Bảy Người Đàn Bà

Chương 16: Greta-P1


Đọc truyện Bảy Người Đàn Bà – Chương 16: Greta-P1

Người đàn bà thứ năm : Greta
Lúc chiếc Boeing khổng lồ sơn đỏ hạ cánh xuống sân bay Interlaken thì đã xẩm tối. Khi động cơ ngừng chạy, Craig hỏi Gilbert :
– Ngồi trên máy bay mãi tê cả chân. Ông có muốn ta đi bộ một lúc cho đỡ cuồng cẳng không ?
Gilbert tán thành. Họ đi đưới bầu trời đêm đầy sao. Craig nói :
– Vùng nghỉ mát nổi tiếng này có một nét đặc biệt. Tại đây người ta tổ chức một sân khấu ngoài trời, dùng ngay khung cảnh thiên nhiên làm bài trí sân khấu : các cây cối, những tảng đá, vũng nước đọng. Có chăng họ chỉ làm thêm một túp lều dùng làm nhà cho nhân vật chính. Nhưng túp lều đó cũng làm rất thật cho nên ngồi xem diễn kịch mà người xem tưởng như đang xem một câu chuyện diễn ra thật.
– Ông định rủ tôi xem kịch ? – Gilbert ngạc nhiên.
– Đúng thế. Nhưng không phải cốt xem kịch mà là để ông nhìn thấy Greta. Chẳng là đoàn kịch này là đoàn nghiệp dư, gồm toàn diễn viên tài tử. Vở kịch là “Wilhem Tell”. Ông đã biết câu chuyện này rồi. Đó là chuyện một anh hùng dân dã, đứng lên lãnh đạo nông dân nghèo khởi nghĩa chống lại bọn địa chủ cường hào quý tộc.
– Và nàng Greta của ông có tham gia đóng vai ?
– Đúng thế. Vai chính Wilhem Tell do một bác sĩ đóng. Greta vai vợ Wilhem Tell tên là Armgard, một phụ nữ dịu dàng, chung thủy và đau khổ.
Họ đã đến trước cửa “rạp” đông đúc khán giả đến mua vé vào xem.
– Đoàn kịch này chỉ diễn một tiết mục này sao ?
– Họ có tập một số vở nhưng không thành công. Cuối cùng vẫn chỉ tiết mục Wilhem Tell này còn tồn tại được và đã trên một trăm năm nay rồi.
Vở diến lý thú, khán giả luôn rồ lên tán thưởng. Xem xong, lúc ra cổng, Craig hỏi :
– Ông thấy sao, Gilbert thân mến ?
– Rất lý thú. Lần đầu tiên tôi được xem diễn vở ngoài trời và dùng phong cảnh thiên nhiên làm bài trí như thế này.

– Không, tôi hỏi về diễn xuất của Greta kia !
– Cô ấy diễn tốt. Và tôi có cảm giác cô ấy khá đẹp.
– Đẹp và ngon lành nữa. Lát nữa ta sẽ đến thăm cô ta. Nhưng ông nên nhớ rằng Greta còn phải tẩy trang, thay quần áo, cho nên cứ ung dung, đợi cô ta về nhà trước đã rồi chúng ta đến sau.
– Greta có chồng chứ ?
– Có, nhưng chồng cô ta đã chết. Bây giờ cô ta ở góa.
Craig thuê xe ngựa chạy trong đêm. Họ đã rời ra ngoài thành phố. Lão bá tước trỏ một ngôi nhà gỗ phía trước mặt :
– Kia rồi. Ông nhìn thấy không, Gilbert ? Một ngôi nhà gỗ kiểu nhà nghỉ miền núi. Tuy trời tối, nhưng chắc ông có thể nhìn thấy hình thù của nó. Kiểu nhà tiêu biểu của dân Thụy Sĩ. Nhà có các cửa số sáng đèn kia kìa.
– Có. Tôi có thấy.
– Đấy là nhà của Greta. Chắc chắn cô ta sẽ rất mừng thấy chúng ta đến thăm.
Greta là loại phụ nữ không bao giờ thấy thứ gì đột ngột. Bất cứ vào giờ nào trong ngày, khách đến thăm cô ta cũng thấy nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp. Về mặt quản lý nhà cửa, Greta là loại phụ nữ hiếm có, vô cùng đặc biệt.
-Điều làm tôi ngạc nhiên là lúc nào cũng thấy cô ta bình thản với nụ cười tươi tắn trên môi. Có thể nói Greta là điển hình cho loại phụ nữ cảm thấy hạnh phúc lớn nhất là ở trong nhà của mình. Chưa bao giờ tôi thấy cô ta to tiếng. Nói thế không có nghĩa Greta không có khuyết điểm nào. Niềm thích thú xây dựng tổ ấm khiến cô ta có thêm một số đòi hỏi mà phụ nữ khác không có.
– Chẳng hạn ? – Gilbert hỏi.
– Chẳng hạn Greta không chịu nổi bất cứ sự bừa bộn mất trật tự nào. Mọi thứ trong nhà đều có vị trí nhất định của nó. Các bữa ăn đều được dọn ra đúng giờ giấc, không sớm hay muộn hơn thông lệ một phút. Greta thức dậy đúng giờ và đi ngủ đúng giờ, không chịu nổi một sự lệch lạc nào về thời gian, trừ những hôm cô ta tham gia diễn kịch. Ngay những đêm đó cũng lại có thời gian biểu hẳn hoi. Mọi thứ ngăn nắp, trật tự đến mức tỷ mẩn. “Greta có thói thích thú với sự ngăn nắp đó và tìm thấy trong đó niềm vui chính của cô ta. Cô ta sống hoàn toàn không có chút “lãng tử” nào mặc dù cô ta say mê nghệ thuật và chăm chỉ tham gia biểu diễn với tư cách tài tử.
Cỗ xe ngựa đỗ lại trước cửa ngôi nhà gỗ xinh xắn, tinh khiết. Lập tức cửa mở và Greta hiện ra, nụ cười tươi tắn trên môi. Craig hài lòng thì thầm vào tai người bạn trẻ :

– Ông thấy không, Gilbert ? Cô ta đã nhận ra tôi. Mà sao cô ta lại không nhớ tôi kia chứ ? Tuy nhiên cũng vẫn phải thận trọng. Giống như mọi đàn bà khác, Greta cũng có phần nào giả dối. Đôi khi cô ta lờ ngay lập tức những người mà trước đó vài tiếng đồng hồ cô ta cần đến họ.
Craig đã bước ra khỏi xe ngựa, chào :
– Chào Greta thân mến, – lão nói và ôm hôn người quả phụ trẻ.
Gilbert thấy ngay Greta không bé nhỏ như lúc trên sân khâu. Nàng vạm vỡ, vững chãi, đúng là một phụ nữ nông dân đã được tư sản hóa. Tóc nàng vàng nhưng là kiểu vàng rất riêng của phụ nữ Đức, hơi ngả sang mầu đồng. Hai đứa con trai khoảng sáu và tám tuổi cũng tóc vàng đứng hai bên mẹ, mặc kiểu áo quần dân tộc ở địa phương này. Thái độ lão bá tước thân tình :
– Ôi, hai cháu xinh xắn. Các cháu vẫn ngoan ngoãn, vâng lời mẹ đấy chứ ?
Rồi quay sang Gilbert, lão nói thêm :
– Ông bạn trẻ thấy ở đâu có không khí gia đình đầm ấm thế này bao giờ chưa ? Cô Greta thân mến. Tôi phải nói với cô hai điều : một là chúng tôi đang đói khủng khiếp và thứ hai là ông bạn trẻ của tôi không biết tiếng Đức.
Greta đáp, miệng vẫn cười rất tươi :
– Không sao. Tôi cũng nói tiếng Pháp được tàm tạm. Hai ông đói lắm phải không ? Tôi cũng đang có món thịt đông định để ăn sau đêm biểu diễn. Các cháu rất thích món đó.
– Vậy là cả hai cháu cũng ra rạp hát diễn Wilhem Tell ?
– Không phải xem mà hai cháu tham gia đoàn kịch. Hai ông không nhận ra các cháu ư ? Chúng đóng vai hai đứa con của Wilhem Tell. Đoạn bắn quả táo đặt trên đầu đứa con thì đứa con đó chính là cháu lớn nhà tôi đóng. Đấy là một vinh dự cho hai cháu. Nếu hai cháu không tham gia đóng vai thì chắc chắn tôi cũng không tham gia. Bởi tôi muốn lúc nào cũng được ở gần con cái.
Craig thở dài :
– Một bà mẹ tuyệt vời !
Vài phút sau, tất cả ngồi quanh bàn ăn, giữa là một nồi xúp to bốc khói và một bình đựng thịt đông. Greta ngồi vị trí nữ chủ nhân. Craig ngồi bên phải, Gilbert ngồi bên trái. Hai cậu con trai ngồi hai đầu. Trước mặt Greta là vị trí của chủ nhà, ghế bỏ trống và không có thìa nĩa. Craig nhận xét Greta “ngon lành” là rất đúng. Gilbert nhận thấy người góa phụ trẻ này khỏe mạnh, tràn trề sinh lực. Trước lúc nàng ngồi xuống, Gilbert nhận xét thấy đôi chân vạm vỡ, rắn rỏi, đứng chắc nịch trên mặt đất. Tuy đẹp nhưng rất tiếc la hai mắt cá chân hơi thô. Cả cổ tay cũng vậy.

Hai bàn tay có phần duyên dáng đôi chút. Gilbert thầm nghĩ bàn tay kia ru con cũng tốt mà vuốt ve da thịt đàn ông cũng rất tuyệt. Liệu Greta có nhân tình không nhỉ ? Gilbert tự hỏi và trả lời được ngay. Chàng thấy không có một vẻ gì biểu hiện nàng có nhân tình. Vậy là chỗ đó còn trống. Nàng góa phụ trẻ trung và tràn trề sức sống kia rõ ràng sẵn sàng chấp nhận một người đàn ông thay cho vị trí người chồng nếu như nàng thấy anh ta xứng đáng với ngôi vị ấy, với chức năng “người chồng” theo quan niệm của nàng. Bởi, Gilbert thầm nghĩ, Greta rất đòi hỏi về những phẩm chất của người đàn ông định thay thế chồng nàng đã quá cố, những phẩm chất mà thanh niên thời nay hiếm ai có đủ : yêu lao động, đạo đức và quan tâm đến “tổ ấm”, theo nghĩa ngôi nhà, các tài sản, gia súc và tất nhiên không cần nói, các thành viên trong gia đình : vợ, con cái. Đòi hỏi quá chăng ? Không ! Bởi người phụ nữ nông dân Thụy Sĩ này cần được ân ái mãnh liệt và đều đặn, để đảm bảo sự phát triển của sức khỏe. Gilbert cảm thấy hình như Greta nhìn thấy ở chàng những phẩm chất ấy, bởi cặp mắt xanh biếc luôn nhìn chàng chằm chằm như muốn ăn sống nuốt tươi chàng. Phải chăng đấy là một sự “ngỏ lời” của Greta ? Gilbert thấy rõ, hạnh phúc cao nhất đối với Greta là hạnh phúc gia đình, là chồng, con cái, nhà cửa, bếp núc, vườn cây, những đồ đạc sạch sẽ ngăn nắp và tiện lợi. Càng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Greta và lão Craig, chàng càng thấy lão già bá tước có lý. Niềm khao khát xây dựng tổ ấm gia đình chính là điều kiện không thể thiếu được của Người Đàn Bà Lý Tưởng, tạo cho nàng sự thăng bằng tinh thần. Greta đẹp không lộng lẫy, thông minh mà không sắc sảo. Nàng thích hợp với một người chồng biết đòi hỏi vừa phải, khi đó nàng sẽ phát huy được tất cả chỗ mạnh của nàng để trở thành người vợ đảm đang, thỏa mãn tình dục cho chồng và tạo được không khí vui tươi lánh mạnh trong gia đình. Craig ngỏ ý muốn đưa “ông bạn trẻ” tham quan ngôi nhà. Greta vui vẻ thực hiện. Đâu cũng trật tự ngăn nắp và sạch sẽ tinh tươm. Khi quay ra phòng khách, Craig thở dài nói :
– Quả là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng cho những người lang bạt như chúng ta, đang khao khát sự bình yên, thanh thản và ấm cúng.
Trong suốt thời gian qua, lúc nào Greta cũng chăm chú nhìn Gilbert và chàng ngày càng thấy rõ nỗi thèm thuồng của nàng đối với chàng. Chàng cũng khao khát nàng. Khốn nỗi Craig lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Lão đã cản trở chàng ân ái với Serena, với Gloria, với Aichưa, nhưng lần này chàng quyết định không chịu nhượng bộ lão.
– Ta xin phép bà chủ về thôi chứ ?
Không ghìm được nữa, Gilbert giận dữ nói :
– Ông về còn tôi ở lại.
Craig nhếch mép cười thích thú, nhưng rồi nụ cười ấy tắt ngay.
– Tôi đã nói rồi, Gilbert thân mến. Cuộc ngao du của chúng ta chưa kết thúc. Chúng ta còn phải đến thăm một nơi nữa. Sau đấy, ông có thể quay lại đây.
Gilbert thấy nỗi uất ức trào lên chẹn lấy cổ họng, chàng lúng túng không biết làm thế nào. Đúng lúc ấy Greta lên tiếng :
– Hai ông đã định về sao ? Không ! Không được ! Tôi chưa cho hai ông đi nếu chưa thăm thú trang trại của tôi !
Craig đành nhượng bộ. Trang trại của Greta đúng là qui lát, từ súc vật nuôi đến ruộng đồng, kho tàng. Gilbert sửng sốt, tưởng mình hoa mắt : chàng thấy trong nhà để xe của trang trại chiếc xe hơi mầu xanh vỏ chai của chàng, chiếc xe chàng đã để lại ở Paris hôm lên đường sang Nam Mỹ. Craig mỉm cười nói :
– Ông ngạc nhiên lắm phải không Gilbert ? Thì tôi đã nói rồi, tôi sẽ sai cất cẩn thận vào một nơi và khi nào ông cần, ông sẽ có nó ngay. Thế nào, ta đi chứ ?
Vì nhớ chiếc xe thân quen, vì muốn xem máy móc nó thế nào, Gilbert đã chạy đến ngồi vào sau tay lái và nổ máy. Craig mở cửa trước, ngồi vào ghế bên cạnh. Gilbert cảm thấy mình không còn cớ nào để trì hoán cuộc đi tiếp tục. Trước lúc chàng ấn cần số vào số một, Craig quay ra nói với Greta :
– Hai chúng tôi rất tiếc phải rời khỏi đây. Chúng tôi còn vài việc phải làm nốt cho xong. Mong một ngày gần đây chúng tôi sẽ có dịp trở lại đây với cô, cô Greta thân mến. Đúng vậy không, Gilbert ?
Gilbert thấy lưỡi cứng lại, không trả lời nổi.
– Nỗi xúc động làm ông bạn trẻ của tôi không nói được. Greta thân mến, tôi thay mặt ông bạn trẻ và bản thân tôi, chân thành chúc cô cùng hai cháu hạnh phúc đầy đủ. Còn việc cuối cùng : ông bạn trẻ đây rất muốn tặng cô một món quà nhỏ, nhưng chưa biết cô thích thứ gì.

Greta mỉm cười :
– Hai ông đã tham quan toàn bộ ngôi nhà của tôi. Hai ông không nhận thấy dưới bếp còn thiếu một thứ quan trọng à ?
Craig nói :
– Thú thật là tôi không nhận ra. Ông có nhận thấy còn thiếu thứ gì không, Gilbert thân mến ?
Gilbert ngạc nhiên nhìn nữ chủ nhân :
– Ôi, tôi cũng không biết.
Người góa phụ trẻ Thụy Sĩ mỉm cười dịu dàng nói :
– Thưa bá tước Craig, xưa nay ông vẫn nổi tiếng là người có óc quan sát, vậy mà ông không nhận ra thì tôi hơi ngạc nhiên đấy. Thiếu máy giặt.
Lão Craig kêu lên :
– Ôi, đúng rồi. Nhà chưa có máy giặt. Ông bạn trẻ Gilbert thân mến, đúng là hai chúng ta quá sơ suất. Đúng rồi, còn thiếu cái máy giặt ! Ôi, Greta thân mến của tôi, làm sao cô sống nổi một khi trong nhà chưa có máy giặt ? Nhưng nỗi khổ đó của cô sẽ được sửa chữa ngay. “Trong vòng một tuần lễ tính từ ngày hôm nay, cô sẽ nhận được một chiếc máy giặt kiểu tối tân nhất của Hoa Kỳ mà ông bạn trẻ đây sẽ rất sung sướng được gửi tặng cô, để có dịp tạ ơn cô đã cho chúng tôi ăn một bữa ngon lành.Ôi, món thịt đông, đúng là tuyệt với, đúng không, Gilbert ?
– Đúng, rất tuyệt ! – Gilbert đáp bằng giọng nghèn nghẹn.
Lão Craig nói tiếp luôn :
– Vậy là mọi ước muốn của cô đều được thỏa mãn rồi chữ, cô Greta thân mến ?
– Vâng, đúng thế, thưa bá tước, – Greta đáp giọng quả quyết.
– Nếu vậy thì chúng tôi có thể đi được rồi.
Khi chiếc xe mầu vỏ chai chạy ra khỏi nhà để xe, lão Craig liếc mắt nhìn người góa phụ trẻ Thụy Sĩ : khuôn mặt Greta lộ rõ một nỗi vui mừng đầy mãn nguyện. Lão quay sang nhìn Gilbert và thấy mắt chàng ướt đẫm. Lão mỉm cười chua chát. Nụ cười như thể hiện lòng suy nghĩ thầm kín của lão : “Nỗi buồn thất tình của đàn ông và của đàn bà khác nhau. Với đàn bà, chỉ cần một món quà, thậm chí món quà đó chỉ là chiếc máy giặt, cũng đủ làm tan nỗi buồn, trong khi đối với đàn ông, không gì có thể làm dịu nổi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.