Bạn đang đọc Bẫy Rập – Chương 49
Zero: 【 Các cậu muốn uống gì? Hình ảnh.
jpg @tất cả các thành viên】Quách Nguyên Châu mở hình ảnh, nhìn thấy một danh sách trà sữa, lúc trước là ai nói không có hứng thú với cửa hàng này, quay đầu xin nghỉ học để mua trà sữa nhưng không mang theo cậu ta!Root: 【Cảm ơn lão đại, mình muốn trân châu caramel.
】Quách Nguyên Châu vừa nhìn, vội vàng đuổi theo.
Oday: 【Cảm ơn lão đại, mình muốn một ly nhiều nho và một ly sữa nướng than đông lạnh!】Sáng sớm Tô Vãn đã ra ngoài, đứng xếp hàng dài ở quán trà sữa, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, trả lời một câu đã biết, đang chuẩn bị buông điện thoại di động xuống thì nhìn thấy Quách Nguyên Châu gửi tin nhắn tới.
Oday: 【Lão đại, cậu có biết ai đã đến phòng học không?Chu Đảo! Lão Triệu đi ra ngoài nói với anh ta vài câu, tiết học này biến thành anh ta lên lớp! 】Oday: 【Cậu có muốn trở về không? 】Tô Vãn nhướng mày, Chu Đảo đến dạy sinh viên năm nhất?Còn chưa trả lời tin tức, Quách Nguyên Châu bên kia lại chụp lén một tấm ảnh gửi tới.
Oday: 【Chính là anh ta! 】Bởi vì là chụp lén nên ảnh chụp không được chụp đặc biệt rõ ràng, nhưng mặc dù vậy Tô Vãn vẫn nhận ra người này là người lúc trước xuất hiện ở căn cứ, cô từng cho rằng anh ta là nhân viên của căn cứ.
Tô Vãn suy nghĩ một chút, trả lời: 【Không vội, sau này có cơ hội thì gặp.
】Cô không cho rằng Chu Đảo chỉ đơn thuần đến để đứng lớp cho Triệu lão sư.
Thu hồi điện thoại di động, Tô Vãn chuyên tâm xếp hàng, chuẩn bị mua trà sữa.
Lúc này mới buổi sáng, cô đến không muộn nhưng quán trà sữa đã chật kín người.
Một giờ trôi qua, đội ngũ xếp hàng mới bớt đi một nửa, có người hai tay mang theo đủ loại hương vị trà sữa, có lẽ là mua thay.
Đến lượt Tô Vãn thì đã qua một tiếng rưỡi, cô gọi hai ly vị hoa cam, lại gọi thêm ba ly nữa, lúc này mới từ ngoài trường trở về.
Thời điểm đi đến tòa nhà dạy học của khoa mỹ thuật, vừa vặn tan học, Tô Vãn gửi tin nhắn cho hai người Quách Nguyên Châu, bảo bọn họ tới lấy trà sữa.
“Lão đại, không phải chứ, vì muốn uống trà sữa nên cậu xin nghỉ?” Quách Nguyên Châu một bên nhận lấy, một bên bắt đầu ba ba ba nói.
“Uống của cậu đi, trà sữa cũng không bịt được miệng cậu.
” La Tử Minh xem như hiểu rõ một chút tình huống.
Năm đó Chu Đảo là thần tượng và mục tiêu của Tô Vãn, đáng tiếc đối phương mất tích lâu như vậy, đêm qua lại tiếp xúc gần gũi, cho dù là ai thì tâm tình cũng sẽ không bình tĩnh.
“Vậy tiết học tiếp theo cậu có đi không?” Quách Nguyên Châu hỏi câu thứ hai, đã giải quyết xong một ly.
“Đi.
” Tô Vãn quay đầu đi về phía khoa Văn học.
“Mình cũng đi đây.
” La Tử Minh và bọn họ không giống nhau.
“Chờ mình.
” Quách Nguyên Châu đem ly trà sữa đã uống sạch ném vào thùng rác, hướng Tô Vãn hô.
Thời điểm hai người đi tới lớp học, Tô Vãn trực tiếp đi về phía Phong Dương ở hàng cuối cùng, thuận tiện đặt trà sữa trong tay lên mặt bàn của anh: “Mời cậu uống.
”Phong Dương giương mắt nhìn thấy hình ảnh mình đăng ngày hôm qua đã trở thành vật thật, lập tức nhớ tới mình còn chưa chặn Tô Vãn.
Tô Vãn nói xong thì tự mình ngồi xuống, một ly khác đặt ở trong tầm tay.
Cô tựa vào ghế, thấy Phong Dương vẫn bất động nửa ngày liền nói: “Mời cậu uống một ly trà sữa mà thôi, không phải nói là bạn bè sao?”Cô đã nói như vậy, Phong Dương cũng không thể không nhận.
“Ngày hôm qua, cám ơn.
” Phong Dương nghiêng đầu nhìn lại, nghiêm túc nói.
Mặc dù ban đầu hai người quen biết với nhau trong hoàn cảnh không thoải mái, nhưng rốt cuộc đối phương cũng không làm gì, thậm chí còn giúp anh vài lần.
Tô Vãn Ừm một tiếng, trong giọng nói mang theo lười biếng nhàn nhạt.
Hôm nay đến sớm, còn cách giờ lên lớp một khoảng thời gian, Tô Vãn liền lấy sách ra, gối đầu lên trên ngủ, nhưng mà lần này trước khi đi ngủ cô nói với Phong Dương một tiếng: “Lão sư tới thì gọi tôi một chút.
”Phong Dương nghe thấy thì nhớ tới tuần trước anh đã từng dùng bút chạm vào cánh tay cô muốn nhắc nhở, chẳng qua là do cô không phát hiện ra.
Lúc này ngủ cũng chỉ có thể là chợp mắt, trái phải chừng mười phút.
Trong lúc đó Tống Nhã Chân cũng đến tìm Phong Dương, mang theo cùng một loại trà sữa.
Cô ta mang theo trà sữa hoa cam tới, nhìn thấy Phong Dương và bàn bên cạnh mỗi người một ly, đầu tiên là ngẩn người, sau đó làm như không có việc gì mà mang trà sữa của mình đến, muốn đặt ở trên bàn anh.
Nhưng mà rất nhanh đã bị Phong Dương dùng tay ngăn trở.
“Sáng nay tôi đã đặc biệt xếp hàng đi mua.
” Tống Nhã Chân đem si mê trong mắt mình che dấu rất tốt, cô ta quá thích Phong Dương, người có diện mạo phù hợp với thẩm mỹ của cô ta chỉ có một mình anh.
“Cám ơn, không cần.
” Thời điểm Phong Dương nói chuyện, khuôn mặt mang theo băng sương hiếm thấy, anh đã thêm bạn tốt với Tống Nhã Chân, nhưng nhớ rõ đã chặn người lại, chỉ có mình bạn cùng phòng và Tô Vãn là chưa chặn.
“Dù sao tôi cũng đã mua, tùy cậu xử lý.
” Tống Nhã Chân nhún nhún vai, cố gắng mang theo tiêu sái nói, dù sao cô ta cũng không giống những người chỉ biết lì lợm la liếm.
Giọng nói của Tống Nhã Chân không có áp chế, có chút lớn nên trực tiếp đánh thức Tô Vãn.
.