Bẫy Rập

Chương 13


Bạn đang đọc Bẫy Rập – Chương 13


La Tử Minh học cao hơn bọn họ một lớp, cấu hình máy tính trong phòng máy đã không còn đủ để cho bọn họ lên lớp, trực tiếp mang theo máy tính của mình đi học, giảng viên đứng trên bục giảng, cậu ta thì ở phía dưới nói chuyện phiếm với đám người Tô Vãn.

Zero: Ngoại trừ chân vịt nướng thì còn cái gì?Oday: Hải sản, tất cả đều ngon.

Root: Lão đại, cậu đói sao?La Tử Minh có chút kỳ quái, thường ngày Tô Vãn rất kén chọn ăn uống, mặc dù đi theo Nguyên Châu đến phố ăn vặt nhưng cũng không thấy cô ăn qua mấy thứ này.

Zero: Có lẽ.

Ngay cả loại từ mơ hồ này cũng đã nói, xem ra là thật sự đói bụng, La Tử Minh vuốt cằm nghĩ! !.

Hơn ba giờ chiều, phố ăn vặt đã bắt đầu có đông người, ba người Tô Vãn đứng trước một cái xe đẩy bán chân vịt nướng.

“Mùi có thơm không?” Quách Nguyên Châu đứng ở bên cạnh, nước miếng đều sắp chảy ra.

Ông chủ đeo găng tay phết mật ong lên một hàng chân vịt, lửa than phía dưới lập tức nướng chín mật ong, thấm vào mấy vết cắt trên chân vịt, có mấy chỗ da vịt bị nướng đến đến hơi cháy, dầu bị chảy ra nhỏ giọt lên lên lửa than, mùi thịt mang theo hương thơm ngọt ngào của mật ong tản ra chung quanh.

“Thoạt nhìn rất ngon.

” La Tử Minh ôm tay, liếc mắt nhìn vào trong bếp nói.

“Ông chủ, cháu muốn hai cái cay.

” Quách Nguyên Châu lấy tay làm ra hiệu hai cái.

“Một cái.


” La Tử Minh quay qua hỏi Tô Vãn, “Lão đại, cậu muốn mấy cái?””Một cái trước.

” Tô Vãn đứng ở trước xe đẩy, nhìn bốn phía, cảm giác vệ sinh của mấy người bán hàng rong bên cạnh đều không đạt tiêu chuẩn.

Ba người đứng ở xe bán chân vịt nướng chờ một hồi lâu, ông chủ mới lần lượt đưa cho bọn họ.

“Cái chân vịt này thật sự rất tuyệt.

” Quách Nguyên Châu nhận lấy, cũng không để ý nóng mà trực tiếp cắn một miếng lớn cả da lẫn thịt.

La Tử Minh thổi thổi xong mới cắn một ngụm nhỏ, thử hương vị, cảm giác không tệ, liền nói với Tô Vãn: “Rất ngon.

”Lúc này Tô Vãn mới nếm thử, không tính là kinh diễm, nhưng quả thật rất ngon.

“Lấy thêm một cái giúp cháu.

” Tô Vãn nói với ông chủ.

“Mình đã nói ngon mà, bình thường chúng ta nên đi dạo nơi này nhiều hơn, đến tối cũng ăn được nhiều hơn.

”Quách Nguyên Châu hưng phấn nói.

La Tử Minh cắn chân vịt nhìn Tô Vãn, cậu ta quen cô mười mấy năm, loại đồ ăn dầu mỡ này, từ trước đến nay cô ăn không nhiều lắm.

Ông chủ dùng túi giấy bỏ chân vịt xuống, chuẩn bị đưa cho Tô Vãn.

“Cho cháu một cái túi.

” Tô Vãn chỉ chỉ vào túi nilon bên cạnh.

La Tử Minh nhướng mày nhìn cô: “Muốn mang cho ai ăn sao?”Tô Vãn không nói lời nào, cúi đầu buộc chặt túi nilon: “Mình đi trước.

””Ai, mới chỉ ăn một cái chân vịt đã muốn đi?” Quách Nguyên Châu có chút đáng tiếc nói, “Còn có rất nhiều đồ ăn ngon.

“”Hai người các cậu đi dạo, mình có việc.

” Tô Vãn đem xương vịt còn lại mà mình ăn ném vào thùng rác, phất phất tay nói với người phía sau.

Quách Nguyên Châu đứng ở phía sau nói: “Gần đây lão đại có chút kỳ quái.

””Có thể có cái gì kỳ quái.

” La Tử Minh nhìn thoáng qua chân vịt trong tay mình đã bị gặm sạch sẽ, xoay người bảo ông chủ cho thêm một cái nữa, “Cậu ấy đi tìm Phong Dương.


””Sao cậu biết? “”Người bị cậu ấy theo dõi, bình thường đều không có kết cục tốt đẹp.

”Lời này Quách Nguyên Châu không đồng ý: “Cậu nói đó là đối thủ.

””A, hẳn là vậy đi.

”Mang theo một cái chân vịt, Tô Vãn đi tới khoa mỹ thuật, căn cứ vào lịch học của Phong Dương cho thấy, chiều nay anh có một tiết học phối cảnh.

Tô Vãn đi về phía lớp học đã được đánh dấu trên lịch học, cô đến sớm hơn một chút, bọn họ vẫn đang ở trong lớp.

Đứng bên ngoài lớp học, Tô Vãn xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong, một đống sinh viên đang đứng, ở giữa có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đứng trước giá vẽ, tay cầm bút vẽ không ngừng vẽ, đối diện ông ấy là một người mẫu nữ khỏa thân.

Rất nhiều người bên trong, có lẽ là các lớp học chung với nhau.

Tô Vãn nhìn trước nhìn sau nhưng không thấy bóng dáng của Phong Dương.

Có lẽ là ở trong đám người đang quay lưng lại với cô?Tô Vãn quan sát người trong phòng học qua lại nhưng vẫn không phát hiện bóng lưng quen thuộc nào.

“Cậu làm gì ở đây?”Tô Vãn quay đầu lại, nhìn thấy Phong Dương đứng ở phía sau cô.

“Cậu không đi học?” Tô Vãn nhìn Phong Dương đang tâm tình không tốt, thuận miệng hỏi.

Căn cứ vào tư liệu cho thấy, Phong Dương hẳn là sinh viên giỏi, chưa từng thiếu một tiết học.

“Liên quan gì đến cậu?” Phong Dương nói chuyện đặc biệt hung hăng.

“Không liên quan đến tôi.

” Tô Vãn hoàn toàn không thèm để ý giọng điệu của anh, đang muốn đưa chân vịt nướng trong tay qua đã nghe thấy chuông tan học vang lên.

Bức tranh trong lớp học cũng đã được hoàn thành, sinh viên đứng bên trong cũng thả lỏng hơn.

Chờ Tô Vãn quay đầu lại nhìn, Phong Dương đã đi vào phòng học thu dọn đồ đạc của anh.


Người mẫu khỏa thân mặc quần áo, người đàn ông vẽ tranh nói vài câu rồi rời đi, người trong lớp cũng đã rời đi không sai biệt lắm.

Phong Dương mím môi thành một đường, trầm mặc thu dọn dụng cụ vẽ tranh của mình.

Tiết học này anh mới nghe giảng được mười phút đã bị cố vấn học tập gọi đi, nguyên nhân là vì có người vì anh mà xảy ra tranh chấp.

Bài giảng khó có được của viện trưởng cứ như vậy mà bỏ lỡ.

Tô Vãn tựa vào cửa sau, một tay xách túi, một tay nhanh chóng tìm kiếm tin tức.

Trên thực tế ở thời đại này, đặc biệt là trong mạng lưới khuôn viên trường học, xảy ra chuyện gì cũng đều có thể căn cứ vào dấu vết mà tra ra.

Vấn đề vẫn nằm ở trên người nữ sinh trước đó trước tỏ tình không được ở phòng tranh, cô ta tranh cãi cùng với một nữ sinh khác.

Vị này là thành viên của câu lạc bộ tổ chức báo chí của trường, trưởng ban câu lạc bộ tổ chức báo chí là học trưởng cao trung của cô ta, sau khi bài viết bị xóa, cô ta lại mượn lực lượng của bộ phận này mà lan truyền scandal khắp nơi, bị một nữ sinh khác tìm tới cửa, hai người xảy ra tranh chấp rồi gây xôn xao.

Không thể không nói sinh viên đại học A ngu xuẩn càng có lực sát thương lớn hơn so với các sinh viên ở trường khác.

Phong Dương thu dọn đồ đạc xong, vốn định đi từ cửa sau nhưng thấy Tô Vãn đứng ở đó, liền xoay người muốn rời đi từ một cửa khác.

Tô Vãn bỏ điện thoại vào túi: “Chờ một chút.

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.