Bạn đang đọc Bẫy Rập – Chương 20
Mười người này cũng không phải trực tiếp đi qua căn cứ mà còn phải trải qua một trận thi đấu trực tuyến toàn quốc, cuối cùng mới chọn ra mười người.
Vừa mới chọn ra, mười người này lại tiếp tục tham gia thi đấu toàn quốc, thời gian thi đấu một tiếng rưỡi, so với đề thi mà lão sư của Đại học A đưa ra trước đó chỉ khó không dễ.
Cuối cùng Đại học A được chọn năm người, năm nhất trực tiếp chiếm được hai chỗ, lập tức chấn động toàn bộ khoa.
La Tử Minh nhìn người trong khoa nghị luận, không khỏi cảm thán: “Sớm biết vậy năm đó mình đã ở lại một năm.
“Hai người năm nhất nổi bật cường thịnh, cũng không ai nhớ tới còn có La Tử Minh vì năm hai mà giành vinh quang.
Người bên nước M cũng đang gấp gáp, sau khi tiến vào căn cứ, bọn họ cơ bản không có thời gian tiến hành huấn luyện, bởi vậy tất cả các tiết học của năm người này đều bị đình chỉ để tham gia huấn luyện đặc biệt.
Học viện bên kia ra mặt, để cho Nhậm lão sư dẫn dắt bọn họ.
Các môn học bắt buộc đều bị đình chỉ, đương nhiên các môn tự chọn bọn họ cũng không thể tham gia.
Trong lúc huấn luyện, Tô Vãn rũ mắt nhìn điện thoại di động của mình, cô đã thêm số điện thoại di động của Phong Dương trong danh bạ, là do có người tiết lộ số điện thoại của anh ở trên mạng.
Tô Vãn lưu xong thì xóa số điện thoại mà những người trên mạng lộ ra, thuận tiện trồng một con ngựa gỗ nhỏ trên diễn đàn, chỉ cần truy xuất được cùng một số thì lập tức xóa.
Một tay cô chống lên mặt bàn, một tay xoay điện thoại di động, cuối cùng vẫn không gọi điện thoại cho Phong Dương.
“Làm xong rồi?” Lão sư tuần tra đi đến bên cạnh Tô Vãn hỏi.
“Vâng.
” Tô Vãn thu hồi điện thoại di động, ngẩng đầu nói.
“Vậy đi vào ngân hàng câu hỏi để luyện một chút cảm giác tay.
” Lão sư kiến nghị! !.
Không biết có phải là bởi vì thứ bảy này triển lãm tranh Vân Sơn sẽ diễn ra hay không, trước khi lên lớp Phong Dương đi vào phòng học, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm Tô Vãn.
Anh đi tới hàng cuối cùng trong lớp ngồi xuống, mãi cho đến vào lớp cũng không thấy bóng dáng Tô Vãn, không riêng gì cô mà nam sinh từ trước đến nay cùng cô đi học cũng không đến, nhưng dường như lão sư cũng không phát hiện.
Cho nên ! Là trốn học sao?Thứ bảy, Phong Dương chuẩn bị đi triển lãm tranh Vân Sơn.
Đi triển lãm tranh cần trang phục chính thức, Hứa Chiếu cố ý giới thiệu một cửa hàng âu phục cho anh, thứ sáu quần áo mới đến tay.
Trước khi rời đi, bạn cùng phòng đồng loạt nhìn về phía anh.
Thạch Hoành Dư: Cậu tuyệt đối là nhãi con chói mắt nhất triển lãm tranh.
Hứa Chiếu: “Đi tốt, lôi kéo làm quen với nhiều lão địa hơn, trở về nhớ chia sẻ cảm xúc với bọn mình.
”Phong Dương gọi xe đi đến nơi diễn ra triển lãm, vừa xuống xe đi tới cửa đã nhìn thấy viện trưởng.
Hai người đi đến gần, dường như không có cơ hội tránh né, Phong Dương hô một tiếng viện trưởng.
Đầu tiên ánh mắt của Trương Lan Binh rơi vào trên mặt anh, lại nhìn thoáng qua thiệp mời trong tay anh: “Đại học A?”Phong Dương gật đầu.
“Cùng nhau đi vào đi.
” Viện trưởng cười nói, “Tôi còn tưởng rằng đại học A chỉ có tôi và Diệp lão sư đến.
”Vừa nói chuyện, Diệp Nga lão sư đã từ phía sau đi tới: “Viện trưởng … A, Phong Dương, sao cậu cũng tới đây?””Chào Diệp lão sư.
” Phong Dương gật đầu với Diệp Nga.
“Ha ha ha, tôi cũng không nghĩ tới khoa của chúng ta cũng có sinh viên tới.
” Trương Lan Binh gọi hai người cùng đi vào.
“Phong Dương, em đã báo danh cho hoạt động thực tế bên kia chưa?” Đối với sinh viên Diệp Nga càng hiểu rõ hơn, cô ấy dạy một môn học như lớp của Phong Dương.
“Còn chưa báo.
”Viện trưởng Trương quay đầu lại nhìn anh: “Sao không báo, hoạt động thực tế lần này rất có ích.
”Diệp lão sư bên cạnh cũng khuyên: “Bây giờ em mau báo, sáng mai sẽ hết hạn.
”Dưới sự vây xem của viện trưởng và lão sư, Phong Dương không thể không đứng ở lối vào triển lãm tranh, lấy điện thoại di động ra báo danh.
“Đây là đang làm gì vậy?” Có họa sĩ quen biết viện trưởng tiến vào hỏi.
“Sinh viên của chúng tôi đang nộp đơn đăng ký hoạt động.
” Trương Lan Binh thấy Phong Dương đã chuẩn bị xong, liền giới thiệu anh cho người đối diện.
“Phong Dương … Hình như tôi đã nghe tên của cậu ở đâu đó.
” Họa sĩ đối diện suy nghĩ một chút, “Bức Ánh mặt trời là do cậu vẽ?”Bức tranh ông ấy nói là bức tranh mà năm nhất khi nhập học Phong Dương đã vẽ khi tham gia cuộc thi.
“Đúng vậy.
” Phong Dương biết họa sĩ đối diện là ai, không ngờ ông ấy có thể nhớ được bức tranh của mình.
“Vẽ rất có ý tứ.
”Đoàn người chậm rãi đi vào trong, người càng ngày càng nhiều.
Phong Dương tùy ý quay đầu cũng có thể nhìn thấy một họa sĩ nổi tiếng, những người này đi ra ngoài, không ai không được người theo đuổi.
Mọi người hoặc là âu phục giày da hoặc lễ phục nhẹ nhàng, mặc dù như vậy nhưng ở trong đám người Phong Dương vẫn đặc biệt chói mắt, dường như anh đứng ở đó cũng có thể phát sáng, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được bị hấp dẫn qua.
Thấy đám người Diệp Nga và Trương Lan Binh đứng chung quanh anh, không ít người cho rằng Phong Dương là tân quý trong giới hội họa, đều đang lén thảo luận vị này có lai lịch gì.
.