Bảy Người Đàn Bà

Chương 7: Sylvia-P7


Đọc truyện Bảy Người Đàn Bà – Chương 7: Sylvia-P7

Cái gì phải đến sẽ đến. Một hôm, không thể cưỡng nổi những đòi hỏi quyết liệt của Gilbert, nàng đã trao thân cho chàng. Cuộc ân ái diễn ra nồng nàn và Sylvia thấy mơ ước của mình đã được thực hiện, không phải không kèm theo một nỗi lo. Cho đến một hôm, tại căn hộ đại lộ Foch, giữa lúc ân ái, hai thân thể quyện vào nhau, không còn mảnh vải nào ngăn cách hai làn gia, Gilbert nhắc lại câu chàng đã hỏi bao nhiêu lần :
– Sylvia yêu quý, em định bao giờ ta tổ chức cưới ?
Lần này Sylvia không thể thoái thác, lần nữa được nữa. Nàng đành nói :
– Bây giờ thì em không còn hồ nghi gì về tình yêu của anh nữa. Em chấp nhận chúng ta cưới nhau.
Gilbert sung sướng đến cực độ. Chàng ôm chặt người tình, hôn điên cuồng lên khắp cơ thể nàng, và lúc môi chàng áp chặt lên môi Sylvia, nàng phải giẫy ra, kêu lên :
– Ôi, anh làm em ngạt thở bây giờ !
– Em lầm rồi, Sylvia ! Anh sẽ che chở cho em khỏi mọi hiểm nguy trên đời. Em sẽ là tù nhân của anh, Sylvia yêu quý. Vậy em định hôm nào ta tổ chức đám cưới ?
Sylvia sung sướng hôn lên khắp người chàng. Và giữa những cái hôn đê mê ấy, nàng dừng lại một chút để nói :
– Càng sớm càng tốt. Ngày nào hoàn toàn do anh quyết định.
Rồi nàng lại cúi xuống, âu yếm hôn lên người chàng. Gilbert nói : – Ngay từ sáng mai anh sẽ tiến hành chuẩn bị. Đám cưới chúng ta phải thật tưng bừng, Sylvia ! Đang là mùa xuân, đám cưới chúng ta sẽ ngập trong hoa. Chúng ta sẽ mơì cả thành phố Paris đến dự. Anh sẽ đặt các nhà thờ đổ chuông mừng cho chúng ta. Bữa tiệc cưới sẽ là một trong những bữa tiệc lọng trọng nhất xưa nay.
Sylvia đê mê. Nàng yêu Gilbert vô cùng và nàng không muốn chừa một chỗ nào trên da thịt chàng để đặt cái hôn. Nàng mơ đến ước mơ lớn nhất của đời nàng : một tháng trăng mật với chàng.
– Sylvia ! Ngày mai em cũng nên nghĩ ngay đến áo cưới của em.
– Em hứa với anh áo cưới đó sẽ là tấm áo đẹp nhất, lộng lẫy nhất.
Nàng ngừng hôn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người tình :
– Nhưng Gilbert ! Trước khi tiến hành đám cưới, anh còn phải làm một động tác. Em bằng lòng làm vợ anh, nhưng em còn có gia đình. Gia đình em hiện chỉ còn một người, đó là mẹ đỡ đầu của em, bà quả phụ Werner. Bà đồng thời là dì em song em coi dì như mẹ. Cho nên anh phải đến gặp bà ngỏ lời cầu hôn chính thức với cháu bà.
– Ôi, có cần lắm không ? Em đã hai mươi sáu tuổi và có quyền tự định đoạt số phận cuộc đời.
– Không đâu ! Em không có quyền, bởi bà ấy là dì nhưng cũng là mẹ đỡ đầu của em.
– Ôi, anh ngại đến gặp bà ấy lắm. Anh có cảm giác đấy là một bà già ích kỷ và nghiệt ngã, đã thế lại luôn cố làm ra vẻ trẻ, như muốn níu lại tuổi tác. Ăn mặc diêm dúa, đeo nữ trang đầy người. Thú thật với em, anh rất mất cảm tình với bà ấy.
Tim Sylvia nhói đau. Nàng ôn tồn nói :
– Không, anh hãy chiều em, làm theo điều em yêu cầu, nếu không…
– Thôi được, anh cố gắng vậy. Nhưng gặp bà dì em theo cách nào ?

– Chiều mai, anh chịu khó đến nhà gặp bà. Em tin rằng dì em sẽ quý anh và sẽ tiếp anh nồng nhiệt. Em đã thưa chuyện về anh với dì em rồi. Em cam đoan là sau buổi gặp thủ tục này, em sẽ không bao giờ bắt anh phải gặp dì em thêm một lần nào nữa.
– Nhưng hôm cưới…
– Dì em cũng không đến. Bà kể với em là vài hôm nữa bà sẽ bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới và không có mặt ở Paris trong một thời gian dài.
– Thôi, cũng được, – Gilbert miễn cưỡng nói.
– Vậy thế này. Ba giờ chiều mai anh đến biệt thự của dì em ở phố Đại Học. Em sẽ báo trước để dì em ở nhà tiếp anh. Và đến sáu giờ chiều ta gặp nhau, anh sẽ cho em biết cảm tưởng của anh về cuộc gặp gỡ ấy. Em tin rằng anh chưa hiểu dì em đâu. Bà rất đáng yêu và sẽ rất mừng cho cháu gái bà lấy được một chàng trai đẹp và đáng yêu như anh. Anh cũng nên nhớ rằng đến năm em bốn mươi sáu tuổi, em sẽ giống hệt như bà. Nếu không ưa bà thì lúc đó anh liệu còn yêu em được nữa không ?
– Tất nhiên anh sẽ yêu em mãi mãi. Vả lại lúc em bốn mươi sáu, thì anh cũng năm mươi. Thôi được, chiều mai anh sẽ đến thưa chuyện với dì em. Anh cũng phải thưa chuyện với cha anh nữa, và giới thiệu em với ông.
– Tất nhiên rồi. Đó là những thủ tục chúng ta bắt buộc phải tôn trọng. Nhưng chuyện đó ngày mai sáu giờ chiều ta sẽ bàn.
– Vậy sáng mai anh không được gặp em sao ?
– Không. Em muốn sáng mai anh ở nhà yên tĩnh và chuẩn bị những lời sẽ nói với dì em.
– Ôi, anh phải nói những gì, phải ăn mặc thế nào ?
– Anh cứ ăn mặc như thế này và nói năng như thế này là được. Em cam đoan dì sẽ rất quý anh.
Sylvia nằm dài bên cạnh người tình, mắt lơ đãng nhìn lên trần. Gilbert chống khuỷu tay, âu yếm nhìn nàng :
– Ôi, em nghĩ ngợi gì thế, Sylvia ? Anh yêu em biết chừng nào. Cưới xong, trở thành chồng chính thức, anh sẽ còn yêu em hơn gấp bội. Sung sướng quá, vậy là em sắp hoàn toàn thuộc về anh rồi, Sylvia !
Gilbert đi rồi. Còn lại một mình, Sylvia ngồi vào ghế bành đăm chiêu suy nghĩ. Mình còn bao nhiêu giờ tuổi trẻ nữa nhỉ ? Craig nói nàng có tất cả 8.760 giờ. Sylvia đứng dậy, mở ngăn kéo lấy cuốn sổ ra cộng lại. Trong mười lăm tháng vừa qua, nàng đã sử dụng mất 8.004 giờ, hiện chỉ còn được quyền sử dụng 756 giờ, nghĩa là một tháng và ba mươi sáu tiếng đồng hồ nữa thôi ! Quá ít ! Nhưng thời gian qua Sylvia đã được hưởng hạnh phúc diệu kỳ. Số 756 giờ còn lại phải phân bổ sao cho khỏi lãng phí và kéo dài lâu nhất. Chuyến du lịch trăng mật chiếm một tháng tròn nghĩa là 720 giờ. Còn lại 36 giờ nàng phải phân bổ khéo vào thời gian từ nay cho đến ngày cưới. Sylvia đột nhiên giật mình : thế còn sau đấy ? Sau đấy sẽ ra sao ? Chẳng lẽ phải chia tay vĩnh viễn với chàng ? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Sylvia vùng đứng dậy, chạy đến bàn, nhấc máy gọi cho lão Craig. Vẫn giọng ngọt ngào, kiểu cách vang lên ở đầu dây bên kia :
– Chào bà bạn thân mến, tôi có thể giúp gì bà được nào ?
– Tất cả và không có gì cả, Craig… Ông vẫn còn sống chứ ?
– Câu hỏi của bà đến là quái đản ! Bà đã nhận được thiếp báo tin buồn về cái chết của tôi rồi hay sao ? Bà bạn vô cùng thân mến, xin nói để bà biết,tôi sinh ra trên cõi đời này không phải để chết !
– Ông Craig, tại sao đến giờ này tôi vẫn còn trẻ ? Lẽ ra tôi phải trở thành già cách đây mười phút rồi kia mà ?
– Bây giờ là mùa xuân, tôi thông cảm với bà nên kéo dài thêm cho bà nửa giờ. Nhưng bà yên tâm, đúng hai mươi tám phút nữa bà sẽ trở về bà quả phụ Werner thôi.
Sylvia từ từ gác máy. Một nỗi đau đớn trào lên tim óc nàng. Vậy là nàng bị mất một tiếng đồng hồ vô bổ.
x

Đúng ba giờ chiều, một gia nhân dẫn Gilbert Ternet vào phòng khách trong biệt thự Werner trên phố Đại Học. Tên gia nhân mặc chế phục gia nhân nhà quan. Phòng khách bầy toàn đồ đạc quý, bàn ghế và tủ từ thời vua Louis XV. Tường phủ thảm quý, sản xuất ở xứ Flandres. Nỗi hồi hộp của Gilbert không phải kéo dài lâu. Bà quả phụ Werner đã bước vào phòng khách. Nhìn khuôn mặt bà niềm nở và bộ áo quần trên người bà sang trọng nhưng khiêm tốn Gilbert ngạc nhiên một cách thích thú. Chàng thấy bà dì của Sylvia rất duyên dáng, chỉ hơi tiếc một chút là bà tô son phấn và sáp môi hơi quá đậm so với tuổi tác. Ngay từ phút đầu gặp mặt, Gilbert đã kinh ngạc trước sự giống nhau của hai dì cháu. Chàng chợt nhớ câu nói của Sylvia hôm qua :
“Đến năm em bốn mươi sáu tuổi, em sẽ giống hệt như dì em cho mà xem”.
Câu nói đó hoàn toàn chính xác. Ý nghĩ đó làm chàng phần nào ngỡ ngàng, lúng túng. Dường như nhận thấy điều đó, bà Werner đỡ lời ngay :
– Tôi rất sung sướng được tiếp ông, thưa ông Pernet. Sylvia cháu tôi rất hay kể về ông cho tôi nghe. Hình như ông quen cháu gái tôi từ lâu rồi ?
– Thưa phu nhân, chúng tôi quen nhau đã được mười lăm tháng.
– Thời gian dài như thế chắc hẳn dã đủ để hai người hiểu rõ tính tình nhau và yên tâm gắn bó cuộc đời với nhau. Tôi rất yêu Sylvia và chỉ có một mong ước duy nhất là cháu tôi hạnh phúc. Nghe nó kể về ông và hôm nay lại được tiếp xúc, tôi rất yên tâm về tương lai của nó. Xin ông cho phép tôi được gọi ông theo cách thân tình là Gilbert, được không ? Bởi chẳng bao lâu nữa ông sẽ thành người ruột thịt trong gia đình tôi.
– Thưa bà, tôi rất sung sướng thấy bà tỏ thiện ý trong mối duyên của tôi với cháu gái bà, tiểu thư Sylvia.
– Bổn phận của tôi là phải yêu quý người đàn ông cháu tôi yêu và sắp thành hôn. Hai người định bao giờ tổ chức hôn lễ ?
– Thưa bà, rất gần đây thôi ạ.
– Tốt lắm. Nên thế, bởi hai anh chị đã tìm hiểu nhau hơn một năm rồi còn gì ? Để lâu quá cũng không nên. Vậy hai anh chị đã ấn định vào ngày nào chưa ?
– Thưa dì, xin phép được gọi như vậy vì cháu sắp thành cháu rể của dì rồi. Chúng cháu sẽ quyết định vào chiều nay. Cháu hẹn gặp Sylvia vào sáu giờ chiều. Bởi trước tiên Sylvia cần sự tán thành của dì.
– Cảm ơn anh, Gilbert. Chỉ có điều tôi hơi tiếc là tôi e không dự được đám cưới, bởi chỉ vài ngày nữa tôi sẽ lên đường đi xa. Tôi muốn đi một chuyến vòng quanh thế giới. Tôi đã đặt vé trên một con tầu du lịch. Chuyến đi sẽ kéo dài vài tháng. Vào tuổi tôi nếu không đi ngay, sau sẽ muộn. Mà chuyến đi này của con tầu mỗi năm chỉ một lần, vào thời tiết xuân hè. Nếu bỏ năm nay sẽ phải đợi sang năm.
– Cháu hiểu, thưa dì. Cháu chúc dì một chuyến đi mạnh khỏe và vui vẻ.
– Anh chị tính sẽ du lịch tuần trắng mật ở đâu chưa ?
– Việc này cháu dành cho Sylvia quyền quyết định.
– Anh cho phép tôi được tiết lộ với anh một bí mật nhỏ nhé ? Cháu tôi tuy trẻ người nhưng lại có nhiều cách suy nghĩ cổ lỗ. Tôi thường bảo là nó giống như bà cụ non. Cho nên nếu anh thấy đôi khi nó nói giọng như bà cụ, anh đừng chấp nhé.
– Vâng, cháu hiểu. Hơn một năm trời yêu nhau, cháu đã biết rõ tính tình của em, cả mặt tốt cũng như mặt chưa tốt. À, hôm trước nhân bàn về tuần trắng mật, em Sylvia ngỏ ý muốn đi Baleares.
– Anh biết nơi đó chưa ?
– Chưa ạ, thưa dì.
– Ôi, một nơi tuyệt vời. Chắc chắn anh sẽ hài lòng. Đó là nơi có khung cảnh hoàn toàn thích hợp với một cặp uyên ương say đắm nhau. À, anh có chưa mẹ chứ, Gilbert ?

– Vâng, thưa dì. Cha cháu hôm qua ngỏ ý muốn đến thăm dì để hai bên gia đình quen biết nhau.
– Tôi cảm ơn, nhưng e không được đâu, bởi mấy hôm tới tôi rất bận cộng việc chuẩn bị cho chuyến đi.
– Cha mẹ cháu sẽ rất lấy làm tiếc.
– Biết làm sao được ? À, nhân tiện chiều nay anh gặp cháu tôi, nhờ anh nói giúp bảo nó đến gặp tôi sáng mai. Nhất thiết phải đến đấy. Tôi muốn tặng nó một món quà cưới nhỏ.
– Vâng, cháu sẽ nói, nhưng cháu nghĩ dì mừng cho chúng cháu bằng tấm lòng là đủ rồi.
– Anh lầm, Gilbert. Tình yêu cũng cần có thứ để nuôi dưỡng nó. Tôi sẽ tặng Sylvia một khoản tiền kha khá, đủ để hai anh chị thoải mái chi tiêu trong kỳ du lịch trăng mật sắp tới.
Gilbert sửng sốt. Chàng không ngờ bà dì của Sylvia lại tốt đến thế. Cách ăn nói dịu dàng thân tình và quan tâm khiến Gilbert tan biến hết mọi định kiến với bà quả phụ giầu có và đỏm dáng mà chàng nghe được qua nhiều người khác. Chàng bỗng nhiên thấy yêu mến bà và chàng không còn lạ thấy Sylvia yêu quý bà dì kiêm mẹ đỡ đầu này. Câu chuyện chuyển sang thân tình. Bà quả phụ Werner mỗi lúc một thêm đáng yêu. Cuối cùng bà nói :
– Tôi không muốn làm mất thời giờ thêm của cậu, Gilbert thân mến. Tôi rất biết ơn cậu đã đem lại hạnh phúc cho đứa cháu mà tôi coi nó như con.
x
Sáu giờ chiều, vừa bước vào nhà người yêu, Gilbert đã sôi nổi ca ngợi thái độ niềm nở, phong cách dịu dàng, thân tình của bà dì người yêu. Nghe xong, Sylvia chỉ nói :
– Anh thấy em không nói sai rồi chứ ? Dì Werner là người phụ nữ cực kỳ đáng yêu và em chịu ơn dì nhiều lắm.
– Ôi, mọi điều em nói đều đúng hết. Từ nay em nói gì anh cũng tin, kể cả khi lời nói của em có gì đó lạ lùng đối với anh.
Và Gilbert ôm người tình, hôn thắm thiết. Hôm sau họ đi chọn áo cưới cho nàng. Hai người thống nhất là đến tối Thứ bẩy mới gặp nhau, trong bữa tiệc cha mẹ chàng tổ chức để giới thiệu con dâu tương lai với họ hàng, bè bạn cùng những người quen biết tại thủ đô Paris. Sáng thứ năm bà quả phụ giầu có Werner chia tay với đám gia nhân để lên đường đi chuyến du lịch vòng quanh thế giới đồng thời giao lại cho họ trông nom tòa biệt thự trong thời gian bà đi vắng. Tối Thứ sáu, Sylvia ngồi một mình trong căn hộ trên đại lộ Foch, giở sổ ra tính toán lại chính xác số giờ tuổi trẻ nàng còn được hưởng. Một tháng tròn cộng với ba mươi tiếng đồng hồ nữa. Sau khi dành riêng ba mươi ngày và ba mươi đêm cho chuyến du lịch trăng mật ở quần đảo Baleares, nàng phân bổ số ba mươi tiếng đồng hồ còn lại cho lễ cưới, các cuộc chiêu đãi, tiệc tùng và những giờ họ ở bên nhau. Tính toán xong, nàng nhấc máy gọi điện cho lão Craig để báo quyết định của nàng. Sylvia nghĩ, nên báo lão biết càng sớm càng tốt, để lão thu xếp. Nàng nghe thấy trong máy tiếng chuông điện thoại ở đầu dây bên kia kéo dài lâu hơn mọi lần trước. Một linh tính nào đó khiến nàng hơi lo. Tiếp đó giọng người trả lời không phải là giọng nói ngọt ngào kiểu cách quen thuộc của lão bá tước. Một giọng mũi, có vẻ của một gia nhân người Hoa. Y trả lời khi nàng yêu cầu gặp ông Craig :
– Ông chủ đã rời Paris, thưa bà.
– Nghĩa là sao ? – Sylvia hét lên hoảng hốt : – Bác nói đùa đấy chứ ?
Giọng mũi lại tiếp :
– Thưa bà, ông chủ hiện không có mặt ở Paris.
– Ông chủ bác đi đâu ? Bao giờ về ?
Giọng mũi lại tiếp tục :
– Thưa bà, ông chủ hiện không có mặt ở Paris.
Vậy là hết, nàng gặng hỏi thêm cũng bằng thừa. Sylvia gác máy, hoang mang đến tột độ. Vô lý ! Không thể có chuyện bá tước đi đâu ra khỏi thành phố Paris ! Mà nếu đi, tất ông ta phải nhắn lại thế nào, để khi nàng hỏi có ai trả lời chứ ?… Craig thừa biết Sylvia vẫn còn 750 giờ tuổi trẻ và bất cứ lúc nào nàng cũng có thể quay số điện thoại đến lão hỏi. Chỉ còn một cách cuối cùng là đích thân đến ngôi nhà của lão ở phố Longpont. Cánh cửa sơn đỏ nhà lão bá tước vửa mở, Sylvia hỏi ngay :
– Có phải bác trả lời điện thoại của tôi lúc nẫy không ?
Tên gia nhân cúi đầu không trả lời và dẫn khách vào thẳng phòng giấy của bá tước chủ hắn. Sylvia rất ngạc nhiên thấy lão Craig vẫn ngồi sau bàn giấy như mọi khi. Thấy nàng, lão đứng dậy, nở nụ cười muôn thuở với nàng : nhưng mọi khi đó là nụ cười niềm nở, còn bây giờ nụ cười đượm một vẻ không hài lòng. Nàng hỏi ngay :
– Tại sao gia nhân của ông trả lời trên máy điện thoại là ông không có mặt ở Paris ?

– Bà bạn thân mến, y làm thế là theo mệnh lệnh của tôi.
– Xin thú thật là tôi không hiểu. Ông nghi ngại tôi điều gì chăng ? – Có phần như thế, vì khi nghe giọng trong máy tôi có cảm giác không phải giọng nói của bà.
– Tại sao vậy ? Chẳng lẽ ông vẫn chưa thuộc giọng của tôi sao, ông Craig ?
– Vừa rồi tôi nghe máy, nhưng tôi muốn mơì bà đến đây để tránh một cuộc cãi vã trong máy.
– Sao lại cãi vã ? Ông nói gì tôi chưa hiểu ! – Sylvia càng ngày càng hoảng hốt thêm.
– Ta hãy đi thẳng vào vấn đề. Bà buộc phải đến gặp tôi trong khi thật ra bà hết sức ghê tởm bộ mặt khả ố của tôi, đúng vậy không ? Vì bà cần tôi trả lại cho bà số ngày tuổi trẻ tôi đã mượn của bà, đúng vậy chứ ?
– Đúng vậy.
– Nhưng rất tiếc là tôi không thể dành cho bà số giờ bà hy vọng được hưởng.Thật ra bà chỉ còn 32 giờ nữa thôi.
– Ông nhầm rồi, ông Craig ! Tôi còn ba mươi ngày đêm cộng với 32 giờ nữa, tổng cộng tôi còn 752 giờ. Tôi ghi cẩn thận vào sổ đây, từng lần một, không thiếu một lần nào suốt trong mười lăm tháng qua.
Vẫn giọng ngọt ngào kiểu cách, lão bá tước dịu dàng nói :
– Thưa bà bạn vô cùng thân mến. Tôi hoàn toàn tin bà, tuy nhiên tôi cũng ghi vào sổ đầy đủ. Các con số của bà phù hợp với các con số của tôi. Tuy nhiên bà bạn quên mất một chi tiết. Hôm bà đến đây gặp tôi, van nài trả lại cho bà một năm tuổi trẻ, bà có hứa sẵn sàng trả công tôi. Tôi có trả lời rằng chuyện đó để bàn sau… Và hôm nay chính là cái lúc “sau” đó. “Bà bạn thân mến, bà thừa biết Craig này không cho không ai thứ gì bao giờ.Tôi đâu phải người nhân từ, trái lại thì đúng hơn. Bà tưởng tôi hoàn lại cho bà tuổi hai mươi sáu mà không đòi thứ gì đáp lại hay sao ? Bởi cái hợp đồng xa xưa, tôi đã làm được điều bà tha thiết : tự do và giầu sang… Lần này cũng vậy, tôi đã làm cho bà được nếm mùi hạnh phúc thật sự. Bà thừa nhận như thế chứ ?
– Lần này thì đúng, – Sylvia ấp úng thừa nhận.
– Tôi tự cho rằng tôi đã tạo cho bà cái hạnh phúc diệu kì ấy và tôi có quyền tự hào.
– Tôi chưa hiểu ông nói thế để dẫn đến đâu ?
– Dẫn đến một thứ chắc sẽ làm bà bất ngờ… Bà bạn thân mến, tôi đã trả lại cho bà chỉ còn thiếu 32 giờ là tròn mười một tháng tuổi trẻ, và bà đã sử dụng một cách hoàn toàn mãn nguyện số ngày tháng đó. Bà còn được quyền hưởng 32 tiếng đồng hồ nữa. Tôi sẵn sàng chấp nhận giao nốt cho bà cho đủ mười một tháng. Nhưng còn tháng thứ mười hai thì lại sang một câu chuyện khác hẳn. Tôi chỉ có thể trả cho bà với điều kiện bà sẽ trả công cho tôi bằng … một việc nhỏ thôi. Rất nhỏ và chẳng đáng gì với bà. Chắc hạnh phúc những ngày qua có làm bà biết ơn tôi và bà sẽ không từ chối.
– Tôi sẵn sàng làm việc đó cho ông.
– Tuyệt vời !
– Ông nói đi và tôi sẽ làm ngay !
– Bà bạn thân mến, điều tôi yêu cầu ở bà chỉ đơn giản thôi : một đêm tình ái.
– Cái gì ? – Sylvia thấy cổ họng nàng tắc lại.
– Bà hãy làm người tình của tôi trong một đêm ! Chỉ một đêm thôi. Tôi không yêu cầu bà phải trở thành nhân tình của tôi lâu hơn. Tôi chỉ tha thiết xin bà một đêm ân ái. Nếu bà bằng lòng, tôi xin vui lòng trao cho bà cái tháng mười hai ấy. Sáng mai rời khỏi tòa nhà này bà sẽ mang theo một tháng tròn cộng với 32 tiếng đồng hồ còn sót lại của tháng thứ mười một. Bà nghĩ sao ?
– Ông quả là con người hèn mạt.
– Bà đừng ăn nói vội vã thế, bà bạn vô cùng thân mến. Tôi biết lâu nay bà vẫn nghĩ về tôi như vậy, nhưng bà chẳng nên nói ra miệng, ảnh hưởng xấu đến niềm hạnh phúc của hai chúng ta trong đêm hôm nay. Trừ phi bà định không ban cho tôi một đêm ân ái đó. Nhưng tôi tin bà sẽ ban cho tôi, để đổi lại cả một tháng trăng mật, ba mươi ngày ba mươi đêm hạnh phúc tột cùng ở quần đảo kỳ thú kia. Và 32 tiếng đồng hồ để tiệc tùng vũ hội của cuộc hôn nhân rung động thành phố Paris này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.