Bạn đang đọc Bẫy Rập – Chương 22
“Vâng.
” Tô Vãn lấy tay chống mép bàn, ghế di chuyển về phía sau nhường ra không gian, cô đứng dậy, “Lão sư, em có việc đi trước.
”Ngoài việc đồng ý, lão sư còn có thể nói cái gì.
La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu bên cạnh liếc Tô Vãn một cái, tốc độ xuống tay cũng đang tăng nhanh.
Tô Vãn ném cặp sách lên lưng, nhanh chóng xuống lầu, trực tiếp đi về phía khoa mỹ thuật.
Cô nhớ rõ lịch học của Phong Dương, thời gian cũng coi như tốt, chờ cô đi ra ngoài lớp học, hẳn là vừa vặn tan học.
Đúng như Tô Vãn dự đoán, cô vừa đến cửa lớp học, tiếng chuông của khoa mỹ thuật đã lập tức vang lên.
Mọi người trong lớp học đều thu dọn dụng cụ vẽ tranh cùng thuốc màu, Tô Vãn nhìn qua cửa sổ, Phong Dương không nhúc nhích, bên cạnh anh là lão sư đang đứng, giống như đang bình luận về bức tranh gì đó, từ biểu tình thì có vẻ tương đối hài lòng.
Lão sư còn đang nói chuyện, nhưng dường như Phong Dương nhận ra ánh mắt quen thuộc, rất nhanh đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Vãn đối diện với ánh mắt của anh, nửa điểm cũng không có ý tứ muốn dời đi, cuối cùng là Phong Dương chủ động dời tầm mắt đặt lại trên bức tranh của mình.
“Hoạt động đi đến Định Thành, phải cố gắng nắm chắc.
”Trước khi lão sư rời đi còn cố ý dặn dò Phong Dương, “Lão sư không ở bên cạnh, có việc thì nói cho Vương lão sư là được.
”Thời điểm lão sư rời đi, gần như những người trong phòng học cũng đã rời đi hết.
Phong Dương thu dọn xong bột màu đi ra, đứng ở ngoài cửa, cách Tô Vãn hai mét, lạnh nhạt hỏi: “Xin hỏi có việc gì không?”—–Lịch sự lại xa cách.
Tô Vãn cũng không để ý, cô khoanh tay đứng tại chỗ, không tiến lên: “Đến xem cậu.
”Quen thuộc đến đương nhiên.
Dường như Phong Dương không hiểu được thói quen lời nói của cô, chỉ hỏi một câu: “Bây giờ xem xong rồi?”Tô Vãn không trả lời anh, ánh mắt dừng lại ngón tay đang nắm dụng cụ vẽ của anh: “Đầu ngón tay có dính màu.
”Ngón tay của Phong Dương bị cô nhìn chằm chằm, không hiểu sao lại có ảo giác muốn thiêu đốt, anh không dấu vết di chuyển tay về phía sau: “Tôi biết.
””Trong khoảng thời gian này tôi không ở trường.
” Tô Vãn đột nhiên nói.
Phong Dương im lặng nhìn về phía cô, lúc này một đôi mắt đào hoa mờ mịt đa tình lại có vẻ đặc biệt lạnh nhạt.
“Đừng thường xuyên cười với người khác.
” Tô Vãn nói xong lại bổ sung một câu, “Khó coi.
”Phong Dương: “! ” Cô đến đây chỉ để nói chuyện này?Sự thật chứng minh, quả thật Tô Vãn đến chuyến này chỉ để nói mấy câu này, không đợi Phong Dương phản ứng lại, cô đã biến mất ở hành lang! !.
Tô Vãn vừa đi tới đường chính trong khuôn viên trường đã nhìn thấy Quách Nguyên Châu cùng La Tử Minh đang kề vai sát cánh đi tới trước mặt.
“Lão đại? Cậu đi đâu vậy?” Quách Nguyên Châu thấy cô trước tiên, phất tay hô.
“Có chút việc.
” Tô Vãn vuốt nút bấm Switch trong túi, thản nhiên nói.
“Cùng nhau ra ngoài ăn đi, ngày mai phải đi, không biết bao lâu mới có thể trở về.
” Quách Nguyên Châu còn chưa rời khỏi trường học đã bắt đầu nhớ thương các loại đồ ăn vặt ở cổng trường.
Ba người song song đi, La Tử Minh đặc biệt dựa vào Quách Nguyên Châu, ngăn cách với Tô Vãn.
Loại biểu tình này của Tô Vãn, rất nhiều năm trước đã xuất hiện qua, khi đó bọn họ chỉ mới bắt đầu lên cao trung.
Khi đó bên cạnh nhà La Tử Minh có một tổ mèo con, bởi vì mẹ La dị ứng với lông động vật, mỗi ngày sau giờ học cậu ta chỉ có thể đến nhà hàng xóm xem cho thỏa ánh mắt.
Kết quả có một lần bị Tô Vãn đụng phải, vừa lúc hàng xóm đã cho gần hết mèo con, chỉ còn lại có một con.
Là một con mèo có đôi mắt màu xanh nước biếc ướt sũng, toàn thân tuyết trắng, sở dĩ bị để lại là bởi vì hàng xóm luyến tiếc.
Khi đó bọn họ đã bắt đầu học lập trình, vốn định đến nhà Tô Vãn nhưng về sau không biết vì sao lại biến thành ở nhà La Tử Minh.
Vừa đến nhà mình, La Tử Minh đã mất hồn mất vía muốn đi tìm mèo con chơi, Tô Vãn luôn lạnh mặt đi cùng cậu ta.
Sau đó La Tử Minh không theo kịp chuyện lập trình, có đôi khi ngứa ngáy chỉ có thể cầu xin Tô Vãn giúp cậu ta đem đồ chơi chọc mèo mà mình mua đưa qua, tự mình tiếp tục học tập.
Không quá một tháng, hàng xóm chủ động đưa mèo con cho Tô Vãn, lý do là con mèo nhỏ này chỉ hôn một mình cô.
Đến bây giờ La Tử Minh còn nhớ rõ lúc hàng xóm gõ cửa nhà cậu ta, nhờ chính mình đưa mèo con cho Tô Vãn, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Con mèo nhỏ này bị chiều hư, bình thường bá đạo lại yếu đuối, chỉ có lúc Tô Vãn đến mới an tĩnh lại.
”Nếu không phải sau này được nhìn thấy loại cười này của Tô Vãn, có lẽ cậu ta thật sự tin lời của hàng xóm.
Vừa rồi vẻ mặt khi nói chuyện của Tô Vãn giống như trước kia khi cô tìm cớ đến nhà cậu ta luyện lập trình, rõ ràng chỉ là vì lừa gạt mèo.
Phần lớn mọi người làm việc không nhất thiết phải có mục đích, nhưng mỗi một câu nói của Tô Vãn đều mang theo kế hoạch.
Ba người ngồi xuống một nhà hàng, Quách Nguyên Châu đi gọi đồ ăn.
La Tử Minh cầm lấy chén, giương mắt giống như lơ đãng hỏi: “Vừa rồi cậu đi tìm Phong Dương?”Tô Vãn khẽ nhướng mày, bên môi treo lên một nụ cười, trong mắt tràn ngập hứng thú nhưng cũng không nói lời nào.
.