Bẫy Rập

Chương 4


Bạn đang đọc Bẫy Rập – Chương 4


Từ trước đến nay Tô Vãn đều thích đi nhà ăn số hai, rất ít khi đến bên này, đây là lần đầu tiên cô đến nhà ăn này.

Đi theo Phong Dương lên tầng hai, nhìn anh xếp hàng ở một cửa sổ, Tô Vãn xếp hàng phía sau cách ba người.

Hiển nhiên là Phong Dương không phát hiện có người vẫn luôn đứng sau lưng nhìn mình, trên thực tế mọi người xung quanh đều không tự chủ được đánh giá anh, thỉnh thoảng ánh mắt của cả nam lẫn nữ đều len lén ngắm nhìn trên mặt anh.

Mới một hồi như vậy mà Tô Vãn đã phát hiện nữ sinh phía trước bên phải mượn động tác vén tóc nhìn về phía Phong Dương, thỉnh thoảng nữ sinh phía trước còn quay đầu nói chuyện với bạn mình, nhưng ánh mắt lại bay về phía anh.

Phong Dương vẫn cúi đầu nhìn đĩa của mình, tay kia cầm thẻ trường học, tấm thẻ màu lam nhạt trên tay anh đều có vẻ đẹp hơn bình thường một chút.

“Dì, con muốn cái này và! Cái kia.


” Anh đưa đĩa cho dì lấy đồ ăn ở cửa sổ, lại đưa tay chỉ hai món ăn.

Tô Vãn đứng cách anh khoảng ba người, nhà ăn lại ồn ào nên nghe không rõ Phong Dương đang nói cái gì, chỉ cảm thấy giọng nói của anh trong suốt dễ nghe, vô cùng hợp khẩu vị của mình.

Tô Vãn một tay cầm đĩa, lòng bàn tay kẹp thẻ trường học, tay kia đặt trong túi áo, từng chút từng chút ấn nút Switch, ánh mắt quang minh chính đại rơi vào trên gáy trắng nõn của Phong Dương.

—Một lớp da mỏng trắng ngà tỏa ra ánh sáng tinh tế, bọc đốt sống sau hơi nhô ra khi chủ nhân cúi đầu.

Tô Vãn bất động thanh sắc ấn nút Switch trong túi, ánh mắt không ngừng kéo dài theo gáy anh, cũng ý đồ nhìn về phía trước, đợi đến khi Phong Dương xoay người cô mới có thể liếc nhìn cổ trước của anh.

Phong Dương tìm được một chỗ ở cách đó không xa ngồi xuống, vừa lúc đối mặt với bên này.

Anh cầm một cái thìa, cũng không dùng đũa, ngồi ở đó cúi đầu chậm rãi ăn.

Ánh mắt Tô Vãn dừng ở yết hầu của anh, công khai nhìn thẳng.

Có lẽ là xem đến mê mẩn, Tô Vãn di chuyển về phía trước theo đội ngũ, cũng không phát hiện phía trước cô đã không còn người.

Dì nấu ăn một tay chống thắt lưng, một tay cầm thìa gõ đĩa: “Bạn học, cháu muốn món gì?” Lúc này Tô Vãn mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ: “! “ Món thịt nhiều dầu mỡ và rau xanh trộn với nước canh, bình thường loại thức ăn này cô tuyệt đối không đụng vào.

Tô Vãn chỉ có thể tùy ý gọi hai món ăn, quẹt thẻ trường xong, xoay người đã phát hiện một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đang ngồi ở phía đối diện Phong Dương.

Từ cách ăn mặc mà xem, hẳn là một nữ sinh khác, cũng không phải là nữ sinh vừa mới lên lớp cùng anh.


Nhanh như vậy đã có người khác?Tô Vãn bưng một mâm cơm không hợp khẩu vị đứng ở gần, xung quanh có nhiều người đang tìm chỗ ngồi, cô đứng ở đây không nhúc nhích cũng không rõ ràng như vậy.

Không biết nữ sinh kia đang nói cái gì, Tô Vãn chỉ có thể nhìn thấy hai lỗ tai của nữ sinh đều đỏ thấu, giống như cô ấy đang nói cái gì đó với Phong Dương, sau đó Phong Dương buông cái thìa trong tay xuống, chậm rãi lắc đầu, nói một câu.

Nhìn khẩu hình giống như là nói một tiếng xin lỗi.

Nữ sinh bỗng nhiên đứng lên, động tác có chút lớn, mắt đỏ rời đi, thức ăn trong tay “ầm ầm” một tiếng, toàn bộ đều rơi sạch sẽ xuống đất.

Tô Vãn híp mắt như có điều suy nghĩ.

Đây là tỏ tình thất bại sao? Dường như Phong Dương không bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục ngồi tại chỗ ăn cơm.

Tô Vãn cúi đầu nhìn thoáng qua cái đĩa trên tay mình, trực tiếp đi về phía chiếc bàn Phong Dương đang ngồi.

Cô đặt đĩa đối diện với anh, kéo ghế ra hỏi: “Có ai ngồi không?” Nhìn gần Tô Vãn mới phát hiện ở giữa môi dưới của anh có một nốt ruồi nhỏ màu sáng, lại thêm vài phần dục khí.


Phong Dương nghe thấy có người nói chuyện, giương mắt đang muốn gật đầu, liền phát hiện đối phương đã ngồi xuống, cũng không có ý định nói chuyện với anh nữa, anh ngẩn người nhìn lướt qua Tô Vãn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình.

Tô Vãn thoải mái ngồi xuống, cũng không nói chuyện với anh, giống như đơn thuần tìm được chỗ trống thì ngồi xuống ăn cơm.

Không thể không nói đồ ăn ở nhà ăn số sáu vô cùng không hợp khẩu vị, ít nhất ở trong mắt Tô Vãn chính là như thế, cô không thích loại thức ăn này, cái gì cũng trộn lẫn với nhau.

Người đối diện ngược lại hoàn toàn không để ý loại thức ăn này, chậm rãi ăn, điện thoại di động đặt trên mặt bàn cũng không nhúc nhích, hoàn toàn bất đồng với người xung quanh thường xuyên cầm điện thoại lên nhìn một cái.

Cầm đũa chọn thức ăn dầu mỡ trên đĩa một hồi, Tô Vãn không còn một chút khẩu vị, cô nửa tựa vào lưng ghế, ánh mắt dừng thẳng trên mặt và môi người đối diện, không kiêng nể gì mà đánh giá.

Người đối diện cũng phát hiện cô đang nhìn mình, buông thìa xuống, giương mắt hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.