Bảy Người Đàn Bà

Chương 14: Aichưa-P1


Đọc truyện Bảy Người Đàn Bà – Chương 14: Aichưa-P1

Người đàn bà thứ tư : AICHƯA
Mohamed Ben Setouf đứng đầu vương quốc Hedjaz, vị quốc vương hùng mạnh nhất của khu vực Arabie giầu có. Ngài nổi tiếng lừng lẫy thế giới vì nhiều lẽ, nhưng một trong những lẽ đó là Ngài có một hậu cung to lớn và mỹ lệ nhất trần gian, với ba trăm sáu mươi lăm cung phi để Ngài dùng lần lượt trong ba trăm sáu mươi nhăm ngày hàng năm. Do có ngần ấy vợ cho nên mỗi vợ của Ngài chỉ được quyền hưởng ân ái với chồng mỗi năm một lần. Còn ba trăm sáu mươi tư ngày kia họ đành phải xoa dịu cơn khao khát tình dục bằng cách vuốt ve lẫn nhau. Trong hậu cung rộng lớn, vô cùng tráng lệ này chỉ có một người đàn ông duy nhất, đó là Ngài Đại thị quan Ali. Một mình ông ta phải quán xuyến hàng mấy trăm vợ vua như vậy nên rất vất vả. Vị đại thần thấp và béo tròn, không râu này suốt ngày đêm phải xông vào can những đám đánh nhau, cãi cọ nhau vì ghen tuông giữa ba trăm sáu mươi nhăm người vợ lúc nào cũng chực bóp cổ nhau chỉ vì cảm thấy mình không được Vua yêu bằng các bà kia. Hậu cung của Quốc vương Mohamed Ben Setouf là cả một tòa nhà dài lớn xây thành hình vuông, giữa là sân chơi có vườn hoa quý và các loài chim hiếm. Tòa nhà được ngăn thành ba trăm sáu mươi nhăm gian phòng nối liền nhau, mỗi phòng có sân nhỏ giếng phun và có cổng sắt trông ra sân chung ở giữa. Các cung phi vợ vua chỉ được ra sân chơi chung vào những giờ nhất định, giống như tù nhân trong các trại giam. Hôm nay đại thị quan Ali rất bận rộn. Tối hôm trước nhà Vua cho vời Ngài đến báo tin sáng mai sẽ có hai vị khách quý đến thăm hậu cung của nhà Vua. Hoàng đế Mohamed nói với viên đại thị quan thân tín như sau :
– Đó là hai người bạn của Trẫm, quốc tịch Pháp. Pháp là một nước tự cho là văn minh và đàn ông Pháp chủ quan tin rằng họ am hiểu phụ nữ. Trẫm rất muốn đánh tan thói kiêu ngạo của họ để họ biết rằng về mặt am hiểu phụ nữ, chúng ta không kém gì họ.
Đại thị quan Ali trả lời bằng giọng the thé của quan hoạn :
– Muôn tâu Bệ Hạ, đúng là như thế. Bệ hạ phán như vậy là chí phải. Cầu đức Allah ban cho các cung phi của Bệ Hạ một vẻ dịu dàng hiền hậu và e thẹn để bọn Tây Dương kia sáng mắt ra.
Nhà vua khẽ khàng nói :
– Nếu như đáng Allah không nghe thấu lời cầu xin của Trẫm và Khanh thì Khanh hãy dùng trí thông minh cùng với lòng mẫn cán của Khanh, giúp Trẫm bắt bọn cung phi đó phải vào khuôn phép bằng ngọn roi của khanh.
Sau khi khẳng định lòng trung thành tuyệt đối với đấng quân vương, đại thị quan Ali quay vào hậu cung, đi lần lượt từng phòng cung phi đe trước. Thoạt đầu ông đánh cho mỗi nàng cung phi một trận roi đau quắn đít, sau đó bắt đầu ra những mệnh lệnh cần thiết. Vì vậy khi bá tước Craig cùng “cháu” là Gilbert vào đến hậu cung của quốc vương Mohamed Ben Setouf thì tất cả các cung phi đều nem nép. Gilbert thích thú ngắm bốn tòa nhà dài chạy thành một đường vuông, giữa là vườn thượng uyển um tùm cây cối, các luống hoa muôn sắc và những chuồng nhốt các loài chim lạ. Các cung phi đứng trong cửa sắt nhìn ra. Gilbert thấy họ đều trùm khăn che kín nửa mặt, chỉ để lộ cặp mắt, cho nên chàng thấy nàng nào cũng đẹp. Các cặp mắt đều đen nhánh và mở to trông vô cùng huyền bí khiến lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn của chàng trai, càng làm chàng tò mò thêm. Craig vẫn tỏ ra bình thản. Lão ta đến đây nhiều lần và coi những hậu cung như thế này là chuyện bình thường. Lão biết Gilbert đang rất tò mò muốn biết nhiều hơn. Lão bèn hạ lệnh cho viên đại thị quan trông coi hậu cung :
– Thả tất cả ra !

Viên đại thị quan Ali bèn vỗ tay ba tiếng, báo hiệu đã đến “giờ ra chơi”. Tất cả ba trăm sáu mươi nhăm cung phi ùa ra sân, vây quanh hai vị khách da trắng. Họ xì xào thán phục. Thấy những cặp mắt sáng rực của họ, đột nhiên Gilbert rùng mình, sởn gai ốc : đám phụ nữ cuồng điên kia vì bị dồn nén tình dục rất có thể biến thành một đội quân hung hãn xé xác hai người đàn ông mất ! Nói dại, bởi viên đại thị quan Ali thật ra không còn là đàn ông. Nhưng Ali đã lăm lăm ngọn roi trong tay vừa đi vừa lườm các nàng, khiến không cung phi nào dám tỏ cử chỉ táo bạo nữa. Craig cười hỏi :
– Gilbert, ông thấy thích cô nào nhất ?
– Tôi không biết nữa, – Gilbert lúng túng đáp. – Nếu các cung phi kia bỏ mạng che mặt thì may ra tôi còn có thể so sánh họ với nhau.
– Được đấy. Các nàng này đang thèm được như thế và một khi Vua Mohamed đã cho phép ông vào đây, có nghĩa ngài cũng cho ông một số ưu đãi.
Gilbert liếc mắt nhìn viên đại thị quan, nói với Craig :
– Tôi ngờ lắm. Viên quan hoạn kia xem chừng không hề lành hiền. Chưa kể tính ghen của nhà Vua cũng là thứ đáng cho chúng ta sợ.
– Ông lầm rồi, ông bạn trẻ thân mến. Ông chưa biết đến lòng mến khách của ngư-ời phương Đông đâu. Khi ông đã là khách của nhà Vua thì Ngài không tiếc ông thứ gì hết. Ông tuyệt đối an toàn khi ở trong bốn bức tường thành. Chỉ khi ra ngoài ông mới lo bị sát hại bởi một số tên thù ghét ông. Nhưng ông không lo, Gilbert ! Đã có tôi bên cạnh thì sẽ không ai làm gì ông được.
– Nếu vậy thì tôi yên tâm, ông có thể nói với viên thị quan để ông ta ra lệnh các cung phi bỏ mạng che mặt ra được không, ông Craig ?
Trong lúc lão già bá tước nói gì bằng tiếng A-rập với Ali thì Gilbert kéo tay lão, nói khẽ :

– Lạ chưa kìa ! Các cung phi đều tóc đen trong khi có một nàng tóc vàng. Những lọn tóc lọt ra ngoài tấm khăn trùm đầu và che nửa mặt. Sao ông bảo Vua Mohamed chỉ thích vợ tóc đen ?
– Gilbert ! Ông vừa phát hiện một điều bí mật đặc biệt của hậu cung ở đây. Đúng là Vua Mohamed thích phụ nữ tóc đen và ở phương Đông, rất hiếm có người tóc mầu nhạt. Nhưng trong hậu cung này lại có một người duy nhất tóc vàng. Cô ta từ Anh sang đây.
– Cô ta là người Anh ? – Gilbert sửng sốt hỏi.
– Anh một trăm phần trăm thậm chí còn là con gái một dòng họ quý tộc lâu đời. Ông nói tiếng Anh thạo, tôi đã thấy ông trò chuyện với Gloria Fied hôm đến Hollywood vậy tại sao ông không thử trò chuyện với cô ta ?
Gilbert chưa kịp trả lời thì Craig đã nói gì đó bằng tiếng A-rập với Ali.
Viên đại thị quan này ngoắc ngón tay ra hiệu. Cô gái cung phi người Anh đi đến, vẫn che mạng. Cô khẽ nghiêng người chào rồi lặng lẽ hất đầu mơì hai vị khách da trắng đi theo. Hai người đàn ông đi và Gilbert nhận thấy các cung phi khác lộ vẻ tiu nghỉu. Lát sau, Gilbert và Craig đã bước qua cửa cổng sắt vào gian phòng của nàng cung phi người Anh. Cả ba ngồi xuống tấm thảm Ba Tư. Hai người đàn ông da trắng cũng ngồi xệp xuống thảm, hai chân gập lại theo kiểu phương Đông. Nàng cung phi Anh ngồi xổm sau cùng, dáng khép nép và Gilbert đâm nghi ngờ, nàng có thật là người châu u hay không. Bên ngoài viên đại thị quan Ali vẫn đi đi lại lại, mắt ngó vào để kiểm tra. Gilbert cảm thấy nghi ngại, nhưng lão Craig dường như đoán được, nói :
– Ông đừng ngại. Vua Mohamed đã ban cho chúng ta đặc ân tiếp chuyện với một cung phi của Ngài không che mạng. Về nguyên tắc, tuyệt đối không ai được phép vào hậu cung của nhà Vua, trừ viên thị thần Ali là người bị hoạn và không nguy hiểm gì nữa.
– Nhưng như vậy thì các cung phi làm gì cho hết ngày trong cái cung điện vàng son lộng lẫy nhưng cô đơn, không có đàn ông này ?

– Họ nằm mơ màng, ngủ, hút thuốc, chăm sóc nhan sắc, đeo vào rồi cởi ra đủ các loại nữ trang quý bằng vàng ngọc, kim cương do Vua ban thưởng sau mỗi đêm ân ái hàng năm, tùy theo nàng cung phi ấy chiều chuộng Ngài đến mức nào. À, họ còn hát những bản tình ca, những bài hát ca ngợi chiến công của các dũng sĩ ngoài chiến tr-ường và chuẩn bị cho đến lần được Vua ân ái sang năm.
Gilbert kêu lên :
– Vậy mà cũng gọi là sống ?
– Dù sao, hậu cung phương Đông này cũng còn hơn các nhà chứa phương Tây. Chỉ hầu hạ một người đàn ông duy nhất vẫn hơn là phục vụ hàng trăm ngư-ời đàn ông khác nhau, ông không thấy như vậy sao, Gilbert thân mến ?
– Ôi, nhưng lão quan kia cứ ngó vào làm tôi thấy mất thoải mái quá. Ông không thể yêu cầu ông ta đi nơi khác được sao ?
– Như thế không tiện. Bởi chính ông ta bảo đảm an toàn cho ông và tôi đấy. Ông đừng ngại gì. Ali đã nhận được lệnh nhà Vua là không được can thiệp gì vào hoạt động của chúng ta, trừ phi chúng ta gặp nguy hiểm. Vua Mohamed quen tôi đã lâu cho nên đối với tôi luôn có một cách xử sự đặc biệt. “Gilbert thân mến, ông cứ thoải mái hỏi tất cả những gì ông muốn biết. Riêng tôi, tôi đoán ông rất muốn biết tại sao một phụ nữ châu u lại chịu khép mình vào sự phục tùng ngoan ngoãn này.
– Tên nàng là gì ? – Gilbert hỏi.
– Aichưa.
– Đó không phải là một cái tên Ăng-lê !
– Đúng thế. Tên đó do Vua Mohamed đặt sau khi nàng đồng ý làm một trong mấy trăm vợ Vua. Thật ra tên nàng là Margaret. Cho đến nay nàng chỉ biết được một số ít ỏi từ ngữ A-rập. Ali đã phải rất vất vả dạy cho nàng. Nhưng ông thừa biết, trong việc ân ái, con người ta đâu cần nhiều ngôn ngữ ? Thôi, ông trò chuyện với cô ta đi. Theo tôi, trước tiên ông hãy bảo cô ta bỏ mạng che mặt ra.

Gilbert nói tiếng anh. Aichưa lập tức ngoan ngoãn làm theo và chàng thấy trong thái độ phục tùng của cô ta có một niềm hào hứng vừa vội vã vừa sung sướng. Người phụ nữ này rõ ràng chờ đợi để tuân theo mọi mệnh lệnh. Nhưng khi tấm khăn choàng che mặt được bỏ ra, Gilbert đột nhiên thấy tiếc. Cô gái này lập tức mất đi vẻ huyền bí gợi cảm. Trên khuôn mặt trắng nón cân đối nhưng lạnh lùng chỉ có cặp mắt mầu tro là sinh động. Gilbert chợt hiểu tại sao đàn ông A-rập yêu cầu phụ nữ che mạng. Vì khi đó họ không còn phân biệt được ai xấu ai đẹp nữa. Khi nhìn thấy khuôn mặt che một nửa, chỉ để hở cặp mắt, người ta dễ t-ưởng tượng ra đằng sau tấm mạng đó là một khuôn mặt kiều diễm tùy theo trí tưởng tượng của mỗi người, trong khi sự thật hoàn toàn không phải thế. Một thân hình bó kín từ đầu đến chân, một khuôn mặt chỉ hở đôi mắt dễ kích thích trí tưởng tượng của nam giới. Bây giờ đã bỏ mạng, Margaret hiện lên tiêu biểu cho sắc đẹp Ăng-lê : làn da nõn nà lạnh lùng và nụ cười thường trực không thể hiện cái gì hết. Trong vầng trán kia, chỉ đầy những định kiến bất di bất dịch, và một trong những định kiến đó đã đẩy người phụ nữ kia tự nguyện bước vào hậu cung của một vị Vua phương Đông. Sau khi ngắm nghĩa nhan sắc Aichưa khác hẳn với nhan sắc nồng nàn, đưa tình của cô gái Chilê Serena, Gilbert hỏi bằng tiếng Anh :
– Đầu đuôi thế nào mà bà lọt vào đây ?
– Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là vào đến đây, tôi cảm thấy đã thực hiện được mơ ước của tôi.
– Bà thấy hạnh phúc chứ ?
– Không một phụ nữ Anh tự do nào súng sướng như tôi hiện giờ.
Craig chen vào :
– Margaret ngay từ năm mười sáu tuổi đã mơ ước được làm cung phi cho một vị Vua phương Đông. Ông thừa biết, trong vùng đất đầy sương mù của thành phố Manchester nước Anh, con người ta luôn mơ mộng và họ có những mơ ước nhiều khi rất độc đáo. Sao ? Ông nghĩ gì thế, Gilbert thân mến ?
– Tôi đang nghĩ, vị trí cung phi của Vua chúa phương Đông thực chất là một nữ nô, làm sao có thể là mơ ước của một phụ nữ tân tiến châu u được, nhất là nước Anh, nơi phụ nữ hoàn toàn độc lập và có thể làm mọi nghề nghiệp như đàn ông.
Họ nói bằng tiếng Pháp và Margaret nhìn họ bằng cặp mắt hờ hững. Cô ta có vẻ không quan tâm. Gilbert thuật lại cuộc trao đổi với Craig sang tiếng Anh. Margaret nói :


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.