Bảy Người Đàn Bà

Chương 4: Sylvia-P4


Đọc truyện Bảy Người Đàn Bà – Chương 4: Sylvia-P4

Sylvia choáng váng trong một lúc. Nàng muốn quất vào mặt lão già khả ố kia vài lời thô tục. Nhưng Sylvia ghìm lại được. Nàng biết quá rõ lão già xấu xa kia đã dùng cái năm thứ hai mươi sáu của nàng làm gì. Lão sử dụng nó cho lão một cách ích kỷ. Lão không muốn lão già đi và cứ mỗi năm lão lại đi “mua” một năm tuổi trẻ để lão mãi mãi trẻ trung. Ôi, Sylvia thầm nghĩ, rõ ràng lão ta là quỷ Satăng đầy quyền phép, hoặc ít ra cũng là một tên phù thủy sót lại từ thuở xa xưa cho nên mới có cái tài biến hóa như vậy. Craig nói :
– Tôi đọc được các ý nghĩ đang diễn ra trong óc phu nhân. Xin phép được nói rằng phu nhân đã nghĩ sai. Tôi sử dụng năm thứ hai mươi sáu của phu nhân không phải cho tôi. Tôi không cần đến cái năm tuổi trẻ đó. Bởi nếu là dùng cho tôi thì tôi sẵn sàng trả lại cho bà ngay. Bà hiểu cho là tôi rất buồn vì không thỏa mãn được yêu cầu của bà.
– Tôi van ông, Craig ! Ông hãy cố gắng ! Tôi biết quyền phép của ông vô biên. Tôi xin biếu ông toàn bộ tài sản của tôi.
– Phu nhân lại lầm rồi.Người già đâu có cần gì nhiều ? Ngay những tài sản, tiền bạc hiện tôi đang có cũng quá thừa để tôi sống những năm già nua…. Mơì phu nhân một ly porto-flip nữa ? Không à ? Chà, tôi với phu nhân rơi vào một tình trạng vô cùng khó xử… Hay thế này ? Tôi sẽ hoàn lại phu nhân cái năm thứ hai mươi sáu ấy, nhưng chia làm nhiều lần, mỗi lần một mảng ?
– Nghĩa là sao, tôi chưa hiểu ?
– Tôi không thể hoàn lại phu nhân liền một lúc cả một năm đó, bởi nếu vậy tôi phải tìm một cô gái trẻ khác chịu nhượng cho tôi để tôi trao lại cho bà. Việc ấy khó khăn và đòi hỏi phải có thời gian. mà bà thì đang cần đến nó ngay. Tuy nhiên tôi có thể hoàn lại cho bà 365 ngày và 365 đêm làm nhiều lần, có lần một ngày một đêm, lần hai ngày đêm, thậm chí có lần cả một tuần lễ cho đến khi đủ 365 ngày và 365 đêm.
Thấy Sylvia cau mặt suy nghĩ, bá tước Craig nói tiếp :
– Năm nay phu nhân bốn sáu tuổi. Nếu bà biết cách sử dụng khéo léo và khôn ngoan những mảng thời gian của một năm tuổi trẻ ngắn ngủi đó, nếu bà biết cách phân bổ chúng ra rải rác trong suốt cuộc đời bà mà tôi biết là rất dài thì bà sẽ thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên cõi đời. “Phải nhìn thẳng vào một sự thật, vào tuổi phu nhân hiện nay, chắc gì bà đã muốn lúc nào cũng trẻ ! Bà hãy dùng những giờ, những ngày, những tuần vụn ấy để gặp gỡ ông ta. Ngoài những khoảng thời gian “trẻ trung” đó, khi còn một mình, bà lại trở về là Quả phụ Werner chững chạc, đường bệ và đáng được mọi người tôn kính.
Triển vọng quá hỗn độn làm Sylvia chưa mường tượng được đầy đủ. Nàng thầm thì nói :
– Vậy là tôi sẽ phải sống hai cuộc đời ? Một của tuổi hai mươi sáu và một của tuổi bốn mươi sáu ? Hai cuộc đời ấy chen lẫn nhau, nối tiếp nhau từng lúc ?
– Đúng thế. Vả lại phu nhân không nhớ trên bàn tay bà, đường Sinh Mệnh tách ra làm hai đấy sao ? Bà sẽ liên tiếp làm nàng Sylvia xinh đẹp, tràn đầy sức trẻ rồi làm bà quả phụ phu nhân Werner bệ vệ, trang nghiêm. Khi đó,những lúc bà trở lại làm nàng Sylvia trẻ trung, bà sẽ xinh tươi, duyên dáng và thanh xuân rực rỡ y hệt hôm dự vũ hội ở Đại sứ quán Hoa Kỳ cách đây hai mươi năm.
– Ý kiến của ông nghe có vẻ lý thú đấy.

– Và phu nhân biết cho, tôi chỉ có thể hoàn lại bà năm hai mươi sáu tuổi theo cách đó. Đó là cách duy nhất tôi có khả năng làm được. Và phu nhân thử nghĩ xem, bà là người duy nhất trên thế gian nhìn cuộc đời qua hai lăng kính : lăng kính của một quả phụ đứng tuổi nghiêm trang, và lăng kính của một cô gái trẻ trung, hồn nhiên. Nhưng cũng xin nói thêm, tôi có thể hoàn lại cho phu nhân một năm của tuổi thanh xuân riêng về mặt hình thể, còn về mặt trí tuệ bà vẫn giữ nguyên trạng thái của một người trải đời ngoài bốn mươi tuổi.
Sylvia hoảng hốt :
– Nghĩa là tuổi trẻ của tôi sẽ chỉ là thân thể ?
– Bà bạn thân mến, chúng ta đều biết sự thanh xuân tâm hồn là bất diệt. Biết bao nhân vật trong lịch sử chính trị, văn học nghệ thuật, khoa học đã chứng tỏ sự thanh xuân về dáng hình chỉ tồn tại một thời rồi qua đi, nhưng sự thanh xuân tâm hồn thì tồn tại cho đến lúc họ từ giã cõi đời. Mà không phải chỉ có họ. Mọi người, nói đúng hơn, hầu hết con người ta đều như vậy. “Phu nhân thấy đấy, thiếu gì các ông bà già tám mươi tuổi vẫn còn mang tâm hồn trẻ trung, vẫn yêu say đắm không kém gì khi họ còn trẻ, mặc dù thân thể họ đã già nua ! Riêng phu nhân, tôi thấy trái tim bà vẫn trẻ, thậm chí còn trẻ hơn ngày xa, bởi như phu nhân nói, đây là lần đầu tiên bà yêu thật sự.
– Tôi đồng ý. Ông bảo ông không cần tôi trả ông bằng tiền vậy ông muốn tôi trả công ông bằng gì ?
– Chuyện ấy ta tính sau. Bởi tôi biết trong cuộc chinh phục chàng trai diễm phúc kia, bà còn gặp nhiều khó khăn. Chẳng hạn bà cần đẩy lui một đám cưới, bà cần gạt một đối thủ ra ngoài, vân vân và vân vân. Phu nhân đang cần rất nhiều thời gian. Tôi không muốn chiếm thêm thời gian quý báu đó của bà, thưa bà Sylvia vô cùng thân mến.
– Ông hoàn lại tôi tuổi hai mươi sáu theo từng phần riêng lẻ bao giờ đủ 365 ngày và 365 đêm thì thôi. Đồng ý. Nhưng ông hoàn lại theo cách nào ?
– Đơn giản thôi. Phu nhân hãy tậu thêm một chỗ ở nữa để sống những quãng thời gian bà trở lại làm nàng Sylvia trẻ trung. Còn chỗ ở hiện nay, tòa biệt thự sang trọng bà vẫn sống thì dùng vào những lúc bà là bà quả phụ của Ngài Horace Werner, một mệnh phụ bốn mươi sáu tuổi. Tốt nhất là hai nơi nằm tại hai khu phố khác biệt nhau. Chẳng hạn nhà thứ hai ở bên hữu ngạn sông Seine. “Nhân tiên tôi đang có một tòa nhà lớn ở đại lộ Fonch, trong đó đang có một căn hộ độc thân bỏ trống.Người thuê căn hộ đó là một quan chức ngoại giao mới trả lại tôi để về nước do hết nhiệm kỳ. Căn hộ đó nằm ngay tầng trệt, đồ đạc đầy đủ, xinh xắn lịch sự. hay bà cùng tôi đến đó xem. Nếu bà muốn, bà có thể sử dụng ngay. “Còn về từng quãng thời gian thì thế này. Bà gọi điện cho tôi là bà cần bao nhiêu giờ tuổi trẻ hoặc bao nhiêu ngày, bắt đầu từ lúc nào. Đến thời giờ đó bà đến ngôi nhà thứ hai sớm một chút để chuẩn bị. Đến giờ thỏa thuận bà lập tức biến thành nàng Sylvia hai mươi sáu tuổi. Hết thời hạn, bà trở về thành bà quả phụ Werner bốn mươi sáu tuổi và lại ung dung về biệt thự của bà. Sẽ không một ai biết được sự biến hóa ấy. “Việc dùng hai nơi ở còn có thêm thuận tiện là người hầu của bà hoàn toàn không biết sự sống hai mặt của bà chủ. Mà bà thừa biết đầy tớ thường hay bép xép về đời tư của chủ lắm. Tôi nhắc lại bà hãy cẩn thận đừng bao giờ đỗ xe trước cửa ngôi nhà đại lộ Fonch. Các tài xế cũng hay tò mò. Bà nên đỗ xe cách đấy một quãng rồi đi bộ đến ngôi nhà thứ hai. “Điều chú ý cuối cùng là đừng bao giờ để trong lúc bà biến hóa có một người nào nhìn thấy. Và sau hết, tôi vừa nhẩm tính, như vậy là 24 nhân với 365, bà có quyền được hưởng 8760 giờ tuổi trẻ, một nửa là ban ngày, một nửa là ban đêm. Bà nên có cuốn sổ ghi lại để kiểm tra và phân bổ thời gian để tận hưởng được hết niềm hạnh phúc của một cô gái trẻ.
– Tôi hiểu… Bây giờ ông đưa tôi đi xem căn hộ ở đại lộ Fonch.
Ngồi trong xe, Sylvia hỏi :
– Liệu ông có đảm bảo cung cấp cho tôi đúng số giờ và quãng thời gian tôi yêu cầu không ?

– Bảo đảm ! Chỉ có điều đừng lần nào bà yêu cầu quãng thời gian quá dài, tôi rất khó thu xếp. Vả lại việc cắt nhỏ từng quãng thời gian ngắn chỉ có lợi : càng được nhiều lần ! Và càng kéo dài, có thể hàng chục năm, thậm chí đến tận lúc bà chín mươi tuổi. Bởi đường Sinh Mệnh của bà nói rằng bà sẽ thọ đến ngoài chín mươi.
Bá tước Craig nói không sai. Căn hộ quả là đẹp và đầy đủ tiện nghi.Người thuê trước đó chắc hẳn phải có óc thẩm mỹ tinh tế lắm. Craig bảo đó là một quan chức ngoại giao nước ngoài.
– Phu nhân thích chứ ?
– Rất thích. Cảm ơn ông.
– Vậy lần gần đây nhất phu nhân cần trẻ lại là bao giờ ?
– Ngay tối nay.
– Bây giờ là tám giờ tối. Phu nhân cần mấy giờ ?
– Vậy thì mươì hai giờ kém năm ! Tôi sẽ điều chỉnh lại giờ trên đồng hộ treo tường kia cho giờ giấc chính xác đến từng giây. Bởi mỗi giây đồng hồ tuổi trẻ đều hết sức quý giá. Phu nhân cần trong mấy tiếng đồng hồ ?
– Ông cho tôi một tuần lễ được không ?
– Phu nhân tham quá. Nhưng thôi được, tôi chiều. Vậy là phu nhân sẽ có một tuần lễ tuổi trẻ, bẩy ngày và bẩy đêm, tính từ mươì hai giờ đêm hôm nay. Phu nhân đừng quên ghi vào sổ để theo dõi.
Sylvia thầm nghĩ. Một tuần đâu có nhiều ? Nàng còn đang lo một tuần lễ chưa đủ ấy chứ ! Phải tìm gặp “chàng”. Gilbert đúng ra lúc này đã đến Paris cùng với vợ chưa cưới. Nàng sẽ phải gặp chàng, quyến rũ chàng, đoạt chàng trong tay cô gái tóc đen kia. Trên đường Sylvia đưa bá tước Craig về nhà ông ta, hai người im lặng. Sylvia đang mơ đến bao nhiêu cử chỉ bao nhiêu lời nói nàng sẽ dâng hiến cho chàng. Xe đỗ trước cửa biệt thự phố Longpont. Craig nói :

– Tôi không cho không ai thứ gì bao giờ. Nhưng chuyện đó tính sau. Cảm ơn phu nhân đã giúp tôi bằng cách thuê nhà của tôi. Chúc phu nhân sử dụng tốt 8.760 giờ tuổi trẻ của bà.
Nói xong, Craig nhanh nhẹn mở cửa xe bước ra, đi vào nhà. Sylvia nói với ngườ ilái xe :
– Về phố Đại Học ngay !
Vừa về đến nhà, Sylvia bảo ngay bác gác cổng biệt thự :
– Gọi cho tôi xe tắc xi có đài thu thanh ngay bây giờ. Tôi cần ra ga xe lửa. Tôi sẽ đi London trong một tuần lễ. Mai, tài xế chở xe của tôi từ Nice lên đây, bác dặn anh ta đến đón tôi ngoài ga xe lửa Thứ ba sau, vào giờ chuyến tầu chở khách từ bến cảng đến Paris.Khoảng tám giờ sáng thì phải.
Lúc ngồi trong xe từ nhà lão Craig về, Sylvia đã suy tính các biện pháp cần thi hành để giữ bí mật. Nàng bảo cô hầu phòng là thư từ gửi cho nàng cứ giữ lại trong phòng, không cần gửi tiếp sang Anh. Sylvia cho vào va li những bộ đồ nàng thấy trẻ trung và khêu gợi nhất. Lúc tắc xi đỗ ở trước tòa nhà có căn hộ mới, đồng hồ đã chỉ gần nửa đêm. Nàng hồi hộp chờ “sự biến hóa”. Khi tài xế xách mấy chiếc va li vào phòng, Sylvia dặn anh ta khe khẽ để khỏi quấy động bà gác cổng cũng như những người thuê khác. Một vấn để lại đặt ra : những người trông nom tòa nhà này. Nên để họ quen với hình dạng nào của nàng : hình dạng trẻ hay hình dạng già ? Vốn là phụ nữ, Sylvia chọn phương án thứ nhất. Để họ nhìn bà bao giờ cũng trong hình dạng một cô gái trẻ. Tài xế nhận xong tiền công hậu hĩ đã đi. Sylvia đóng cửa lại. Việc đầu tiên bà nhìn lên đồng hồ treo tường. Còn những hai tiếng đồng hồ dài dằng dặc nữa. Nàng nhanh nhẹn sửa sang lại cách xắp xếp đồ đạc, cách bày biện cho ấm cúng hơn. Sylvia tính mai sẽ mua hoa. Nàng rẩy thứ nước hoa nhãn “Femme” để tạo mùi thơm sau này sẽ thành mùi nước hoa “của riêng nàng Sylvia trẻ trung” và ai đến đây sẽ hiểu rằng nàng ở đây đã lâu, mùi nước hoa nàng dùng đã thấm vào các đồ đạc, rèm cửa… Đúng mươì một giờ, việc bày biện đã xong. Trên bàn phấn đã đầy các hộp son môi, đồ mỹ phẩm, các lọ kem giữ da và phấn sáp. Sylvia ngồi chờ sự biến hóa kỳ diệu. Nàng nghĩ lan man và dừng lại ở con người lão bá tước quái đản kia. Nàng rùng mình : rõ ràng quyền phép của lão vô biên… Giá như hai mươi năm trước nàng không gặp lão thì bây giờ nàng vẫn đang sống với ông chồng khả ố Horace Werner. Sylvia tin chắc rằng chính Craig giết Horace. Chính lão đã dùng pháp thuật điều khiển trí óc của tài xế lái xe chẹt chết chồng nàng ngày đó. Nhưng khơi lại đống tro tàn của dĩ vãng làm gì ? Bây giờ có thể làm Horace Werner sống lại đâu ? Mặt khác cũng từ ngày đó Sylvia được tự do, giầu có, nhưng nàng vẫn chưa có được hạnh phúc thật sự. Triển vọng sắp tới làm Sylvia hồi hộp, nhưng một cảm giác sợ hãi vẫn len lỏi trong trí óc nàng. Khi chiếc kim dài trên đồng hồ nhích dần đến số 11, tim Sylvia đập thình thịch. Nàng không nhìn đồng hồ nữa mà nhìn vào tấm gương soi. Một cảm giác khủng khiếp xâm chiếm Sylvia và nàng không dám nhìn vào gương nữa. Nàng vội vã chạy vào phòng ngủ, nơi không có gương soi. Sylvia chờ thời gian đang trôi đi rất chậm chạp. Cuối cùng đồng hồ điểm mươì hai tiếng. Sylvia vẫn không thấy gì đặc biệt. Vậy không có chuyện biến hóa nào xảy ra ! Bỗng nhiên Sylvia bật cười. Nàng cười như điên như dại. Tất cả đều chỉ là ảo ảnh. Nàng mở mắt định mở xắc lấy khăn tay lau nước mắt do cười quá, thì đột nhiên sửng sốt nhìn thấy hai bàn tay… Bao đường gân xanh biến mất, các ngón tay bụ bẫm bà trắng trẻo hẳn lên… Sylvia từ từ đứng dậy, hai chân lảo đảo như người say rượu, nàng lần sang phòng khách. Lúc đi ngang qua tấm gương, nàng giật mình đứng lại. Trong gương hiện ra chính nàng Sylvia hai mươi năm về trước. Nàng đờ đẫn từ từ đưa hai tay lên má. Các vết nhăn đã biến mất. Cằm không còn hai lớp mà thon thả, mịn màng xiết bao ! Bất giác nàng mìm cười. Ôi, đúng là nụ cười trong những tấm ảnh mình chụp ngày đó ! Bà quả phụ Werner đã trở lại thành nàng Sylvia kiều diễm ! Nàng vội vã nhấc điện thoại, quay số biệt thự tại phố Đại học.
– Tôi gọi bằng máy của nhà ga. Vài phút nữa tôi lên tầu. Chúc cả nhà bình yên, khỏe mạnh.
– Chúc bà chủ đi đường bình an, – tiếng chị quản gia đáp.
Sylvia bàng hoàng. Vậy là chị ta nhận ra được tiếng nói của “bà chủ”. Vậy là yên tâm. Một niềm vui ập đến, tràn ngập lòng Sylvia. Nàng cần có tiếng náo động, có âm nhạc tưng bừng đề ăn mừng sự biến hóa kỳ diệu này. Sylvia đi bộ ra đường, gọi tắc xi, vui vẻ nói với tài xế :
– Bác muốn chở tôi đi đâu tùy bác. Đến nơi nào cũng được miễn là thật vui. Tôi đang vui và tôi muốn đến nơi nào tng bừng nhộn nhịp nhất.
Tăcxi đỗ lại trên đại lộ Chưamps-Elysées, trước cửa một câu lạc bộ đang được hâm mộ, Sylvia bước vào và đi thẳng đến quầy rượu, ngồi lên chiếc ghế cao giữa hai khách du lịch nước ngoài. Họ đến thủ đô Pháp, muốn tìm hiểu sinh hoạt “ban đêm” ở đây và hy vọng hướng một cuộc phiêu lưu tình ái lý thú nào đó. Sylvia thấy ngay mãnh lực tuổi trẻ và sắc đẹp của nàng. Hai ông khách thi nhau chiêu đãi nàng, mơì nàng uống hết thứ này đến thứ khác và tán tụng nàng, đùa giỡn, gạ gẫm nàng bằng một thứ tiếng Pháp rất tồi chen lẫn tiếng Hà Lan của một ông và tiếng Đức của ông thứ hai. Sylvia cuối cùng đã nhận lời nhẩy với hai ông, mỗi người một bản nhạc. Ánh đèn sáng choang, tiếng nhạc, tiếng cười, mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi nước hoa khiến Sylvia ngây ngất. Niềm vui trào dâng khiến có lúc nàng cảm thấy như ngạt thở. Thành công đêm nay quá lớn và quá bất ngờ. Ôi, hôn thê của “chàng” nhất định sẽ thua cuộc. Gilbert làm sao cưỡng được sức hút của nàng Sylvia kiều diễm, tràn trề sức trẻ và lại dạn dầy kinh nghiệm của bà quả phụ Werner từng trải trên đường tình ái với hàng chục nhân tình đủ các loại, các tính cách và biết rõ tâm lý nam giới như những nét trên lòng bàn tay ! Rời khỏi sàn nhẩy, Sylvia đến hỏi nhân viên cửa câu lạc bộ :
– Ông có biết một người tên là Gilbert Pernet không ?
– Không, thưa phu nhân.

– Hay ông ta có đến đây nhưng ông không biết ?
– Thưa phu nhân, tôi biết tất cả các khách đến đây, không chừa một ai.
Sylvia trở lại sàn nhẩy, tiếp tục khiêu vũ. Mãi gần sáng nàng mới trở về căn hộ độc thân trên đại lộ Foch. Sáng hôm sau, vừa thức dậy, Sylvia đã quay số điện thoại của gia đình Pernet nàng tìm thấy trong cuốn danh bạ điện thoại. Tiếng một người đàn ông có vẻ đã có tuổi trả lời :
– Gilbert đi vắng, thưa bà.
Sylvia đoán đấy là cha của chàng. Nàng hỏi :
– Bao giờ ông Gilbert về, thưa ông ?
– Phải Thứ ba tới.
Gác máy điện thoại, Sylvia cay đắng thầm nghĩ : Thứ ba tới là ngày cuối cùng của thời hạn bẩy ngày. Nếu gặp chàng lúc đó, nàng sẽ chỉ có một ngày và một đêm với chàng. Đành vậy chứ biết làm sao ? Sylvia dùng những ngày này để may sắm những bộ đồ trẻ trung. Sáng Thứ ba, nàng sẽ gọi điện đến gia đình Pernet. Chỉ cần hai giọng nói trao đổi với nhau vài câu xã giao đã đủ là một thành công lớn của nàng rồi. Mai đã là ngày Thứ ba xiết bao mong đợi. Đêm nay Sylvia không đi đâu. Nàng ngồi một mình suy nghĩ, ngày mai nên tiếp cận Gilbert theo cách nào hiệu quả nhất. Khi có chàng ở đầu dây bên kia mình sẽ nói gì ? Chẳng lẽ nói : “Em yêu anh !” Câu đó trẻ con vô cùng và khi nghe thấy, tất chàng sẽ phải bật cười. Có lẽ cứ để chàng quan tâm muốn biết mình là ai thì hơn. Lúc sắp thiếp ngủ Sylvia vẫn chưa tìm được câu nói nào tốt nhất. Hôm sau, lúc Sylvia gọi điện cho Gilbert, nàng tính sẽ tùy câu nói trên máy mà lựa câu đáp lại cho thích hợp. Nhưng nhấc máy ở đầu dây bên kia là cô hầu phòng.
– Cậu Gilbert không thể trả lời được, nhưng cậu nhắn lại là nếu ai muốn gặp câu trước ngày cưới của cậu thì buổi chiều mơì đến bãi ném ki ở Công viên Môi Trường. Cậu ở đó cùng với cô Yolande.
Vậy là Sylvia chỉ cần đến đó. Tuy nhiên hai điều làm nàng băn khoăn : Sự có mặt của “đối thủ” mà nàng vừa biết được tên là Yolande. Và thời gian “tuổi trẻ” của nàng còn lại quá ngắn ngủi. Nửa đêm hôm nay, không được chậm một phút, nàng sẽ trở lại hình dạng của bà Werner quả phụ. Cần phải tranh thủ ngay quãng thời gian đầu tiên này. Sau đấy nếu tình hình cần kéo dài thêm, nàng sẽ gọi điện cho lão Craig. Nếu Sylvia thành công trong việc làm cho Gilbert mê nàng ngay từ hôm nay thì cuộc đời nàng sẽ đổi thay hoàn toàn. Còn chuyện Yolande có mặt ở sàn chơi ki thì Sylvia tính là cũng có cái hay. Gilbert được dịp so sánh ngay hai ngườivà thành công của Sylvia càng bảo đảm hơn… Ăn bữa trưa xong, Sylvia đến sàn chơi ki ở Công viên Môi trờng. Nàng không chỉ là cô gái xinh đẹp tuyệt với mà còn mang theo một quyết tâm sắt đá quyết tâm chinh phục một chàng trai non nớt bằng tất cả kinh nghiệm của một quả phụ lõi đời. Cơ may đã mỉm cười với Sylvia. Sàn chơi số 10 ngay cạnh sàn chơi số 9 của Gilbert và Yolande không có ai. Sylvia liền chiếm luôn. Từ nhỏ chưa bao giờ Sylvia chơi môn thể thao này. Lăn quả bóng làm đổ những cái ki dựng trên sàn gỗ là thứ bà quả phụ giầu có Werner chưa bao giờ làm. Lúc này Sylvia chơi chỉ nhằm mục đích duy nhất là thu hút sự chú ý của Gilbert. Bằng bất cứ giá nào ! Sylvia chơi kém lại càng hay, càng làm người khác chú ý. Nàng thấy Gilbert chơi rất giỏi. Bản thân nàng hóa ra cũng không đến nỗi tồi. Mỗi lần lăn quả bóng, Sylvia lại làm đổ ba bốn chiếc ki, có lúc còn trên bốn cái nữa. Rõ ràng nàng chơi ki không thua Yolande. Nàng nghe thấy Gilbert luôn bảo vợ chưa cưới :
– Ôi, em không hợp với môn chơi này rồi… Mãi mà chẳng làm đổ được cái ki nào.
Câu trách có vẻ làm cô gái tóc đen bực tức, còn Sylvia thì thích thú. Nàng thấy cần phải lăn bóng một lần làm ngã thật nhiều con ki thì mới thu hút được sự chú ý của Gilbert. Chàng vốn cho rằng phụ nữ không thích hợp với môn chơi này. Sylvia nghiên cứu khá kỹ kinh nghiệm cầm quả bóng, kinh nghiệm lăn bóng của Gilbert và cố áp dụng. Thành công thật mỹ mãn. Một lần, hai lần, ba lần, mươì lần Sylvia chỉ lăn bóng một cái mà làm đổ tất cả các con ki dựng trên sàn gô. Lát sau, mọi người đã xúm xít quanh sàn chơi ki xem “nhà nữ vô địch” mới xuất hiện. Bản thân Gilbert chơi ở sàn bên kia cũng quay đầu sang nhìn. Sylvia nhận thấy chàng nhìn sang bên này ngày càng nhiều hơn. Cô gái tóc vàng kia giỏi thật. Và thêm cách ăn mặc của cô ta nữa chứ. Quần bằng vải len dệt kim ôm lấy đôi chân thon dài và bộ hông rắn chắc. Chiếc áo thể thao bó chặt làm nổi hằn cặp vú to cao, chắc nịch tuyệt đẹp. Trong khi Yolande thì mặc một bộ đồng màu trông già nua và quá cầu kỳ. Sylvia thầm đoán được ý nghĩ của Gilbert. Nàng biết tốt nhất là không nói năng gì, không nhìn, tiếp tục chăm chú chơi, đồng thời tận hưởng niềm sung sướng đượcngười yêu ngắm nghía chiêm ngưỡng. Sylvia biết mình đã thắng. Nhưng do kinh nghiệm già dặn của bà quả phụ Werner từng trải trong quan hệ với đàn ông, nàng hiểu rất rõ rằng những tình cảm bột phát rất chóng tàn. Hơn nữa vừa rồi thành công làm đổ toàn bộ các con ki chỉ bằng một lần lăn bóng là thành công “ăn may” khó có thể giữ mãi. Tốt nhất là dừng lại giữa lúc đang vinh quang chứ đừng chờ đến lúc yếu thế mới rút lui. Sylvia ngừng chơi, châm điếu thuốc lá hút rồi rời khỏi sàn số 10, dáng đi lời nhác. Nàng thong thả đi về phía quầy rượu. Tại đây nàng gọi một ly americano. Nàng không lấy gì làm ngạc nhiên khi mươì phút sau, Gilbert đã bước vào quầy rượu, ngồi lên chiếc ghế cao bên cạnh nàng. Sylvia tự hỏi, không biết Gilbert đã viện lý do gì đề bỏ mặc hôn thê ngoài đó vào đây một mình ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.