Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 63: Dây dưa trong phòng tắm


Đọc truyện Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn – Chương 63: Dây dưa trong phòng tắm

Đi ăn với Hắc Chí Cương về, cô lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà của Lâu Tử Hoán.

Căn nhà tối đen như mực, cô thở phào nhẹ nhõm. Vừa bật đèn lên, lại phát
hiện ra Lâu Tử Hoán đang ngồi ở ghế sô-pha, cô hoảng sợ. Nhớ tới ban
chiều hắn đối với cô thật nhẫn tâm, bỗng chốc nổi giận, không đếm xỉa
tới hắn mà đi thẳng vào phòng tắm.

Cô vừa mở nước nóng, Lâu Tử
Hoán liền xông vào theo. Tuy rằng hai người đã từng vô số lần chung
đụng, lõa lồ như vậy trước mặt hắn vẫn làm cô cảm thấy xấu hổ. Theo bản
năng cầm lấy khăn tắm quấn quanh mình, một cỗ tức giận nổ tung trong
ngực, cô quay về phía hắn la lên: “Lâu Tử Hoán, anh điên rồi sao? Tôi
đang tắm, anh đi ra ngoài!”


Lâu Tử Hoán trên người vẫn đang mặc
âu phục, bị nước nóng từ trên bắn vào, cả người nhanh chóng bị ướt. Bộ
âu phục được cắt may thủ công tinh xảo xa hoa như vậy liền bị hư hỏng.
Hắn cũng chẳng buồn để ý, cô tức giận ư, hắn còn tức giận hơn. Tóm hai
vai cô ấn vào tường: “An Tử Khê, cô thật to gan, dám quát lớn tiếng lên
với tôi như vậy!”

Bị xô đẩy, khăn tắm đang quấn quanh ngực bị rơi xuống, trong nháy mắt cô hoàn toàn khỏa thân trước mắt hắn. Hai tay cô
tì lên ngực hắn, nhất thời bị vẻ giận dữ trên mặt hắn làm cho hoảng sợ.
Với sức lực của Lâu Tử Hoán, một khi hắn đã nổi cơn thịnh nộ, cô làm sao có thể địch nổi. Cô không thể không hạ giọng nói khẽ: “Lâu Tử Hoán, anh muốn tìm tôi tính sổ cũng được, kiếm tôi trút giận cũng tốt, trước tiên có thể chờ tôi tắm rửa xong đã hay không.”

Lâu Tử Hoán ánh mắt
từ trên lướt xuống, ngắm bọt nước trượt trên da thịt non mịn của cô,
ngực tròn căng, núm đỏ tươi đến mê người. Hai tròng mắt tràn đầy tức
giận của hắn liền bị buồn bã che kín, nhuốm chút sắc dục. Ngay lập tức,
miệng lưỡi hắn khô ran, hạ thân cũng nhanh chóng bành trướng nóng bỏng.

An Tử Khê quá quen thuộc với dục vọng của hắn, sợ tới mức thất kinh: “Lâu
Tử Hoán, bây giờ tôi đang mệt muốn chết, anh buông tôi ra, buông ra!”

“Mệt muốn chết!” Hắn khéo léo tóm lấy bầu ngực xinh đẹp của cô, thô lỗ xoa
bóp. Hắn nhìn cô chăm chú, vừa lòng thấy cô kinh hô thở dốc, “An Tử Khê, cô thật lợi hại! Xem ra, chiều nay Hắc Chí Cương đã khiến cho cô thực

thỏa mãn đi? Tôi thật sự đã xem nhẹ cô rồi, An Tử Khê, cô đích thực có
tài quyến rũ đàn ông. Vừa mới đó là ông anh, thoắt một cái đã là ông em, anh em Hắc gia đều thành nô lệ dưới gấu váy của cô cả rồi!”

Tử Khê như thể lại bị hắn hung hăng đâm cho một nhát, đau đến cả người cứng đờ. “Lâu Tử Hoán, miệng lưỡi của anh thực thối tha!”

“Miệng lưỡi của tôi thối tha?” Lâu Tử Hoán không chút lưu tình nắm ngực nàng
thật mạnh, “Chẳng lẽ tôi vu oan cho cô? Cô còn dám cãi, tôi vừa mới bước chân đi, cô không phải liền ngay tức khắc gọi Hắc Chí Cương tới đón cô
sao? An Tử Khê, cô chớ quên, thỏa thuận giữa chúng ta còn chưa có hoàn
thành, cô bây giờ vẫn còn là người đàn bà của tôi. Trước kia tôi đã từng cảnh cáo cô, không được phép thông đồng với người đàn ông khác, cô
ngang nhiên coi lời tôi như gió thoảng bên tai?”

“Anh đem tôi bỏ
rơi ngay giữa vùng đồng không mông quạnh, lại không cho tôi tìm người
tới đón? Lâu Tử Hoán, anh thực sự hận tôi đến vậy sao? Phải chăng tôi có chết giữa xa lộ kia anh mới vừa lòng!” Cô tủi thân tưởng chừng muốn rơi lệ, hắn không biết rằng, sau khi hắn bỏ cô lại trên đường lớn, trong
lòng cô đã lo sợ cùng hoảng hốt đến thế nào. Đúng vậy, từ bé tới lớn, đã không biết bao lần cô bị người ta bỏ rơi. Trải qua mỗi lần như vậy đều
khiến cô đau trí mạng. Rồi mỗi lần, cô đều tự mình kiên cường vượt qua.


Mười tám tuổi, cô bị đuổi khỏi Lâu gia. Cô tự bảo mình rằng không có vấn đề
gì, cô đã không để rơi một giọt nước mắt; ngay cả khi phải đối mặt với
chính mình, cô cũng không cho phép mình yếu đuối. Bởi nếu cô có yếu đuối không gượng dậy nổi thì cũng chẳng ai thương hại cô, sẽ chỉ có mình cô
đau đớn. Tựa như buổi chiều nay, trên đường lớn hoang tàn vắng vẻ, không biết đi đâu về đâu, cô cũng không cho phép mình sợ hãi. Lâu Tử Hoán có
thể bỏ rơi cô không chút lưu tình, nhưng cô không thể để bản thân tuyệt
vọng.

Vậy mà giờ phút này, cảm giác sợ hãi tuyệt vọng lại dũng
mãnh xông lên, hô hấp của cô như đông cứng lại, thân mình run rẩy bất
lực. Thì ra ở trước mặt hắn, cô vẫn là yếu ớt không chịu nổi dù chỉ một
đòn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.