút phản ứng, rồi lại đột nhiên mở miệng “Lý Thân Ninh.”
Cô đột nhiên trịnh trọng gọi hắn, Lý Thân Ninh không khỏi kỳ quái: “Hả?”
“Tôi có lời muốn nói với anh.”
Lý Thân Ninh thấy cô nghiêm túc, quyết tuyệt, tựa như một khắc sau sẽ tự tay chặt đứt tất cả. Hắn muốn theo trực giác trốn tránh, chiếc xe vừa mới được khởi động lại dừng lại, Lý Thân Ninh hắn giọng, nghiêng người sang đối diện cô, cố hết sức giữ vẻ bình tĩnh: “Lúc này, chuyện của Đa Đa quan trọng hơn. Chờ em tìm được đứa trẻ, lại bàn tiếp, như thế nào?”
Tư Gia Di do dự một chút, lời sắp được bật ra, cứ như vậy bị nghẹn nơi cổ họng, cảm giác lo sợ cứ chiếm lấy Lý Thân Ninh không tha, cho đến khi cô gật đầu một cái, đem lời vốn phải nói nuốt trở về: “Vậy đến lúc đó bàn lại.”
Nói xong cô liền đưa tờ giấy Quý Khả Vi đưa cho cô đưa cho hắn: “Đến địa chỉ trên.”
Lý Thân Ninh dừng một chút, lần nữa khởi động xe, đến hắn cũng không biết mình rốt cuộc đang sợ những gì.
Địa chỉ Quý Khả Vi đưa cho cô là khu dân cư sang trọng tấp nập nhất, Lý Thân Ninh dừng xe ở bãi đậu xe, muốn theo cô lên lầu, Tư Gia Di lại cản hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, trầm mặc, kiên quyết lắc đầu.
Lý Thân Ninh do dự một chút, gật đầu một cái lui về: “Vậy tôi ở đây chờ em.”
Tư Gia Di một mình lên lầu, đi tới bên ngoài căn hộ của Diêu Tử Chính, hành lang an tĩnh hệt như tâm tình cô, Tư Gia Di cũng không biết mình vì sao bình tĩnh đến thế, thậm chí ngay cả hận cũng không còn hơi sức.
Đè xuống chuông cửa không lâu sau, camera chống trộm bên cạnh sáng lên, báo hiệu có người trong nhà, Tư Gia Di không thấy được người bên trong. Chỉ có chính gương mặt cô xuất hiện trên màn ảnh, không lo lắng, không nhúc nhích, không hỗn loạn.
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cũng như hành động khi giáp mặt Diêu Tử Chính, cô rất nghi ngờ, rằng hắn sẽ không chịu mở cửa gặp cô, song, hắn lại thoải mái thong dong mở cửa.
Đứng bên trong, chính là một vẻ mặt lãnh khốc nhưng rất ra dáng chủ nhà, lạnh nhạt nói: “Mời vào.”
Tư Gia Di đi vào, phòng ốc mang đậm phong cách của hắn, ngạo nghễ, bất cần, trong phòng không có một ai, bày trí rất đẹp, nhưng lại không giống như một ngôi “nhà”. Duy chỉ có một nơi, mang chút ít không khí ấm áp, ở giữa bày đủ mô hình nhiều màu sắc.
Có bộ lắp ráp xe hơi, máy bay, trong mắt Tư Gia Di thoáng hiện lên hình ảnh một đứa bé đang ngồi trên sàn chăm chú ráp từng mảnh thành một khối hoàn chỉnh. . . . . .
Tư Gia Di gấp đến độ quay đầu tìm nhìn Diêu Tử Chính: “Đứa bé đâu? “
Diêu Tử Chính ngồi ở quầy rượu, gác chân lên ghế cao, bên tay là ly rượu đỏ chỉ còn một nửa, hiển nhiên đã thưởng thức rượu trong lúc chờ cô phản ứng.
“Luật sư của tôi nói cho tôi biết, em đã gặp qua Quý Khả Vi. Em cho rằng tôi còn có thể để con ở nhà chờ gặp em sao? “
Hắn cúi đầu nói chuyện, ngón tay lay lay ly rượu đỏ, không thấy được ánh mắt, đoán không ra tâm tình.
Trước khi sự bình tĩnh cùng dũng khí vỡ thành những mảnh vụn rơi đầy, Tư Gia Di gắt gao cắn răng: “Rốt cuộc anh muốn gì mới có thể bỏ qua cho tôi?”
Diêu Tử Chính tự nhiên uống tiếp nửa ly rượu trong tay: “Em nói xem?” Hắn ngẩng đầu nhìn cô, cơ hồ là đang mỉm cười.
“Có bản lãnh thì đừng giấu đứa bé, chúng ta lên tòa án, để quan tòa xử, anh hài lòng chưa?”
Diêu Tử Chính khẽ nâng lên khóe môi, tựa như đang cười nhạo cô ngây thơ: “Cô Tư, đừng quên thân phận cô bây giờ, một ngôi sao hết thời, chắc cô không cần tôi phân tích xem quan tòa sẽ xử thế nào chư !?”
Chất lỏng màu đỏ tươi, thật hợp vẻ kẻ bụng dạ khó lường, Tư Gia Di đi lên phía trước, bưng ly rượu lên hất thẳng vào mặt hắn.
Rượu đỏ theo đường cong khuôn mặt, chóp mũi, cằm của Diêu Tử Chính chảy xuống, nhỏ từng giọt lên chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền, Diêu Tử Chính chỉ cười chùi mặt, thấy vậy Tư Gia Di cúi đầu.
“Em đang đợi tôi nóng giận, đánh đập, ném em xuống sàn, để em bị chấn thương, như thế em sẽ có cớ tố cáo tôi tội ngược đãi, bạo lực gia đình ?”
Tư Gia Di giận đến mức giơ tay lên định tát hắn, hắn sơ ý một lần, tuyệt sẽ không có lần hai, bàn tay còn chưa rơi xuống, hắn đã chính xác bắt được cổ tay cô.
Tư Gia Di vùng vẫy, giùng giằng thân thể, muốn thoát khỏi gông xiềng một lúc lâu.
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, là từ trong túi xách cô phát ra. Tư Gia Di hung hăng tránh thoát cổ tay, lấy ra điện thoại di động, màn hình hiện lên tên Lý Thân Ninh.
Diêu Tử Chính lườm màn hình, đôi mắt hắn chợt rét lạnh, Tư Gia Di thấy thế, cảnh giác, lui về sau nửa bước, nhận cuộc gọi.
“Gặp được chứ? Nói chuyện với anh ta lâu vậy sao?”
“Tôi đang. . . . . .” Tư Gia Di còn chưa dứt lời, điện thoại di động đã bị đoạt mất.
Một giây sau, điện thoại di động của cô đã lặng yên như xác chết sau khi bị đập vào bức tường sau lưng.
Tên đầu sỏ hủy diệt điện thoại di động xong, không mang theo bất kỳ áy náy, mỉm cười với Tư Gia Di: “Thất lễ với em rồi, khi tôi đang nói chuyện, không thích đối phương tự bỏ đi nghe điện thoại.”
Khóc không ra nước mắt thì có thế nào, Tư Gia Di cô đã hoàn toàn thất bại.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Tư Gia Di thoáng hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng nếu ứng nghiệm, thì nó cũng sẽ không với người đàn ông máu lạnh này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chút hy vọng cuối cùng đã chuyển thành tuyệt vọng, hai tay của cô vô lực rũ xuống, nhìn dòng rượu đỏ như máu đang chảy sau khi bị cô hất trên mặt bàn: “Điều kiện ‘chọn một trong hai’ lúc trước, có còn hiệu lực?”
Tư Gia Di nghe được giọng nói không còn hy vọng của mình vang vọng khắp căn phòng.
Chiếc nhẫn lẳng lặng nằm yên trong chiếc hộp nửa mở trên mặt bàn.
Diêu Tử Chính lẳng lặng nhìn cô, Tư Gia Di im lặng chờ đợi động tác tiếp theo của hắn.
Tư Gia Di trong lòng cười khổ, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm. Chính cô đưa tay ra lấy chiếc nhẫn. Lạnh lẽo, cứng rắn, không chút ấm áp, là cảm thụ duy nhất của Tư Gia Di đối với vật sắp xiềng xích mình suốt cuộc đời này.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út, vạn bất đắc dĩ, thân bất do kỷ.
Người phụ nữ này rõ là rất khổ sở, tựa như một động tác đơn giản như đeo nhẫn, cũng đủ để lấy đi nửa đời sau hạnh phúc của cô. Cảnh tượng này hệt như một lưỡi dao sắc bén, từng nhát một đâm sâu vào lòng Diêu Tử Chính.
Đau đến như không thể tiếp tục hô hấp.
Diêu Tử Chính chợt bắt lấy tay của cô, khẽ dùng sức, chiếc nhẫn sắp được đeo lên ngón áp út, cứ thế rơi xuống sàn.
Hắn che đi đôi mắt cô, ánh mắt nhìn kẻ mình hận nhất, chắc cũng chỉ như thế. Diêu Tử Chính cứ như vậy nhìn chằm chằm cô hồi lâu, im lặng, rồi đột nhiên lại giống như sói, cắn mạnh vào gáy cô.
Đấy là một vết cắn hung tàn.
Tư Gia Di dùng hết sức đẩy hắn ra, nhưng chỉ đổi lại được hành động hắn giữ chặt lấy gò má mình, mỗi lúc một quyết liệt hơn.
“Tôi khinh thường việc bắt nhốt em cả đời, một lần đã đủ.”
Cắn mút, hơi thở Diêu Tử Chính hệt như một luồng sóng chảy vào người cô, một luồng sóng trí mạng, hóa giải tất cả mọi phản kháng của cô. . . . . .
Đúng lúc này, nơi cửa trước đột nhiên truyền đến tiếng phá cửa ầm ĩ.
Diêu Tử Chính rốt cuộc dừng lại.
Mặt mũi Tư Gia Di ửng đỏ, cả người run lẩy bẩy, tại màn hình camera nơi quầy rượu, gương mặt Lý Thân Ninh thoáng hiện lên: “Diêu Tử Chính! Mở cửa! Tư Gia Di, em không sao chứ? Mở cửa nhanh! “
Diêu Tử Chính nhìn người đàn ông nóng nảy bên ngoài, lại ngó xuống nhìn người phụ nữ đang lo lắng trong ngực.
Người phụ nữ này đối với hắn chỉ có hận, còn đối với người đàn ông bên ngoài, lại có vô vàn cảm xúc, Diêu Tử Chính mơ hồ có thể nghe được âm thanh của từng nhát dao đang đâm vào tim mình, bao gồm cả tiếng máu hắn đang nhỏ giọt vì đau đớn.
Có một loại yêu, biết rõ là yêu, lại chỉ có thể biết nhưng không thể nói.
Có một loại yêu, biết rõ không thể nói, cũng chỉ có thể trừng phạt người mình yêu, cũng như trừng phạt mình. . . . . .
Diêu Tử Chính rốt cuộc cũng biết, trong trận đánh này, kẻ bị thương tích đầy mình, rốt cuộc là ai. . . . . .
Người bệnh tâm thần Lý Thân Ninh gặp phải sự tố cáo của mọi hàng xóm, cuối cùng đã bị bảo vệ dẫn đi.
Bên trong nhà, trận chiến không ngừng nghỉ, cũng đã kết thúc.
Tư Gia Di người trần truồng ngồi liệt trên mặt đất, dấu hôn tím đậm trên da cùng gương mặt đỏ ửng của cô vẫn chưa tan.
Diêu Tử Chính chỉ mặc mỗi cái quần tây dài màu đen, mồ hôi trên người hắn đã kịp bốc hơi hầu như không còn. Mở một chai rượu đỏ, hắn dựa người vào tủ rượu, tỉ mỉ thưởng thức. Không ai biết hắn đang nghĩ cái gì. Bóng dáng hắn ngã người mà đứng, vừa cô độc vừa kiêu ngạo,
Tư Gia Di trong lúc tìm quần áo của mình mặc vào, mái tóc dài xốc xếch của cô trượt xuống, phủ lên một bên đầu vai.
“Xin anh ngày mai hãy đưa đứa bé tới nhà Phó Dĩnh.”
Giọng nói của cô có chút khàn khàn, nhưng thật bình tĩnh.
Sau đó. . . . . . Cứ như vậy rời đi, không quay đầu lại, không cáo biệt, chẳng có gì, không có hận, cũng không có yêu. Người đàn ông thủy chung thờ hững, nhưng ly rượu trong tay càng lúc càng bị siết chặt. Cho đến khi bóng lưng của cô biến mất ngoài cửa hồi lâu, hắn từng chút nở nụ cười.
Cuối cùng, mất đi khống chế, trở thành tiếng cười to, thê lương, đau triệt nội tâm, không ngừng không nghỉ, gương mặt hắn khẽ vặn vẹo, rồi một giọt lệ vội vã rơi xuống.
Dưới thang máy lầu một, cửa mở, một Tư Gia Di như không có linh hồn bước ra. Ngây ngô đi tới phòng bảo vệ, xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ, nhìn thấy Lý Thân Ninh đang cực kì tức giận cãi nhau với bảo vệ, cô mới bừng tỉnh, nhớ lại chiếc đĩa DVD đang để trong túi xách.
Tư Gia Di lấy nó ra nhìn, ngẩn người hồi lâu, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười nhạt hệt như không cười, vẻ mặt tựa như khóc nhưng không phải là khóc.
Vì sao cô lại mang nó tới?
Tư Gia Di chỉ có cảm giác mình khi ấy thật ngu xuẩn.
Cuối cùng cô cắn răng, bẻ gảy nó, ném vào một bên thùng rác. Cũng như vứt bỏ mọi ưu tư không thể chấp nhận, mọi cảm giác buồn vui, vô thường.
Lý Thân Ninh bị Tư Gia Di dẫn ra khỏi phòng bảo vệ. Hai người một trước một sau đi, không nói gì.
Rời đi nơi đây, bước vào bầu trời nơi không còn một chút hắc ám giả tạo, Lý Thân Ninh nhìn vẻ bất thường trên mặt cô.
Hắn không muốn tin, nhưng khi nhìn thấy được cảnh xuân bên dưới lớp áo: “Hắn chạm vào em. . . . . .”
So với đau đớn càng nặng nề, so với khổ sở càng đau thương, Lý Thân Ninh bị loại cảm giác này bấu mạnh vào tim, cơ hồ không thể đứng vững.
Tư Gia Di không bao giờ miễn cưỡng mình cười nữa, chỉ lạnh nhạt, khép hờ đôi mắt: “Anh có biết, từ trước đến giờ, tôi luôn có lời muốn nói với anh?”
Lý Thân Ninh nhìn nhìn cô, đột nhiên cắn chặt răng, quay đầu đi vào trong: “Tôi muốn giết tên khốn kia!”
Tư Gia Di không tiến lên kéo lại hắn, chỉ bình tĩnh nói: “Đây là khoản giao dịch, là tôi tự nguyện.”
Lý Thân Ninh tức giận, bước chân chợt cứng đờ.
Tư Gia Di vẫn như cũ tiếp tục nói, thậm chí không nhìn hắn: “Tôi không xứng với anh, tôi không xứng với bất luận người nào, tôi chỉ xứng ở bên tên khốn kia, cùng hận nhau cả đời.”
Tư Gia Di ngồi lên xe taxi, tài xế hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Cứ lái đi thôi.”
Chỉ cần rời đi lúc này, là tốt rồi. . . . . .
Đầu óc tài xế mơ hồ, liếc nhìn vị hành khách cả người như toát ra luồng khí đau thương, chần chừ khởi động xe.
Tư Gia Di xuyên thấu qua gương chiếu hậu, nhìn hình ảnh “thật đẹp” phía sau, một Lý Thân Ninh như không hề có sinh mạng, nhìn bóng dáng của hắn càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa.
Đôi mắt tưởng như sẽ không bao giờ có thể rơi lệ, dần dần đọng đầy nước.