Đọc truyện Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật – Chương 15
Tiếng nước chảy từ bồn tắm tràn ra , thức tỉnh những cử chỉ điên rồ của Tư Gia Di .
Cô suy nghĩ một chút , định thần cất giọng . “Nếu thực sự đúng như lời anh nói , tốt , tôi cam đoan với anh , từ nay về sau sẽ cắt đứt mọi liên lạc với Phương Tử Hằng , và anh cũng nên tha cho anh ta đi !”
Sắc mặt của Diêu Tử Chính “chợt” trầm xung . “Tôi có thể hiểu rằng , em đang ra mặt vì bạn trai cũ , ở trước mặt tôi đặt điều kiện không ?!”
Tư Gia Di bối rốii không biết đáp trả thế nào , nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia , cô cười một tiếng . “Xem ra anh thật sự quan tâm tới anh ta !”
Hắn cầm điện thoại trong tay , thoáng giơ lên trước mặt cô . “Tin nhắn trong hộp thoại của tôi , hẳn là em đã nghe thấy ?!”
Tư Gia Di lườm chiếc điện thoại – vẫn còn đang phát tín hiệu . Cứ như vậy trơ mắt nhìn Diêu Tử Chính , hắn đặt điện thoại lên tai , chỉ nghe hắn nói . “Ép hắn ta đến đường cùng , tôi muốn làm cho cái tên Phương Tử Hằng này , biến mất hoàn toàn trong giới truyền thông !”
Mặc dù tiếp chuyện với điện thoại , nhưng hắn vẫn đang nhìn cô chăm chú , khiến cho người đang ngâm mình trong nước ấm cũng phải rét run
Rốt cuộc là ai đã nuôi nấng hắn trở thành con người có tình cách bất thường như vậy ?! Điều này cô không thể lý giải , nhưng cô hiểu rõ , những tình cảm dịu dàng ngọt ngào này , sớm sẽ biến thành bọt nước . Lúc trước hắn đồng ý sáng sớm đưa cô đến studio , hắn nói được làm được , nhưng khi tới đó , cô vừa bước chân xuống xe , hắn liền vọt mất , dứt khoát đến độ cô không phản ứng được gì .
Cuối cùng cô cũng tìm được một từ thích hợp nhất để hình dung người đàn ông này – Độc đoán , theo kiểu thuận ta thì sống , nghịch ta thì chết
Sau đó hắn đối với cô không còn quan tâm , hoặc giả chẳng còn ý nghĩa nào nữa , phải chăng không thèm đoái hoài đến cô ?!
Nghĩ đến cô thoáng buồn cười .
Tất cả lịch trình sau tết nguyên đán của Tư Gia Di đều được người đại diện sắp xếp , sang năm mới chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị cho bộ phim mới của đạo diễn Bành
Các lễ trao giải lớn vào cuối năm đều được Kinh Kỷ Nhân từ chối thay cô , hiếm khi có cơ hội được nghỉ phép , cô và Phó Dĩnh cùng nhau trở về gia đình để đón năm mới . Hai nhà cùng nhau ăn cơm , cực kỳ náo nhiệt . Em gái Phó Dĩnh tảo hôn , đứa bé cũng được bốn tuổi . Mỗi lần Phó Dĩnh trở về nhà đều bị nhắc tới chuyện lấy chồng , năm nay Tư Gia Di cũng không thể tránh được , các bậc phụ huynh nói bóng nói gió , hỏi có đối tượng chưa . Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cô phải lẻn vào trong phòng bếp để gọt trái cây.
Lề mề hơn mười phút sau cô mới bưng đĩa trái cây đi ra , đi được hai bước liền nghe mẹ đang nói chuyện với mẹ Phó Dĩnh . “Chắc con bé tưởng rằng nó ở xa nhà thì tôi không biết , thật ra thì những bài báo trên mạng , hoặc là tin tức về nó , tôi đều có xem , bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành đề tài bàn tán của người ta , đối với người phụ nữ mà nói , quan trọng nhất chính là danh dự , có con nhà đàng hoàng nào lại đi cưới con gái trong giới giải trí đâu ?! Tôi rất lo cho tương lai con bé !”
Lại nghe mẹ Phó Dĩnh an ủi . “Bây giờ đang thịnh hành việc kết hôn muộn , đứa nhỏ Gia Di này bà không cần phải lo , tự bản thân nó có thể kiếm tiền , hiếu thuận như vậy , việc đầu tiên khi nó trở về chính là mở rộng cửa hàng cho ông bà , so với Phó Dĩnh nhà chúng tôi giỏi hơn rất nhiều , bà còn sợ gì sau này không gả được cho người tốt ?! Phó Dĩnh nhà chúng tôi mới nan giải đây !”
“Tiền bạc cũng chỉ là vật ngoài thân , tôi không có quan niệm để con gái mình nuôi dưỡng tuổi già , cũng không thể trông mong nó giúp được gì , chung quy con gái thì phải có nơi có chốn tốt , sau này cuộc sống mới dễ ổn định , tôi thực sự hi vọng nó không lo nghĩ . Ngày trước lúc nó viết thư về nói rằng không muốn học nữa , trở về nước thi vào học viện điện ảnh gì đó , tôi đã kiên quyết phản đối , bởi vì cha nó quá nuông chiều nó , coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai !”
Ngồi nói chuyện tán gẫu cùng hai bậc phụ huynh Phó Dĩnh nhỏ giọng kháng nghị , Tư Gia Di không muốn tiếp tục nghe nữa , cô bưng đĩa trái cây trở lại phòng bếp , đóng cửa , nhất thời im lặng . Đồng hồ tích tắc không ngừng vang lên , Gia Di ngẩng đầu , liếc mắt nhìn , lại cúi đầu , trong khoảng thời gian ngắn như có rất nhiều suy nghĩ . Ví như thời gian ở đây so với trong nước lệch nhau mười sáu tiếng . Lại ví như , một kết quả tốt . . .
Trên đời này làm gì có điểm dừng tốt thực sư ?! Người có thể dựa vào , mãi mãi chỉ có chính mình
Em gái Phó Dĩnh đưa con cho chồng trông nom , nói là dẫn hai người con gái độc thân này ra bên ngoài giải tỏa tâm trạng bức bối , nhưng thực ra lái xe chở hai cô đến một quán bar náo nhiệt
Ba người phụ nữ cùng nhau trải qua đêm đầu tiên của năm mới , cũng không có gì không tốt
“Em rất ngưỡng mộ hai người độc thân như các chị , rất tự do , còn em ngay cả ra ngoài uống rượu cũng phải kiếm cớ !”
“Gia Di , chị rất giỏi , chứ một người mẹ như em , thì ngay cả con gái em cũng xem thường !”
Ba người phụ nữ chạm cốc , nuốt trôi phiền não cùng với bạn rượu .
Uống say đến nỗi không thể lái xe trở về , thuê một căn phòng trong một khách sạn gần đó ngủ tạm một đêm . Phó Dĩnh uống say nhảy ở quán bar còn chưa đủ , vào phòng còn trèo lên bàn nhảy tiếp , hai người phụ nữ ở bên dưới cười lăn cười bò
Phó Dĩnh nhảy chưa đủ, muốn kéo Gia Di lên trên bàn cùng mình , tìm cô khắp nơi , cuối cùng nhìn thấy cô say khướt đang dựa vào cửa sổ bằng kính , một tay ôm chai rượu , một tay cầm điện thoại . “Diêu Tử Chính”
“Thật ngại quá , Diêu tiên sinh đang họp , xin hỏi cô có gì . . . .”
“Diêu Tử Chính”
“………..”
“Tôi-muốn-gặp-anh !”
*******
Ngày hôm sau , ở trong phòng khách sạn , Tư Gia Di tỉnh lại , những chuyện xấu lúc say rượu cô đã sớm quên , ký ức không còn lưu lại chút gì .
Chỉnh đốn cẩn thận ba người bọn họ mới trở về nhà , em gái Phó Dĩnh lại trở thành vợ ngoan mẹ hiền , cô và Phó Dĩnh ngoan ngoãn như trước , đối mặt với những người khác nhau , phải mang những mặt nạ khác nhau . Vở kịch cuộc sống này , vĩnh viễn không thể “dừng lại”
Mẹ cô nhận được điện thoại của công ty hàng không gọi tới , biết cô đã mua vé máy bay , có chút kinh ngạc . “Ngày kia đã đi rồi sao ?! Con không thể ở nhà thêm mấy ngày nữa ?!”
Tư Gia Di đang chơi cờ cùng cha , nói: “Phó Dĩnh ngày kia cũng đi , đúng lúc có bạn bay cùng !”
“Hôm kia con đi chơi cùng với Phó Dĩnh , uống đến cả người đầy mùi rượu mới về đến nhà , chập tối nay con còn muốn cùng Phó Dĩnh đi mua đồ , ngày kia lại đi , con đi cả năm rồi , đến khi về nhà cũng không có thời gian ở nhà , hầu hết đều cùng Phó Dĩnh ra ngoài , rốt cuộc con mang họ Tư hay là họ Phó ?!”
Ba cô lên tiếng nói giúp cô . “Gia Di vội vàng đi cũng bởi vì công việc , bà thông cảm cho nó đi !”
Mẹ cô có chút oán hận . “Ông không lo cơ thể con gái ông sẽ bị công việc làm cho suy sụp hay sao ?! Khó khăn lắm mới được nghỉ phép , không biết tranh thủ nghỉ ngơi , ít nhất cũng phải ra ngoài tản bộ !”
Cha đưa mắt nhìn cô ra hiệu , trong lòng có chút không tình nguyện , nhưng vẫn cắn răng , ngẩng đầu nhìn về phía mẹ , làm nũng cười . “Mẹ yên tâm đi , con gái mẹ bất khả chiến bại , làm sao có thể suy sụp đây ?!”
Nói là buổi chiều sẽ không ra ngoài , nhưng vẫn nhân lúc ba mẹ ngủ trưa cô chạy lẻn ra . Bên ngoài tuyết không còn rơi , đọng thành từng lớp chắn ở hai bên đường , xe Tư Gia Di chạy xuyên qua lớp lá chắn , chạy về phía cửa hàng lớn .
Đi dạo cùng Phó Dĩnh cả một buổi chiều , mua được rất nhiều thứ , ghế dựa mát xa , một bộ mỹ phẩm chăm sóc da mặt , một bộ chén uống trà bằng sứ , một đĩa nhạc các bài hát cũ . . .
Lúc thấy biên lai tính tiền , Phó Dĩnh lo lắng thay cô . “Có sợ mẹ cậu lại mắng tiêu tiền phung phí hay không ?!”
“Tớ thích nhìn dáng vẻ ba mẹ mình vừa la vừa khuyên nhủ đừng vì bọn họ mà mua những thứ linh tinh !”
Những món hàng lớn sẽ được chuyển đến nhà vào ngày hôm sau , các món nhỏ hơn thì tự chở về . Đã gần chập tối , tuyết lại bắt đầu rơi , mui xe tụ lên một lớp tuyết mỏng , Tư Gia Di cùng với Phó Dĩnh mỗi người xách hai túi đồ lớn vào nhà , bước đi trên mặt tuyết phát ra những tiếng “soạt soạt”
Cô móc chìa khóa ra , Phó Dĩnh đợi đến không chịu nỗi , bèn thúc giục . “Lạnh quá , lạnh quá , cậu mau ấn chuông cửa đi !” Nói xong đã thay cô ấn chuông cửa .
Có người ra mở cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra , từ trong khe cửa phả ra một chút hơi ấm , Tư Gia Di khom người xách lấy túi đồ , vào lúc này , đột nhiên túi đồ trên tay Phó Dĩnh lại rơi xuống đất cái “Bộp”
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Dĩnh , trông thấy vẻ mặt khiếp sợ
Theo ánh mắt của Phó Dĩnh nhìn vào bên trong , phút chốc Gia Di sững sờ tại chỗ , toàn thân quên cả cử động
Người đàn ông đối diện khẽ nhếch mép , dương dương tự đắc . “Không phải là nói muốn gặp tôi sao ?!”