Bạn đang đọc Bẫy Rập – Chương 38
“Thứ bảy này khởi hành trở về.
” La Tử Minh nhướng mày, “Bọn mình hẹn chủ nhật cùng nhau ăn cơm.
”Quách Nguyên Châu còn đang điên cuồng gấp gáp làm bài tập ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt thức đêm mang theo tơ máu đỏ: “Fuck, vì sao cậu lại hẹn nữ sinh?”Cậu không chủ động hẹn người ta, chẳng lẽ còn chờ con gái nhà người ta chủ động hẹn cậu?” La Tử Minh lắc đầu, “Đương nhiên nếu cậu có bộ dạng giống như Phong Dương, vậy thì còn có khả năng.
”Tô Vãn nghe La Tử Minh nói, ngón tay còn đang vuốt xem vòng bạn bè đột nhiên dừng một chút! !.
Thời điểm trở về, sinh viên khoa mỹ thuật vẫn ngồi xe buýt trở về như cũ.
Chẳng qua lần này thiếu đi cảm giác mới mẻ, cơ bản dọc theo đường đi mọi người đều đang ngủ.
Bởi vì có bạn cùng phòng đi cùng, từ đầu đến cuối Phong Dương đều ngồi cùng Hứa Chiếu, ngăn cản lời mời của các nữ sinh khác.
“Muốn uống thuốc say xe không?” Tống Nhã Chân thấy Phong Dương vẫn dựa vào cửa sổ, nhân lúc xe buýt đi vào trạm xăng, mua một hộp thuốc say xe ở cửa hàng tiện lợi.
“Không cần, cám ơn.
” Phong Dương ngước mắt cự tuyệt, anh cũng không say xe.
“Nếu như không thoải mái thì nhớ nói với lão sư một tiếng, ngồi ở phía trước sẽ tốt hơn một chút.
” Giọng điệu của Tống Nhã Chân chậm lại.
“Phong Dương không say xe.
” Hứa Chiếu ở bên cạnh nói, “Cậu ngồi xuống đi, lập tức phải lên cao tốc rồi.
”Tống Nhã Chân thấy Phong Dương nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, mà chỉ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cắn răng ngồi xuống.
Thấy cuối cùng cô ta cũng trở về trở ngồi, Hứa Chiếu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Phong Dương, thấp giọng nói: “Gần đây hình như cô ấy chủ động không ít.
”Nhưng mà cũng đã gần một năm, Phong Dương đối với người ta lễ phép khách khí là một chuyện, nhưng cũng không thấy ai thổ lộ thành công.
“Ngoài trường có một nhà hàng muốn mời người vẽ một bức bích họa trong nhà, một mình mình làm không được.
”Hứa Chiếu nhớ tới, liền hỏi Phong Dương, “Cậu có muốn đi cùng không?””Khi nào?””Chờ chúng ta trở về, hẳn là nhà hàng đã trang trí không sai biệt lắm, đến lúc đó trực tiếp đi qua là được.
””Có thể.
””Mình đưa wechat của ông chủ cho cậu, cậu thêm một chút.
”Phong Dương lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn của Hứa Chiếu, thêm wechat của ông chủ.
Thời điểm anh vào phần ghi chú, thuận tiện chặn vòng bạn bè hai bên, đối với khách hàng làm việc bình thường, anh sẽ cố ý lựa chọn xem ai chỉ có thể nhìn thấy tin tức.
Sau khi Phong Dương rời khỏi, nhìn thấy Tô Vãn like bài viết của mình, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa chặn cô.
Anh mở vòng bạn bè của mình ra, đối phương chỉ là like, cũng không có để lại bình luận.
Đầu ngón tay Phong Dương rơi trên ảnh đại diện Tô Vãn, chuẩn bị chặn cô lại để hai người chỉ có thể nhắn tin cho nhau, nhưng lại không cẩn thận mở vòng bạn bè của cô ra.
Sau khi click vào, anh cũng không có rời khỏi mà lướt xem.
So với mình, bài đăng trên vòng bạn bè của Tô Vãn càng ít, hơn nữa phần lớn là chuyển tiếp, anh click vào xem cũng không hiểu, tất cả đều là nói về mã số.
Ba tháng gần đây chỉ có một bài đăng trên vòng bạn bè, mà Phong Dương cũng không hiểu bài đăng đó, chỉ có một chữ cái: Ф.
Phong Dương suy nghĩ một hồi, rốt cục nhớ tới chữ cái này cũng có thể biểu đạt cho số 0,618, trong mỹ thuật đại biểu cho tỷ lệ vàng.
“Mình đã nói với ông chủ, ông ấy nói đã thêm bạn tốt với cậu, cậu nhìn xem một chút.
” Hứa Chiếu bên cạnh quay đầu nói.
Phong Dương rời khỏi, vào phần tin nhắn thấy ông chủ đang gửi lời chào hỏi với mình, sau khi thương lượng nội dung trên bức bích họa, anh liền đem chuyện chặn Tô Vãn bỏ lại phía sau đầu! !.
Đến thứ bảy một nhóm sinh viên của khoa mỹ thuật trở về, Tô Vãn cố ý đợi đến chủ nhật mới chủ động nhắn tin với Phong Dương, hỏi anh có muốn cùng nhau ăn cơm hay không.
Phong Dương không nhìn thấy tin nhắn nên chủ nhật liền cùng Hứa Chiếu đến nhà hàng ngoài trường, chuẩn bị nội dung cho bức bích họa.
Bức bích họa cao hai mét dài ba mét năm, chủ nhà hàng hy vọng khách hàng sẽ bị thu hút bởi các bức họa ngay khi bọn họ vừa bước vào cửa.
Thời gian làm việc tương đối gấp gáp, thứ năm tuần sau nhà hàng sẽ mở cửa, bọn họ mất cả buổi sáng mới xác định xong nội dung, sau đó thay quần áo bắt đầu vẽ bích họa.
Hứa Chiếu và Phong Dương mỗi người phụ trách một nửa, vẽ đến tối, cũng chỉ mới vẽ xong được một góc mà thôi.
“Bạn gái của mình tới đây.
” Hứa Chiếu cởi quần áo và mũ ra, nhìn về phía cửa phòng ăn, “Phong Dương, cậu nhớ về sớm một chút.
”Phong Dương gật đầu, từ trên thang đi xuống, anh cởi mũ dính đầy bột màu ra, sau khi cởi lớp quần áo bên ngoài ra, trước khi rời đi mới cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn mà Tô Vãn gửi tới.
Người phiền phức: 【 Thứ năm có muốn ăn tối cùng nhau không? 】Phong Dương một tay cầm quần áo bẩn, tay kia cầm điện thoại di động, sau khi ném quần áo bẩn vào thùng rác, an tính dựa vào tường, rũ mắt nhìn tin nhắn mà Tô Vãn gửi tới vào buổi sáng một lần nữa.
Anh trả lời: “Vì sao?”Đại khái qua vài phút sau, đợi sau khi Phong Dương đã đi vào trong trường mới nhận được tin nhắn của Tô Vãn.
“Chỉ là bạn bè cùng nhau ăn cơm.
”Bạn bè?Phong Dương cầm điện thoại di động, xuyên qua vỉa hè đi tới cổng trường, lúc này mới nhìn về phía chữ trên màn hình.
Tô Vãn ngồi trên ghế máy tính số 27 ở đường Đông Viện, rất nhanh đã nhận được tin nhắn của Phong Dương, tin nhắn gửi tới không sai một chữ với những lời cô vừa nhắn.
—-Chỉ là bạn bè cùng nhau ăn cơm.
Tô Vãn buông điện thoại xuống, ngửa ra sau, dường như nhớ tới chuyện thú vị gì đó, trong mắt hiện lên hứng thú nồng đậm.
“Đưa cho mình phiếu giảm giá của nhà hàng kia.
” Tô Vãn đứng dậy nói với La Tử Minh.
“Cậu muốn cái này làm gì?” La Tử Minh sửng sốt, “Mình đã nói sẽ cho Tiểu Khiết và bạn của cô ấy.
””Mình muốn hai tấm phiếu đó.
”La Tử Minh vừa lấy ra hai tấm phiếu từ trong túi cho Tô Vãn, vừa hỏi: “Lão đại, cậu thiếu chút tiền này sao?”Tô Vãn nhận lấy phiếu giảm giá, trên đó viết Khai trương bán hàng đại hạ giá, cô ngước mắt lên: “Không thiếu tiền, thiếu cớ.
”.