Bảy Người Đàn Bà

Chương 20Người đàn bà thứ bẩy:Yolande-End


Đọc truyện Bảy Người Đàn Bà – Chương 20: Người đàn bà thứ bẩy:Yolande-End

Người đàn bà thứ bẩy YOLANDE
Lúc này là khoảng bốn giờ chiều. Bá tước Craig đứng lên rời khỏi bàn giấy, thái độ vẫn lịch sử, niềm nở như mọi khi, tiến về phía người đàn bà tóc đen tên gia nhân người Hoa vừa dẫn vào phòng giấy của lão ở phố Longpont. Người đàn bà nhấc điếu thuốc lá trong chiếc hộp đựng thuốc lá bằng vàng lão già bá tước Craig mở ra mơì. Lão bật lửa và người đàn bà nghiêng đầu châm thuốc. Câu nói đầu tiên của bà ta :
– Ông thấy là tôi rất đúng hẹn.
– Vâng, phu nhân rất đúng hẹn, – lão già quái đản gật đậu công nhận.
– Tôi nghĩ tốt nhât nên kết thúc ngay bản giao kèo nhỏ nhặt của chúng ta, càng sớm càng tốt.
– Phu nhân bảo “giao kèo nhỏ nhặt” ? Riêng tôi thì thấy số tiền bà đưa ra quá lớn, không “nhỏ nhặt” chút nào.
– Hay ông đã thay đổi ý kiến và không chịu trả với cái giá ấy ?
– Bà ta lo lắng hỏi.
– Bà Yolande thân mến, có một chuyện bất ngờ vừa xẩy ra đúng vào lúc bà với tôi vừa kết thúc câu chuyện đêm qua.
Vị hôn thê của Gilbert nhìn chăm chú vào mắt bá tước Craig, không hiểu.
– Bà có đem theo bản hợp đồng tôi đưa đêm qua đấy chứ, thưa bà Yolande thân mến ?
– Có, thưa ông bá tước.
– Xin bà vui lòng đưa tôi mượn một lát, được không ? Tôi muốn kiểm tra lại chữ nghĩa trong đó và số tiền có hoàn toàn ăn khớp với bản của tôi không ?
Yolande đặt bản hợp đồng lên bàn. Craig chăm chú so sánh hai bản, rồi ngẩng đầu lên, nói :

– Khớp nhau hoàn toàn. Tuy nhiên sự việc vửa xẩy ra đêm qua, sau khi chúng ta ký vào đây buộc tôi phải sửa lại bản hợp đồng đôi chút, thậm chí phải hủy nó.
Yolande giụi điếu thuốc vào cái gạt tàn, thét lên :
– Tại sao ?
Vẫn giọng nói ngọt ngào kiểu cách, lão nói :
– Tôi có giải thích bà cũng không hiểu được. Bà chỉ cần biết là đêm qua tôi cần đến năm thứ hai mươi sáu của bà nhưng hôm nay tôi hoàn toàn không cần đến nó nữa, thưa bà Yolande thân mến.
– Sao lại thế ? Chính ông đã ký thì ông phải thực hiện ! Tôi đã tin ông, coi ông là người đứng đắn, tôn trọng danh dự. Tôi đòi ông phải thực hiện ngay những điều chúng ta cam kết và đã ký… thậm chí ký bằng máu ! Ông phải đưa tôi số tiền ghi trong hợp đồng. “Đêm qua chính miệng ông đã nói tôi cho ông hai mươi tư tiếng đồng hồ để thu xếp số tiền đó. Và chính ông hẹn tôi đến đây nhận vào bốn giờ chiều nay. Bây giờ ông lật lọng, bảo bản hợp đồng không còn giá trị nữa ?
– Vẫn còn giá trị, thưa bà Yolande thân mến, – lão già nói vẫn giọng ngọt ngào, – Nếu như không xẩy ra sự việc bất ngờ diễn ra vào lúc nửa đêm hôm qua. Tôi rất đau lòng phải từ chối thực hiện bản hợp đồng này và hủy nó.
– Nghĩa là ông sẽ không trả tôi tiền ?
– Bởi tôi không cần đến một năm đó của bà nữa, thưa bà Yolande thân mến.
– Nhưng số tiền thì tôi lại rất cần.
– Bà cần để làm gì, thưa bà bạn thân mến ?
– Ông thừa biết rồi còn gì ? Vợ chông tôi rất túng. Chúng tôi không thể sống chỉ bằng nước lã.
– Tôi luôn nghe thấy người đời nói : khi yêu nhau thì chỉ uống nước lã cũng hạnh phúc ?

– Ai nói thế thì mặc họ, còn tôi, không bao giờ tôi nói như thế.
– Chuyện đó ngoài phạm vi tôi. Đó là chuyện riêng của bà. Bà đã dại dột lấy một người nghèo và bà không yêu chỉ cốt để trả thù Gilbert đã ruồng bỏ bà ! Xin bà cho phép tôi được nói rằng tình hình tài chính túng quẫn của bà hiện nay chỉ là do bà. Bà đã sắp lấy Gilbert là người vừa giàu có vừa được bà yêu, vậy mà bà để Sylvia cướp mất ông ta trên tay…
– A, ông biết Sylvia hiện ở đâu không ? Cô ta đột nhiên biến đâu mất từ hôm bà dì của cô ta qua đời.
– Tôi không biết, thưa bà bạn thân mến. Vả lại chuyện đó bà quan tâm làm gì ? Điều bà cần quan tâm là cuộc sống của bản thân bà mà bà đã dại dột tự chuốc lấy.
– Tôi yêu cầu ông để tôi yên về chuyện hôn nhân của tôi. Tôi xin nói rõ là tôi không bao giờ chịu thua, tôi sẽ bảo vệ cuộc hôn nhân ấy. Chỉ có điều tôi cần phải có tiền để duy trì nó.
– Vậy thì bà hãy ăn cắp, giết người, hoặc bán thân xác cho một nhà triệu phú, tỷ phú nào đó ! Bà khá xinh đẹp và chắc chắn có nhiều người sẵn sàng mua thân xác bà.
– Im ngay ! Ông nói thế mà nghe được à ? Trả lại tôi bản hợp đồng rồi đem tiền ra đây. Nếu không tôi sẽ có cách buộc ông phải nhả số tiền đó.
– Xin trả bà. – Craig chìa bản hợp đồng bằng da thuộc.
Yolande đỡ lấy và cuộn lại. Đột nhiên bà ta thét lên :
– Nó bốc cháy !
– Chỉ cháy chỗ ghi dòng chữ : Đã đọc lại và chữ ký của tôi mà thôi.
– Ông đã dí lửa vào đấy, đồ khốn nạn !

– Tôi ? – Craig nói giọng ngạc nhiên. – Việc gì tôi phải làm thế ? Nếu muốn hủy tôi chỉ càn xé là xong. Có lẽ thứ mực đỏ này bốc cháy đấy. Vả lại trong phòng này nóng quá.
Lão già cúi xuống nhìn bản hợp đồng, nói :
– Cả dòng chữ “Đã đọc lại” và chữ ký của bà cũng bị cháy. Cháy cả chỗ viết con số và khoản tiền. Tôi rất lấy làm tiếc, thưa bà bạn thân mến. Nhưng mọi chúng ta đều phải gánh chịu nhiều điều bản thân chúng ta không hề muốn.Bà bằng lòng với số phận của bà vậy.
– Quân lừa đảo !
Yolande thét lên, ném bản hợp đồng bị cháy loang lổ vào mặt Craig. Nhưng tờ da thuộc chưa chạm được vào mặt lão đã rơi xuống đất. Craig bình thản nói :
– Nếu bà muốn biết nguyên do nào khiên tôi khước từ bản hợp đồng này, xin mơì bà đọc tờ báo kia. Đó là báo ra buổi chiều hôm nay. Mơì bà đọc cột bốn, trang ba, phần tin vặt đó đây, đoạn tôi đã đóng khung bằng bút chì đỏ. Yolande đỡ tờ báo, đọc xong, bà ta ngẩng đầu lên :
– Tôi không hiểu gì hết. Tại sao ông đưa tôi đọc đoạn tin vặt ấy ?
– Bà gọi đó là tin vặt ? Đúng, rất đúng ! Một chuyện vặt vãnh, chẳng đáng ta lưu tâm. Chỉ có điều tôi muốn nói với bà rằng, cho dù tôi trả giá cao bao nhiêu một năm tuổi trẻ của bà thì việc vừa rồi tôi không “mua” nữa cũng là có ích cho bà. Bởi thưa bà Yolande thân mến, tuổi trẻ là vô giá. Không phải một năm mà chỉ một phút cũng quý. Vô cùng quý đấy, thưa bà. Bà nên giữ lấy mà dùng kẻo sẽ ân hận. “Còn bây giờ, cuộc thỏa thuận giữa hai chúng ta đã không thành, ta chẳng nên oán trách lẫn nhau. Xin bà nguôi giận và cho phép tôi được tiếp tục coi bà là người bạn gái thân thiết và đáng quý trọng.
Lão cúi đầu xuống nâng bàn tay người đàn bà lên định hôn, nhưng Yolande giận dữ giật mạnh ra, chạy vọt ra ngoài.
– Đồ lừa đảo ! Tao sẽ có cách cho mày biết tay, lão già khốn nạn !
x
Lão bá tước ngồi vào sau bàn giấy, chống tay vào cằm suy nghĩ. Tên gia nhân người Hoa bước vào, bưng khay trà, đặt lên bàn. Lão bá tước lẩm bẩm một mình :
– Ta có tàn nhẫn với mụ đó không ? Thế là đáng kiếp mụ ! Ta khinh tất cả những kẻ sống trên đời mà chỉ quan tâm đến tiền ! Chúng tất đông, lúc nhúc khắp mọi chốn. Tiền đối với chúng là mục đích, còn đối với ta, tiền chỉ là phương tiện.
– Đúng thế, thưa ông chủ, – tên gia nhân nói.
Lão bá tước ngạc nhiên nhìn tên gia nhân :

– Sao, Shen ! Mi biết nói à ? Vậy mà ta tưởng bọn mi câm ? Thì ra mi biết nói, nhưng mi làm ra vẻ câm lặng thế thôi ?
– Vâng, thưa ông chủ.
– Mi biết nói và chắc biết đọc nữa. Mi đọc lên ta nghe đoạn bài báo ta đóng khung bằng bút chì đỏ này !
Tên gia nhân cầm tờ báo, đọc to : MỘT NGƯỜI TỰ NHIÊN PHÁT ĐIÊN Ở Thị trấn Dole. Sáng nay những người tiều phu trong khu rừng Chưaux thấy một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, áo quần rách tung, đi lang thang trên đường mòn. Mỗi khi có người hỏi ông ta là ai, ông ta đều hét lên : “Tôi đã ngủ với Người Đàn Bà Lý Tưởng ! Người đẹp nhất thế giới !” Mấy người tiều phu không sao hỏi được gì thêm bèn túm lấy ông ta giải lên đồn cảnh sát. Tại đây, cảnh sát lục túi ông ta song không thấy giấy tờ gì. Họ mơì bác sĩ đến. Sau khi khám, bác sĩ cho biết ông ta bị loạn trí. Người đàn ông lập tức được đưa đến trại điên ở Dijon. Cuộc điều tra đang được tiến hành.
– Bọn ngu xuẩn ! –
Craig cười vang, rót thêm một tách trà đưa lên miệng uống.
– Chúng sẽ không tìm được gì hết. Mọi tài liệu giấy tờ đều bị cháy sạch. Thằng cha mất trí đó sẽ còn la thét cho đến lúc chết. Nàng Léa của ta đang làm công việc đó, trừng trị thằng ấy !
– Vâng, đúng thế, thưa ông chủ !
– Mày có câm đi không ? Mày cũng sắp mất trí đấy ! Điều ta kém vui trong câu chuyện này chỉ là thằng cha Gilbert kia sẽ được chết bình thản trong trại điên và ta không lấy được linh hồn của nó. Trong khi nàng Sylvia ta yêu quý thì ta đã lấy được linh hồn của nàng hôm nàng tự vẫn. “Tuy nhiên ta không biết dùng làm gì linh hồn của nàng. Thứ ta cần là thân xác nàng, là Sylvia bằng xương bằng thịt kia ! Ôi, giá ta lấy được linh hồn Gilbert, ta sẽ cho nó đến gặp linh hồn Sylvia xem chúng xử sự với nhau thế nào ?
– Vâng, đúng thế, thưa ông chủ !
– Câm ! Mày nói “đúng thế” nghĩa là sao ? Cút ngay !
Tên gia nhân người Hoa lặng lẽ cúi đầu bước ra. Cửa khép lại. Craig đột nhiên giận dữ gạt tất cả các giấy tờ trên bàn xuống đất. Lão ôm đầu rên rỉ :
– Công việc của ta là gieo rắc tai họa trên thế gian. Vậy bây giờ ta sẽ làm gì ? Còn tai họa nào để ta gieo rắc cho chúng nữa ?
Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.