Đọc truyện Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật – Chương 31
Lần này Tư Gia Di cũng không cần xin nghỉ phép để bay tới Singapore – Lý Thân Ninh được mời đến Singpore tham dự lễ trao giải lớn. Thân làm người quản lý của hắn, tất nhiên cô sẽ đi cùng.
Ở sân bay thường có ký giả canh sẵn, nên cô chỉ dẫn theo Dao Dao tới, không xuất cảnh cùng Lý Thân Ninh. Biểu tình của con bé không ngừng phấn khích: “Đây là lần đầy tiên cháu ra nước ngoài.”
Tư Gia Di cười: “Không phải là Lý Thân Ninh thường xuyên có dịp ra nước ngoài làm việc sao?”
Cô bé vô cùng kiêu ngạo, nói: “Người quản lý trước đây của Lý Thân Ninh rất đáng ghét, muốn cháu và cô ta cùng ngồi trên máy bay, cháu tình nguyện để Lý Thân Ninh đưa về nhà ông bà nội còn hơn.”
Từ đầu đến cuối Tư Gia Di chỉ cười không nói, Dao Dao cười hì hì rồi lại nửa nghiêm túc hỏi: “Có phải cô cảm thấy cháu nhiều lời quá không?”
Cô kinh ngạc khi thấy cô bé lại có loại suy nghĩ này: “Làm sao có thể?”
“Vậy tại sao chỉ có mỗi cháu nói, từ đầu tới cuối cô không nói câu nào ?!”
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Cô thích nghe cô bạn nhỏ nói chuyện.”
Cuối cùng Dao Dao mới yên tâm, quay đầu nhìn ra cửa sổ, tầng mây trong xanh, ánh mặt trời rất đẹp. Tư Gia Di mỉm cười nhưng lại có một chút cảm giác cô đơn.
Những lúc thế này luôn không kìm được muốn hút một điếu thuốc lá, trong khoang máy bay cấm tiệt chuyện này, cô chỉ có thể vào tolet rửa mặt để giúp tỉnh táo. Nhưng trong toilet có người, cô đành phải dựa vào vách tường khoang máy bay chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi cảm giác buồn chán vây quanh, cô lấy móc chìa khóa trong túi ra, trên đó chỉ treo duy nhất một khung hình nhỏ, bên trong có một tờ giấy. Tư Gia Di vừa mới mở khung hình ra, cửa toilet cũng đồng thời mở.
Theo bản năng, cô tính đem móc chìa khóa nhét lại trong túi, ngẩng đầu thấy Lý Thân Ninh, trên mặt biến thành hoảng sợ, tay đột nhiên run lên. Móc chìa khóa rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nhẹ, Gia Di vội vàng cúi xuống nhặt, Lý Thân Ninh lại nhanh tay hơn.
Anh dừng động tác cúi lưng xuống, bởi vì nhìn thấy một tấm hình rơi ra từ trong khung hình.
Trong tấm ảnh là một bé trai có độ tuổi ngang bằng Dao Dao, nhưng lại có vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Lý Thân Ninh nhìn về phía Gia Di bằng một ánh mắt ngờ vực: “Đây là ….?!”
Cô đoạt lại móc chìa khóa, liền bước ngay vào toilet. Cửa đóng “Rầm” một tiếng. Để lại một mình Lý Thân Ninh, cau mày với bộ mặt khó hiểu.
***
Sau khi xuống máy bay, Lý Thân Ninh dẫn Dao Dao tới khách sạn nghỉ ngơi. Hôm nay cũng không có hành trình, Tư Gia Di vừa bỏ hành lý xuống liền rời khỏi khách sạn. Từ khách sạn tới nhà bác Phương mất 5 phút đi xe, cô phải tranh thủ thời gian . . .
Bác Phương rất nhiệt tình, cô còn chưa vào tới cửa bà đã vội vàng cầm dép ra: “Sao hôm nay đến sớm vậy?! Cháu bảo hôm nay cháu mới lên máy bay, bác còn tưởng rằng đến tối cháu mới tới đây cơ.”
Tư Gia Di mỉm cười đưa quà tặng.
Bác Phương cũng không từ chối: “Mỗi lần cháu tới đều tặng cho bác bao nhiêu là quà, làm bác ngại quá !”
“Không có gì đâu ạ, chỉ là chiếc khăn lụa, cảm thấy rất hợp với bác.” Tư Gia Di vừa vào phòng khách liền nhìn xung quanh mấy lần “Đúng rồi, Đa Đa đâu ạ ?!”
“Ở trong phòng xem ti vi đấy.”
Bác Phương nói xong liền dẫn cô tới phòng ngủ. Mở cửa ra chỉ thấy một bé trai đoan đoan chính chính ngồi trước ti vi, mắt điếc tai ngơ với tiếng mở cửa, bác Phương lên tiếng gọi: “Đa Đa, xem ai đến này ?!”
Đứa bé vẫn không hề nhúc nhích, ngồi im tại chỗ.
“Đa Đa . . . .” Bác Phương vẫn cố gắng thu hút sự chú ý của đứa bé.
Tư Gia Di cười cười xấu hổ, ngăn bác Phương: “Không sao đâu. Vừa nãy khi vào nhà cháu thấy trên bếp vẫn đang đun gì đó, bác mau ra xem đi, không cần phải lo cho cháu.”
Hình như bác Phương có hơi lo lắng, nhưng vẫn cất bước đi ra.
Tư Gia Di đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống bên cạnh đứa bé.
1 phút …. 2 phút ….. cho đến 15 phút im lặng.
Cuối cùng cô không chịu nổi, thử thăm dò, ôm đứa bé đặt lên đùi: “Nói mấy câu với mẹ được không ?!”
Đa Đa dường như không nghe thấy, mặc dù ngồi trên đầu gối cô, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi, không hề chớp mắt.
“Lần trước mẹ tới đây, con cũng đang xem chương trình số học này. Chúng ta đổi sang kênh khác có được hay không?” Tư Gia Di vừa nói xong liền cầm lấy chiếc điều khiển.
Cuối cùng ánh mắt đứa bé cũng biểu lộ cảm xúc, nhìn về phía bàn tay đang cầm điều khiển, rồi lại nhìn mặt cô. Tư Gia Di không kìm được xúc động, sờ sờ mặt đứa bé. Nó cũng không né tránh.
Cô ôm đứa bé chặt hơn, một tay bấm điều khiển, giọng nói tràn đầy dỗ dành: “Chúng ta xem kênh khác đang chiếu chương trình gì -.”
Chương trình ti vi ứng với câu trả lời.
Trên kênh đang chiếu chương trình thiếu nhi buổi trưa, trên màn hình là một đứa bé chạc tuổi Đa Đa đang làm người múa chính, tiếng nhạc êm tai thay thế những chữ số nặng nề, Đa Đa lại giống như bị điện giật phút chốc ngoái đầu nhìn về ti vi.
Im lặng trong nháy mắt đã bị phá vỡ.
Đa Đa bịt tai, hét lên.
Bất chấp tiếng hét chói tai của đứa bé, Tư Gia Di lập tức ôm nó vào lòng: “Đa Đa! Đa Đa !”
Vội vàng bấm trở về chương trình số học, nhưng chẳng có tác dụng gì. Đứa bé vùng khỏi cái ôm của cô, cô thử đuổi theo, đứa bé liền bắt đầu ném đồ vật ngăn cản.
Tư Gia Di tiến không được lùi cũng không xong, trên khay trà có gì hầu như đều bị ném xuống, bình hoa thủy tinh thoáng lung lay sắp đổ, cô nhìn vậy trong lòng liền run sợ, theo bản năng muốn đưa tay che cho đứa bé. Thấy dấu hiệu có người sắp đến gần mình, Đa Đa trở nên sợ sệt, cuối cùng đứa bé lảo đảo suýt ngã, người đứng vững lại được, thì tay lại gạt phải bình hoa, rơi xuống.
Tư Gia Di hoảng sợ thốt lên: “Cẩn thận!”
***
Màn đêm trầm lắng, lúc Tư Gia Di trở lại khách sạn đã là sức cùng lực kiệt, thế cho nên cô không biết làm cách nào để ứng phó với vị khách không mời mà đến – Lý Thân Ninh.
Tư Gia Di nhìn thấy anh ta là lúc anh ta đang chần chừ cúi đầu đứng trước cửa phòng cô.
Cô đứng ở hành lang cách đó không xa, đến khi Lý Thân Ninh phát hiện ra cô, bản thân mới không tình không nguyện đi tới: “Tìm tôi có việc ?!”
Trên mặt anh ta có chút tức giận: “Gọi điện thoại cho cô thì cô không nghe, sau đó lại tắt máy luôn, có ý gì ?!”
Cô không biết rằng khả năng giả bộ của mình có thành công không, lấy điện thoại ra nhìn nhìn, làm vẻ bừng tỉnh hiểu chuyện: “Hết pin rồi.”
Tất nhiên giả bộ cũng không thành công, đổi lại là tiếng cười lạnh của Lý Thân Ninh.
Tư Gia Di cúi đầu im lặng, trước mắt mình là mũi giày của anh ta, cô cũng chẵng nhìn sắc mặt anh ta.
Nhưng nghe được sự xem thường trong giọng điệu của anh ta: “Lần sau nếu tôi không liên lạc được với cô, cô có thể thu dọn đồ đạc rời đây.”
“……”
“Ngẩng đầu lên nói chuyện.”
Không còn sức lực để đối phó với anh ta, cô đành ngoan ngoãn ngẩng đầu: “Tôi xin lỗi, được chưa ?! Cam đoan không có lần sau, cũng muộn lắm rồi, anh mau nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ rất bận.”
Nói xong liền lấy thẻ ra, định mở cửa phòng.
Không để ý đến việc giấu đi bàn tay.
Lý Thân Ninh nhìn chằm chằm lên cánh tay băng gạc: “Tay cô sao vậy ?!”
Cô cười nói không có gì, cố gắng rút tay trở về.
“Nói !”
“Không cẩn thận bị bình hoa nhỏ rơi trúng.”
“Rốt cuộc cả ngày nay cô đã đi đâu ?!”
Cố gắng rút tay về lần nữa.
“Lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống nghệ sĩ phải đi lo lắng cho người quản lý. Cô có thể không giấu diếm như vậy không ?!” Lý Thân Ninh nhất thời nóng nảy, bàn tay tăng thêm lực, thấy Gia Di đau đến cau mày, mới giật mình, buông cánh tay cô ra.
Lại nắm lấy bả vai cô.
Tư Gia Di có chút kháng cự, khoảng cách gần như vậy: “Nếu bây giờ anh vội vã liên lạc với tôi vì chuyện công việc, thì lịch hành trình tôi đã sớm đưa cho anh rồi, anh hoàn toàn không cần lo lắng đến việc của tôi. Nếu anh tìm tôi vì chuyện riêng tư, thật ngại quá, giữa anh và tôi còn chưa thân quen đến mức đó.”
Lý Thân Ninh im lặng, một cánh tay khác đặt tiếp lên vai Gia Di, gần như là ôm trọn cô.
Anh hơi rủ mắt nhìn cô, Gia Di khẽ nhíu mày: “Một nghệ sĩ lại đi quan tâm một người quản lý, có phải hơi quá rồi không ?!”
“Đây là vấn đề của một người đàn ông quan tâm đến một người phụ nữ.” Lý Thân Ninh trả lời lại một cách mỉa mai.
“…….”
“Cái gì cũng giấu trong lòng, không mệt mỏi sao ?!”
“……”
“……”
Trước giờ Lý Thân Ninh không biết còn có cách rơi lệ này.
Không cần dựa vào, không cần đồng cảm, chỉ đứng ở một chỗ, không tiếng động, cười khóc.
***
Màn đêm yên lặng.
Ngôi nhà yên tĩnh của nhà họ Phương vang lên tiếng chuông cửa, đứt quãng, lại kéo dài không ngừng, cuối cùng đánh thức bác Phương tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Bác Phương khoác thêm chiếc áo khoác đi ra mở cửa, xuyên qua mắt mèo chỉ nhìn thấy bên ngoài là một người đàn ông xa lạ. Trong lòng liền đề phòng, không rút hai dây xích trên cửa xuống, bà chỉ kéo ra khe cửa.
“Xin hỏi, cậu đến tìm ai ?!”
Giọng nói của đối Phương cực kỳ khách sáo, nhưng khó giấu được khí chất xa cách: “Chào bà, tôi là bạn của Tư Gia Di, tôi họ Diêu.”