Đọc truyện Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật – Chương 12
Edit: cereniti
Sau đêm đó Phương Tử Hằng không tới làm phiền cô nữa.
Diêu Tử Chính cũng không liên lạc với cô.
Thế giới lập tức trở nên thanh tịnh.
Cô lại chính thức rơi vào những đợt sóng đưa đẩy của kế sinh nhai, người ngoài nói, là bởi vì đạo diễn cùng giám chế đang suy nghĩ xem giữa cô và Nữ Diễn Viên kia, rốt cuộc ai thích hợp hơn cho vai nữ chính nên sinh ra mấy cái vấn đề này.
Kinh Kỷ Nhân nhiều lần hẹn Tư Gia Di nói chuyện này, cô đánh giá khá cao đối thủ: “Em đã xem qua một bộ phim của cô ấy, rất xúc động. Nếu tài nghệ em không bằng người ta, em không oán trách gì. Anh cũng đừng lo lắng, nếu bị đổi làm nữ phụ, em vẫn sẽ phát huy hết tài năng mình.”
Lời này lại chọc giận Kinh Kỷ Nhân, hắn khiển trách cô không có triển vọng. Nhưng cơn tức giận này không kích thích chút phản ứng nào của Tư Gia Di, Kinh Kỷ Nhân biết cô không thích cứng, chỉ đành phải nói lời dịu dàng: “Lần đổi vai sóng gió này, tuyệt đối không đơn giản như em nghĩ. Gia Di, hãy nói cho anh biết sự thật, có phải em cãi nhau với anh ta?”
“Người nào?”
“Đừng giả bộ khờ dại với anh.”
“. . . . . .”
“Thật không biết trong đầu em chứa những gì. . . . . .” Kinh Kỷ Nhân cuối cùng cũng thua dưới sự trầm mặc của cô, thở dài tiếp tục nói, “Anh nghĩ em được chìu chuộng sinh kiêu rồi. Thứ Năm tuần sau chính là sinh nhật anh ta, CEO công ty đang muốn tìm cơ hội kết nối quan hệ với anh ta, bí mật tổ chức một buổi tiệc, anh dùng tên em đặt một bình rượu Lafite 62 năm, em nhớ chọn thời điểm đưa cho anh ta nhé.”
Thứ năm tới, Tư Gia Di phải đi tham dự lễ khánh thành một cửa hàng, cô đặc biệt dặn dò phụ tá tắt máy, không ngờ Kinh Kỷ Nhân trực tiếp lái xe tới nơi cô làm, Tư Gia Di chỉ vừa mới cắt băng xong, còn chưa nói được hai ba câu với chủ tiệm, liền bị Kinh Kỷ Nhân kéo ra ngoài.
Kinh Kỷ Nhân lái xe tốc hành, cực kì bực bội: “Em có biết anh gọi cho em mấy cuộc điện thoại không? Không nhanh giết chết anh em không cam lòng à?”
Tư Gia Di nhìn quang cảnh thành phố lướt cực nhanh ngoài cửa sổ, cho đến khi xe chợt ngưng lại, gương mặt cô phản chiếu trên cửa kính bị ánh đèn nê-on ngũ sắc chớp tắt chiếu sáng, lúc này cô rốt cuộc đã chịu mở miệng: “Em chưa từng nghĩ mình được chiều sinh kiêu.”
Vội vã mở cửa xe, Kinh Kỷ Nhân cau mày quay đầu lại, “Em nói cái gì?”
“Càng tiếp xúc lâu với anh ta, lại càng cảm thấy anh ta là một nhân vật nguy hiểm. Anh ta tựa như một. . . . . . thợ săn với cặp mắt chuẩn xác, Fuck! @#$%[email protected] `trinh tiết chính là linh hồn của một phụ nữ, thứ trân quý nhất đối với anh, anh ta sẽ cướp nó. Nếu như anh là em, anh nhất định sẽ trốn chạy còn nhanh hơn cả em. Đấy là bản năng phòng vệ.”
Kinh Kỷ Nhân cự tuyệt việc thảo luận vấn đề này. Chỉ nói: “Gia Di, từ khi em ra mắt tới nay, thế giới vẫn chỉ là một màu hồng, phần lớn trách nhiệm đều ở anh, anh biết rõ anh không xứng với cái chức vị “người đại diện”, không phải chỉ có một người nói anh là kẻ chỉ biết cản trở người khác. Anh cũng muốn phản bác, nhưng năng lực anh có hạn, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Em có biết thứ gọi là mặt mũi trong cái thế giới này không, em nổi tiếng, bọn họ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, lập tức đổi tên anh thành “người đại diện Kim Bài”. Anh thừa nhận anh thích hư vinh, nhưng. . . . . . tiền tài của anh bây giờ chỉ dựa vào mỗi nghệ sĩ là em, anh chỉ có thể nhờ cậy vào em. Chúng ta là cộng sự nhiều năm như vậy, em nhẫn tâm nhìn anh ngã về đáy cốc?”
Tư Gia Di ở ghế trước ngồi yên chốc lát, vẫn cắn chặt hàm răng. Kinh Kỷ Nhân vẫn nhìn cô, ánh mắt của hắn khiến Tư Gia Di không thể không gánh nặng, cuối cùng, cô chợt đẩy cửa xuống xe.
Nhà hàng đêm nổi tiếng nhất thành phố, phía trước là sàn nhảy, hàng người chật kín, đường hầm thông sâu về phía sau là nơi minh tinh thích nhất, cánh cửa nhỏ phía sau thỉnh thoảng có người lặng lẽ ra vào, lại có an ninh canh giữ, bảo đảm không bị quấy rầy.
Chỗ đậu tốt nhất tại bãi đậu xe đều bị các hãng xe sang trọng chiếm cứ, Tư Gia Di xuyên qua bãi đậu xe, ngầm đi vào hộp đêm đặc biệt, Kinh Kỷ Nhân bước nhanh đuổi theo, đưa bình rượu ngon với vẻ ngoài tuyệt hảo vào trong tay cô.
Dưới ánh đèn lờ mờ, cô tìm kiếm Diêu Tử Chính, nghệ sĩ cùng công ty trên đường bắt gặp cô, lôi kéo cô nói cười ríu rít: “Đã trễ thế này còn chưa thấy cậu, mọi người đều nghĩ cậu không tới đấy.”
Tư Gia Di lắc lắc bình rượu trong tay: “Sinh nhật của người lãnh đạo trực tiếp, quà cùng bản thân đương nhiên phải đến.”
“Song, cậu tới quá muộn rồi, Diêu tiên sinh mới vừa đưa ông chủ về, hiện vẫn chưa quay lại, chắc cũng về nghỉ luôn rồi.”
Tư Gia Di chầm chậm “ừm” một tiếng, nhưng thật ra là thở nhẹ một hơi trong lòng. Xoay người lại thấy Kinh Kỷ Nhân đang đứng cách đó không xa, cô không mấy do dự, lách mình qua đám đông, trốn về nơi yên tĩnh.
Có điều cô không ngờ tới , tại nơi yên tĩnh đó cô lại gặp được Diêu Tử Chính.
Mắt cô vốn tinh, vừa nhìn thấy cái bóng lưng ai đó đang ngồi, đã đứng tại chỗ bất động.
Trong hàng ghế nghỉ yên tĩnh chỉ có một vị khách là hắn, saxophone trên sân khấu trình diễn cho mỗi hắn. Cô ở khá xa, chỉ loáng thoáng nhìn thấy trên màn hình laptop của hắn có mấy chữ “Thâm hãm gièm pha”.
Không ngờ Diêu Tử Chính xem loại tin tức này, Tư Gia Di ôm bình rượu xoay người, hậm hực quay về đường cũ.
Phục vụ bưng khay đang đi tới chỗ Diêu Tử Chính, lúc đi lướt qua thì bị cô gọi lại. Cô đã tìm được cách vứt bỏ món quà này: “Thay tôi giao nó cho ngài Diêu.”
Cô lấy ly rượu trên khay phục vụ xuống, đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, hoán đổi nó thành bình rượu quà, cổ tay chợt bị ai đó giữ chặt lại.
***
Tư Gia Di bị kéo xuyên qua các dãy bàn ghế, thoát khỏi nơi ngồi yên tĩnh, lượn quanh lối thoát hiểm, đi tới hẻm sau.
Bảo vệ không hiểu rõ tình huống, muốn tiến tới ngăn lại, nhưng thấy rõ mặt của Diêu Tử Chính, lại chần chừ lui về.
Ánh đèn đường rọi xuống làm cô không thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông kia vì hắn đứng ngược sáng.
Chai rượu còn nắm trong tay, Tư Gia Di nắm thật chặt, từng chút một tiêu biến đi cảm xúc sợ hãi, rốt cuộc đã có thể bình thản cười: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Loại trò chơi khi gần khi xa này, em chơi đã sao?”
Gió lạnh phất vào cổ áo của cô, không bằng một chút ý lạnh từ giọng điệu người đàn ông này.
Tiếng tim đập dồn dập cơ hồ muốn làm thủng màng nhĩ Tư Gia Di, cô thầm đếm đến ba, mở miệng, khi ấy giọng cô mới có thể miễn cưỡng không chút lo sợ: “Quan hệ chúng ta như vậy là thích hợp nhất, tôi không muốn có bất kì thay đổi gì.”
Hắn chầm chậm cúi đầu xuống, hàng lông mi đen như muốn rơi xuống trên mí mắt Gia Di, cự ly gần như vậy, cô muốn nghiêng đầu, lại bị hắn nắm được cằm. Lập tức bị buộc nhìn thẳng vào trong mắt hắn, không thể tự kềm chế.
“Tôi chỉ muốn xem trong mắt em, quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là gì.”
Tư Gia Di không trả lời được.
Cô không biết trong mắt cô người đàn ông này là gì, cô chỉ nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đáy mắt hắn có phần căng thẳng
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cứu Gia Di ra khỏi vùng lầy trong đáy mắt hắn.
Phía sau là vách tường, phía trước là Diêu Tử Chính, hắn không có chút ý muốn lui về sau.
Là Kinh Kỷ Nhân điện tới: “Bà nội cô lại chạy đi đâu?”
Diêu Tử Chính bình tĩnh phà hơi thở ngay trên môi cô, cô không nói được lời nào.
Ngón tay thon dài lặng yên không tiếng động nhận lấy điện thoại trong tay cô
Tư Gia Di nhìn thấy đôi môi mỏng kia hé mở trong gang tấc, tiếp theo, một giọng nói rét lạnh vang lên: “Cô ấy đang ở bên tôi.”
***
Diêu Tử Chính đưa cô về nhà.
Tư Gia Di nhìn hắn từ trong gương chiếu hậu, đoạn đối thoại ở hẻm, dường như đã bị hắn quẳng ra sau đầu. Hắn bình tĩnh tới mức khiến người ta. . . . . . Sợ hãi.
Xe mới vừa dừng hẳn tại nhà trọ cô, Tư Gia Di lập tức xuống xe, nhìn xe dần đi mất, cô bước vào trong, cởi giày cao gót, mệt đến bất động, trái tim rã rời.
Ngồi trên nền nhà ngay phía sau cửa, nghĩ tới nghĩ lui, cô bấm số điện thoại của Diêu Tử Chính.
Vang một tiếng hắn liền bắt máy.
“Tôi quên mất phải trả lời câu hỏi của anh.”
“. . . . . .”
“Tôi chỉ muốn làm tình nhân của anh, theo như cái gọi là nhu cầu kia . . . mà không phải là người yêu.”
Diêu Tử Chính như đang cười.
Sau đó chuông cửa nhà trọ liền vang lên.
Tư Gia Di một bên chờ câu trả lời của hắn, một bên theo quán tính đứng dậy mở cửa.
Lòng không yên, mắt chứng kiến thấy người bên ngoài khiến cô kinh ngạc.
“Anh, anh làm sao . . . . .”
Tư Gia Di không biết mình đang nói cái gì.
Cô thấy hắn dời điện thoại di động ra khỏi tai mình, dập máy.
“Tôi tới. . . . . . Theo như nhu cầu. . . . . .”
Diêu Tử Chính chợt tiến lên, vững vàng giữ chặt má cô, cúi người hôn cô.