Đọc truyện Bẫy Người Về Dinh FULL – Chương 20
Nhân viên đang cười tươi rói, đứng một bên đợi Tần Xu thanh toán, Phó Tư Dư thấy Tần Xu cúi nhìn điện thoại không nói tiếng nào, cô huých cánh tay Tần Xu, đến gần nói thầm bên tai Tần Xu: “Này, cậu sao thế, sao chưa gọi cho Thẩm Cố nữa? Bảo anh ta chuyển tiền đi, nhân viên đang chờ kìa”.
Tuy hai người muốn tiêu bao nhiêu tùy ý nhưng Tần Xu đã túng thiếu một khoảng thời gian dài, chiều nay chính là ngày bù đắp cho nỗi tiếc nuối của những tháng trước, vung tay theo kiểu trả thù đời.
Mỗi lần đến cửa hàng xa xỉ thì Tần Xu chi mạnh tay cho mẫu mới nhất không chớp mắt.
Tính sơ sơ trong nửa ngày hôm nay thì tổng chi tiêu đã gần bằng chi tiêu của tháng trước.
Phó Tư Dư nghĩ Thẩm Cố không suy xét đến chuyện Tần Xu tiêu nhiều tiền như vậy, trong thẻ không chuẩn bị nhiều tiền nên không đủ.
Đây không phải chuyện gì to tát, gọi Thẩm Cố bảo chuyển thêm tiền là được.
Tần Xu cười gằn: “Gọi gì mà gọi, mười mươi là Thẩm Cố cố tình khóa thẻ” – Chủ thẻ là Thẩm Cố, ngoài anh ta thì chẳng còn ai trồng khoai đất này cả.
– Chắc không đâu, anh ta đưa thẻ không phải muốn cậu quẹt sao? Vô duyên vô cớ khóa thẻ để làm gì? – Phó Tư Dư hỏi.
– Vậy để thử xem có phải anh ta khóa không.
– Tần Xu đưa thẻ cho nhân viên.
“Phiền cô quẹt mười tệ giúp tôi thử”.
Nhân viên nhận thẻ, đem về máy quẹt rồi cười với Tần Xu: “Ngại quá thưa quý khách, thẻ bị từ chối ạ”.
Tần Xu nhận lại thẻ nhét vào túi, căm giận: “Cậu thấy chưa, ngay cả mười tệ cũng không trả nổi nên không thể vì không đủ tiền mà là bị cái tên ôn dịch đó khóa rồi”.
Phó Tư Dư không giải thích nổi: “Anh ta đến công ty giải quyết việc gấp rồi mà? Làm gì còn thời gian khóa thẻ cậu dùng?” – Quan trọng Phó Tư Dư không rõ đang yên đang lành Thẩm Cố cắt nguồn tiền của Tần Xu làm chi?
Tần Xu nén giận: “Ai mà biết tên đó xong việc nhanh vậy, anh ta về nhà nhắn tin cho mình mà mình không biết, chắc vì thế nên tức giận khóa thẻ đây mà”.
Phó Tư Dư gật đầu: “Vậy thì mình hiểu rồi”.
– Hiểu gì?
– Hôm nay là ngày đầu tiên hai người trở thành vợ chồng, đến giờ cậu còn shopping thả ga chưa về, chắc chắn anh ta sợ cậu ham chơi về muộn, không muốn chăn đơn gối chiếc nên tung chiêu ép cậu về nhà.
Hay cậu gọi điện giải thích với anh ta đi, nói lát nữa sẽ về, bây giờ anh ta chuyển tiền mua xe trước đã.
Vừa nghe Tần Xu đã nổi khùng: “Giải thích cái gì, mình không về đấy, mình cũng có phải bảo mẫu của anh ta đâu, gọi một cái là phải có mặt.
Mới ngày đầu tiên mà đã khóa thẻ vì mình trả lời chậm, nếu mình nghe lời anh ta thì sau này anh ta còn hách dịch thế nào nữa, bất kể chuyện gì cũng dùng cách này để đe dọa.
Mình không về, mình không care cái thói chó của anh ta”.
– Vậy cậu có mua xe nữa không?
Câu nói của Phó Tư Dư đã làm lung lay quyết tâm vững như bàn thạch của Tần Xu, cô quay đầu nhìn chiếc Ferrari sang chảnh rực lửa, hơi đau nhói.
Không được, cô tuyệt đối không thể chịu thua Thẩm Cố ngay ngày làm vợ đầu tiên.
Tần Xu cắn răng: “Thôi, khoan mua đã”.
Cô xin lỗi nhân viên, nắm chặt tay Phó Tư Dư ra ngoài.
Phó Tư Dư khuyên nhủ: “Hay là cậu nên gọi điện cho Thẩm Cố đi, tối tân hôn mà cậu dạo phố với mình, không về ăn cơm chắc anh ta hận mình lắm”.
Phó Tư Dư biết Tần Xu rất hiếu thắng, việc khuyên Tần Xu unhượng bộ Thẩm Cố sẽ nắm chắc thất bại nên cô đi đường vòng, chuyển mục tiêu thành mình.
– Có Thẩm Hạo Bác mà anh ta dám hận cậu? Anh ta không sợ bị Thẩm Hạo Bác đánh gãy chân à?
Phó Tư Dư buồn bã: “Mối thù cướp vợ là mối thù không thể nuốt trôi”.
Tần Xu: …..
Phó Tư Dư quấn lấy cánh tay Tần Xu: “Với lại không phải gần đây cậu phải đến văn phòng xem tiến trình sửa sang sao? Rất cần một chiếc xe đúng không? Chỉ gọi một cú là có xe ngay”.
Tần Xu lạnh nhạt: “Nếu anh ta đã khóa thẻ thì cho dù mình gọi điện giải thích, bảo chuyển tiền anh ta cũng không đồng ý đâu”.
Cô bị Thẩm Cố từ chối rất nhiều lần, không cần đoán cũng biết kết cục sẽ bi thảm thế nào nên mới không khuất phục nỗi nhục này.
Tần Xu quay sang Phó Tư Dư: “Đi thôi”.
– Đi đâu? – Phó Tư Dư hỏi.
– Đi mua xe.
– Mua xe ở đâu? Cậu không có tiền mà?
– Cậu theo mình là biết.
Hai mươi phút sau, Phó Tư Dư nhìn chiếc xe điện nhỏ màu đỏ trước mặt không nói nên lời: “Cậu xác định sau này sẽ đi làm bằng chiếc xe điện này hả?”.
Tần Xu leo lên xe: “Xe điện thì sao, hiện tại mỗi ngày đường sá chật như nêm cối, xe điện nhanh hơn cả bốn bánh đấy.
Còn nữa, cậu không biết một cô gái đẹp như mình lái xe điện trên đường, gió lùa qua, tóc bay bay, ngầu dữ không?”
Hôm đó cô thấy Tần Kiêu cưỡi xe điện oách xà lách lắm mà.
Tần Xu hất tóc, nhướng mày với Phó Tư Dư: “Ngầu chưa?”.
Phó Tư Dư đã bị thuyết phục thật: “Mình chỉ thấy rầu thôi, cậu chạy xe điện được không?”
Mục tiêu là Ferrari mấy chục triệu, cuối cùng trong tay là chiếc xe điện mấy ngàn, nghe là thấy thảm rồi.
Tần Xu hất cằm kiêu ngạo: “Xe điện thôi mà, đương nhiên là mình chạy ô kê”.
– Ô kê? Cậu chạy xe điện hồi nào sao mình chưa từng thấy?
– Mấy ngày trước mình về nhà, thấy xe của Tần Kiêu dựng trong sân nên bảo nó dạy cho, dễ lắm, mình chạy cái một.
Khi đó Tần Xu có ý mua một chiếc xe điện nhưng chưa có thời gian, đúng lúc hôm nay Thẩm Cố đưa thẻ, tiền đầy túi nên hiển nhiên cô muốn sở hữu ngay một chiếc, ai dè tên chó chết đó khóa thẻ chứ.
Ferrari cô không trả nổi nhưng xe điện thì trong tầm tay.
Tần Xu thanh toán xong, chuẩn bị ăn cơm tối với Phó Tư Dư, vừa đến cửa nhà hàng thì chuông điện thoại reo.
Cô lấy điện thoại nhìn tên người gọi.
Là Thẩm Cố.
Cô do dự không biết có nên bắt máy không.
Phó Tư Dư đẩy tay Tần Xu: “Cậu bắt máy nhanh đi, nói không chừng vẫn còn cơ hội đổi xe điện thành Ferrari đó”.
Tần Xu nghĩ đến chiếc Ferrari, giật khóe môi: “Nếu anh ta chủ động gọi cầu xin thì mình sẽ miễn cưỡng xuống nước một bước”.
Phó Tư Dư cười khúc khích: “Mau nghe đi”.
Tần Xu gật đầu, đắc ý bấm nghe: “Có chuyện gì?”.
Ba chữ này cô học hồi theo đuổi Thẩm Cố, Thẩm Cố đã trả lời cô với ngữ điệu như thế.
Lời ít ý nhiều, pha thêm chút thiếu kiên nhẫn.
Thẩm Cố ngồi trên sô pha phòng khách, liếc một đống hộp và túi xách từ thương hiệu sang trọng cạnh cửa, nhàn nhạt trả lời: “Trong nửa tiếng nữa, một là em dọn gọn mấy món gì đó của em hoặc bảo nhân viên mang về”.
Trong giây lát Tần Xu hiểu ý của Thẩm Cố muốn đem trả tất cả những món mua chiều nay, cô thở gấp: “Đừng trả, tôi….
alo… alo”.
Tần Xu bỏ điện thoại xuống, thấy Thẩm Cố đã cúp máy, cô nổi trận lôi đình gọi lại.
Đầu dây vang lên một giọng nữ lạnh băng.
– Số máy quý khách vừa gọi….
Tần Xu không đợi hệ thống nói dứt câu, cô cúp máy, nghiến răng vào Wechat nhắn một tin cho Thẩm Cố.
[Tần Xu: Tôi về ngay, anh đừng đụng vào đồ của tôi]
Nhắn tin xong, cô cất điện thoại vào túi, nói với Phó Tư Dư: “Những món mình mua chiều nay đều đã chuyển về nhà Thẩm Cố, giờ cái tên quái thai đó muốn mình trả mấy món đó.
Tối nay không ăn với cậu được rồi, mình về cản anh ta đã, hôm nào tụ tập nhá”.
Phó Tư Dư đã sớm linh cảm Thẩm Cố sẽ không dễ để Tần Xu ăn ngoài tối nay, gật đầu: “Được, để mình bảo tài xế đưa cậu về”.
Tần Xu hít một hơi: “Không cần, mình có xe”.
Phó Tư Dư quên mất Tần Xu vừa mua một chiếc xe điện nhỏ.
*
Tần Xu hùng hùng hổ hổ lái xe về nhà, khóa con ngựa điện bên cạnh chiếc Maybach Thẩm Cố hay đi, rút chìa khóa bay vọt vào thang máy.
Thang máy đi lên, Tần Xu đứng trước cửa nhà Thẩm Cố, nhập mật khẩu.
Cô mở cửa, trước mắt là hộp túi chất cao thành núi nhỏ.
Không bị hoàn trả, Tần Xu nhẹ thở hắt ra, cúi người ôm hai hộp, lúc này mới nhìn Thẩm Cố ngồi bình thản trên sô pha: “Phòng quần áo của tôi đã chuẩn bị xong chưa?”.
Sáng hôm nay khi hai người đi đăng kí kết hôn, Thẩm Cố đã cho người thu dọn bên này.
Thẩm Cố đứng dậy đi về phía Tần Xu, cô tưởng anh ta đến giúp bưng đồ, thầm nghĩ tên này cũng biết dọn phụ cô, cũng tạm ra dáng người.
Thẩm Cố dừng trước mặt Tần Xu, tay đút túi.
Tần Xu: “…..”
Tần Xu thấy Thẩm Cố không nói gì, ngoái đầu hỏi: “Nhiều hộp thế này, anh định nhìn tôi dọn một mình sao?”.
Bấy giờ Thẩm Cố mới đón cái hộp trong tay Tần Xu, đi tới phòng quần áo.
Hiện tại trong đầu cô chỉ có túi và túi nên không so đo với anh ta, khom lưng xách hai cái túi lên tầng.
Tần Xu phát hiện trong phòng còn cả quần áo của Thẩm Cố, cô hỏi: “Đây là phòng quần áo của anh mà, tôi không có phòng riêng sao?”.
Thẩm Cố thản nhiên trả lời: “Không xếp đồ của em vào đây được à?”.
Tần Xu nhìn ngăn áo choàng rộng rãi, Thẩm Cố không có nhiều đồ, quần áo chưa được xếp đầy một nửa.
Hiện giờ cô cũng không nhiều đồ mấy, thật ra vẫn treo thêm được nhưng nếu không có phòng riêng thì sau này phải thay quần áo thế nào?
Tưởng tượng tương lai khi đang thay quần áo thì Thẩm Cố cũng vào cởi hết ra, mặt Tần Xu bất giác nóng bừng.
Đột nhiên giọng của Thẩm Cố vang lên bên tai: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”.
Tần Xu giật thót, hoàn hồn: “Không… Không nghĩ gì hết”.
– Em Xu
Thẩm Cố bất chợt gọi biệt danh, Tần Xu đáp: “Sao thế?”.
Thẩm Cố mím môi im lặng chốc lát, hỏi: “Em có biết mỗi lần em suy nghĩ đen tối thì mắt em sẽ nhìn chằm chằm vào một chỗ, nói năng lắp bắp không?”.
Mí mắt Tần Xu giật liên hồi, ngoan cố phản pháo: “Anh nói cái gì đâu không, ai đen tối?”.
– Mỗi lần chột dạ thì có thể còn lớn giọng nữa.
– Thẩm Cố khom người, xích đến gần Tần Xu: “Vậy nên, em nghĩ cái gì tối thui vậy hả?”.
Tần Xu: “….”.